← Ch.386 | Ch.388 → |
Dần dần Saphire lại cảm thấy khí thế của mình âm thầm bị áp chế. Đây quả thực là chuyện không thể tin được. Hắn là cái gì? Hắn là vương tộc Bỉ mông có huyết mạch vàng!
Vậy mà lại bị khí thế của tộc Lion và tộc Tiger áp chế. Đây quả thực chính là chuyện viển vông.
Nhưng sự thật vẫn tàn khốc như vậy.
Đột nhiên có âm thanh lờ mờ truyền đến. Không phải ảo giác.
Chiến ca???
Chiến ca khí phách, tiếng ca đó trực tiếp đâm vào linh hồn Saphire. Bỉ mông là một trong những chủng tộc dễ kích động nhất trong Thú tộc. Bọn họ sống vì chiến đấu, chết vì chiến đấu, là chiến sĩ thuần túy nhất trong Thú tộc.
Hầu như chiến ca vừa truyền đến Saphire đã có cảm giác. Hắn căn bản sẽ không suy nghĩ trò đùa này là cái gì, hắn chỉ việc hấp thu.
Miệng rộng hé ra lộ ra hai cái răng nanh.
Chính là loại cảm giác này!
Chính là loại cảm giác này!
Chính là loại cảm giác này!
Ầm...
Saphire không thể khống chế khí thế bùng nổ, hắn cảm thấy huyết mạch vàng trong thân thể mình đang thức tỉnh sức mạnh thật sự đó đang thức tỉnh!
Nghe nói chỉ có khi gặp được "chìa khóa" thật sự mới có thể mở ra sức mạnh phong ấn của huyết mạch vàng.
Chiến ca sóng chấn động của Trâu Lượng bung ra từng đợt, tình hình của ba người này được chiến ca phản hồi trở về. Hắn có thể cảm nhận được khí thế của người thay đổi và cảm giác của họ đối với chiến ca.
Phản ứng mãnh liệt nhất, trực tiếp nhất rõ ràng là Saphire đó là một loại tiếp nhận hoàn toàn không cần lý trí. Là một loại bản năng.
Trâu Lượng nhớ đến quân đoàn Bỉ mông vàng của Giáo hoàng.
Có một quân đoàn như vậy thì tung hoành thiên hạ đã là gì?
Chiến ca mới là chìa khóa khống chế loại sức mạnh này.
Bỗng nhiên chiến ca dừng lại. Người đầu tiên bị ảnh hưởng chính là Saphire. Gã này đang đắm chìm trong cảm giác sức mạnh tỉnh giấc này đột nhiên nghẹn lại, khí thế lập tức bị đảo lộn, hắn thất thần rơi xuống.
Murphy trầm ổn nhất, hắn chậm rãi thu hồi khí thế của mình. Peloponnisos vẫn đang chống lại chiến ca nhưng hắn không biết là cái gọi là chống lại này kỳ thực cũng là nhận được ảnh hưởng của chiến ca. Chiến ca biến mất, ý chí của hắn không thể nào phóng thích được, vậy mà hắn cũng có cảm giác mất mát.
Nói đơn giản thì hắn đang dùng phương thức của chính mình để tiếp cận chiến ca.
Chiến ca chỉ là một loại cảm giác, chỉ cần ngươi cảm thấy là được.
Khí thế biến mất, không gian vô cùng tĩnh lặng. Murphy và Peloponnisos lần lượt đi ra, người đi ra cuối cùng là Arthur.
Hầu như không chậm hơn bao nhiêu thời gian Saphire đã chạy như điên về, từ xa nhảy tới.
Ánh mắt ba người đều nhìn Trâu Lượng chằm chằm.
"Ngươi vừa làm gì?" Saphire trầm giọng hỏi, bởi vì hắn lờ mờ cảm thấy âm thanh vừa rồi nên là chiến ca. Kì lạ nhất là chiến ca này lại có thể làm cho sức mạnh của huyết mạch vàng sôi trào.
Trâu Lượng mỉm cười, "Cảm giác thế nào?"
"Sức mạnh!" Đại khái Murphy là người rõ ràng nhất. Có điều trước kia hắn không cảm thấy rõ như lần này, "Đáng tiếc thật!"
Có lẽ chỉ có Trâu Lượng mới rõ ràng vì sao Murphy than đáng tiếc. Hắn đang thở dài. Giáo đình đang suy tàn, nếu như tế ti chiến ca có sức mạnh như vậy thì Mông Gia vẫn sẽ là trung tâm đại lục như cũ, vẫn hùng bá thiên hạ.
"May là ngươi đã xuất hiện".
"Cuộc sống vốn luôn thú vị như vậy".
Peloponnisos vẫn không nói một lời. Saphire nghi hoặc nhìn Trâu Lượng, trong tay người này có xương thú vàng, tựa hồ còn có thể mở khóa huyết mạch vàng. Chẳng lẽ đúng như nghe đồn, hắn là con riêng của Giáo hoàng???
Thỉnh thoảng Behemoth cũng hơi bát quái.
"Các vị, giai đoạn huấn luyện thứ hai còn có năm ngày cuối cùng. Hiện nay đã xác định những người qua vòng là Arthur, Gregg, Buenaven, Joyner, Murphy, Peloponnisos, Michiwa, Olivia, Khỉ, Long Gia, Saphire. Những người khác phải cố gắng hơn".
Neberro đột nhiên nói. Hắn không hề thích loại trạng thái tế nhị này. Lời này vừa nói ra lập tức làm cho tư duy của những tuyển thủ không được nhắc tên trở về hiện thực.
Mục tiêu đầu tiên là phải qua vòng, nghĩ gì khác đều là huyên thiên.
Gregg thì đang cười trộm, kỳ thực xem hai người này chơi chiến tranh âm thầm cũng rất vui. Rõ ràng cả hai người đều không xem đối phương ra gì nhưng vẫn còn có thể đóng kịch như bây giờ. Vẫn nghe nói gia tộc Nicola đạo đức giả, nhưng gặp phải hai anh em này thì ông anh tuyệt đối là đồ đệ gặp sư phụ.
Quả thật Neberro gần như không gì làm khó được, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc là hắn không biết chiến ca, nếu không thật sự không có gì có thể ngăn cản được hắn.
Mặc dù đi tuyến đường kỵ sĩ cũng có thể lên đến đỉnh cao, nhất là trong Giáo đình hiện nay, nhưng đó là trong tình hình chiến ca không thể phục hưng được. (DG: Đã làm xong công tác quy hoạch cán bộ cho giáo đình tương lai. Trâu thần côn là Benedict tám, Neberro là kị sĩ kim cương Casablanca).
Với sự khôn khéo của Neberro, chắc chắn phát hiện điểm này từ lâu rồi. Nhưng hắn có thể thế nào?
Trong lòng Neberro vẫn tương đối tự phụ, cho dù chính hắn không cảm thấy nhưng Gregg lại cảm thấy được. Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo.
Tên nhóc Arthur này rất khá. Con ngươi của Gregg đảo như lạc rang.
Kỳ thực đối với gia tộc Nicola mà nói thì sự trỗi dậy của Arthur cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Những người khác tiếp tục tập trung huấn luyện. Đôi khi giác ngộ thật sự không có quan hệ gì với thời gian. Nhanh thì chỉ một ngày là được, chậm thì cho dù cố gắng mấy năm cũng không làm nên cơm cháo gì.
Murphy tìm một tảng đá lớn ngồi xuống nhắm mắt lại mặc kệ những người khác. Vũ lực mạnh mẽ không hề đáng sợ, nhưng người mạnh biết suy xét lại tương đối làm mọi người đau đầu.
Cũng không phải mọi người không bàn tán gì. Đám người Murphy còn được, dù sao thì sức mạnh của họ là không thể chối cãi, cho dù không giác ngộ thì vẫn có thể qua vòng bình thường. Nhưng con Khỉ và tên Long Gia kia đã qua vòng không một tiếng động như vậy từ lúc nào?
Những người khác cũng chỉ suy nghĩ và bán tán một chút, ít nhất thì tính cách của Neberro chưa đến mức làm ra chuyện thị phi như vậy. Nhưng cũng có những kẻ ngứa mồm, ở đây thì ai cũng biết kẻ đó là ai.
Ba Kỳ.
Hắn có gan trực tiếp đi tìm Neberro lý luận.
Đối với hắn, kiểu gì hắn cũng mạnh hơn gã Long Gia câm như hến kia. Tên chiến sĩ lá chắn ngậm hột thị này cũng có thể vào vòng trong, quả thực không có thiên lý. Chiến sĩ lá chắn là một loại của giáp chiến sĩ, thủ mạnh công yếu, Thú tộc tôn trọng tiến công nên loại chiến sĩ này bị xếp hàng đội sổ. Mà Long Gia quả thật cũng không nhiều lời, trong phe cánh phía bắc cũng thuộc loại có thể xem nhẹ. Nhưng gã này lại qua rồi.
Neberro nhìn Ba Kỳ, Khỉ thăng cấp kỹ năng, được coi là tiến bộ. Long Gia tốt hơn một chút, thuộc về giác ngộ."Long Gia, ngươi nói đi".
Long Gia là tộc Bear, rất trầm mặc ít nói, khi bị nghi ngờ hắn cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì.
"Có".
"Ba Kỳ, đừng nhảm nhí nữa. Nếu ngươi có thể mang công phu ngoài miệng vào trong huấn luyện thì đã đột phá từ lâu rồi", Perseus thật sự không nhìn được nữa. Gã này lại đi nghi ngờ cả người một nhà, đúng là hỏng não rồi.
Lúc này Ba Kỳ mới nhớ ra đối phương là người phe mình nên chỉ có thể ngượng ngùng lui xuống.
Trâu Lượng cười cười, vừa hơi thăm dò một chút, không nghĩ tới hiệu quả luyện thể của sóng chấn động sẽ rõ ràng như vậy, hơn nữa quả thật có thể ảnh hưởng đến huyết mạch vàng của Saphire.
Chiến ca chính là chìa khóa mở ra sức mạnh của Thú tộc, đối với những người có thiên phú mạnh đó thì càng rõ ràng.
Saphire nhìn chằm chằm vào Trâu Lượng, có rất vấn đề cần hỏi nhưng suy cho cùng không phải cùng phe. Cứ thế tiếp cận người ta thì thể diện của hắn ném đi đâu?
Trâu Lượng cũng tìm một tảng đá ngồi xuống vừa nghỉ ngơi vừa quan sát. Kỳ thực một người biết quan sát sẽ đạt được nhiều hơn. Đột phá có thể sinh ra đồng cảm, sự lĩnh ngộ của một người kỳ thực cũng có lợi ích rất lớn đối với nước người khác.
Đột nhiên Trâu Lượng phát hiện từ khi mình giác ngộ Neberro đã bắt đầu đến đây rất đúng giờ. Bề ngoài thì hắn là người phụ trách nhưng hiển nhiên Neberro không phải người chạy theo hình thức như vậy.
Xem ánh mắt chuyên chú của Neberro...
Hắn đang cảm thụ giác ngộ của người khác, hắn đang hấp thu loại của cải này!
Không cần hoài nghi, với năng lực của Neberro thì trừ phi là giác ngộ hoàn toàn vượt ra ngoài lĩnh vực của hắn như Trâu Lượng còn giác ngộ của những người khác sợ rằng hắn đều có thể bắt chước bảy tám phần.
Có thể chính Neberro đều không nghĩ tới những hậu bối này sẽ cho hắn một lợi ích lớn như vậy.
Một người mạnh thật sự không phải chỉ biết luyện tập mà còn phải biết học tập. Học tập không một tiếng động.
Mặc dù không thích kỵ sĩ mặt lìn nhưng rất nhiều tố chất trên người gã này quả thật cũng đáng để Trâu Lượng noi theo.
Mặc dù tuyến đường đi bất đồng nhưng hai người là những tồn tại tương đồng.
Hắn dùng chiến ca cổ vũ người khác không chỉ có thể giúp đỡ những người khác đột phá, khi người khác đột phá phản hồi lại thông tin và cảm giác cũng có thể kích thích chính hắn thăng cấp.
Xem ra Benedict tám có thể mạnh đến mức đó chỉ sợ cũng có sự trợ giúp của khí thế mạnh mẽ bên cạnh. Suy nghĩ đến thể chế của Giáo hoàng hiện nay sợ rằng sức mạnh suy giảm không chỉ là vì truyền thừa Giáo hoàng bị hủy. Giáo hoàng đã trở nên cao cao tại thượng, cô độc một mình, đề phòng hết thảy, quả thực hoàn toàn khác biệt so với cảnh Giáo hoàng dẫn theo các kỵ sĩ đánh đông dẹp bắc cùng nhau vào sống ra chết bảo vệ lợi ích của Thú tộc trước kia.
Xem ra sự suy tàn của Giáo đình là băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày.
Sau khi Saphire qua vòng Montmar rõ ràng tỏ ra nôn nóng. Là Behemoth có năng lực cuồng hóa, hắn vẫn không cảm thấy mình kém Saphire nhưng đối phương luôn nhanh hơn hắn một bước. Điều này làm cho Montmar không thể nhẫn nhịn được.
Khống chế tâm tình quả thật không phải thứ Behemoth am hiểu.
Faure, Quark, Riera cũng na ná như vậy. Mặc dù không rõ ràng như Montmar nhưng hiển nhiên cũng có chút nôn nóng. Sofi còn tốt, cô nàng này biểu hiện rất bình tĩnh. Với tâm tính của tộc Swan tựa hồ họ không bao giờ phải lo lắng.
Nhưng loại chuyện này phải do chính mình làm lấy, người khác không giúp được. Can thiệp quá nhiều ngược lại sẽ tạo thành phản ứng trái ngược.
← Ch. 386 | Ch. 388 → |