← Ch.410 | Ch.412 → |
Augustus cũng rất vui, bà nội nó, tên nhóc này còn mạnh hơn tưởng tượng của mình. Ngay cả hắn cũng phải mất chút công phu với thực luyện cấp A, vậy mà tên nhóc này cũng có thể hoàn thành. Thú vị, quá thú vị.
Còn ba người Salem đều lần lượt giật mình, miệng cũng không sao khép lại được. Sao có thể như thế chứ?
Cánh cửa thực luyện xoay tròn với tốc độ cao, Trâu Lượng đi ra tinh thần sáng láng.
Đám người Bóng Ma lập tức xông lên đánh giá trên dưới, "Mẹ, là chuyện gì thế? Tại sao trên người nhóc con nhà ngươi không có bất cứ vết thương nào? Tinh thần cũng không tồi, tựa hồ tiến bộ rất nhiều. A, ngươi, ngươi..."
Trong mắt Augustus cũng lóe lên ánh sáng, tên nhóc này thăng cấp rồi!
Mấy ngày trước gặp hắn cấp bậc đồng thau của hắn còn chưa ổn định. Mới qua có mấy ngày vậy mà đã có nhảy vọt như vậy!
Đại Kim cũng gãi gãi đầu khó hiểu. Hắn cùng Trâu Lượng chiến đấu nhiều nhất, hắn biết rõ Trâu Lượng còn căn bản chưa tới trình độ đủ để thăng cấp.
"Lão Ma, đừng có há hốc mồm ra thế. Cao thủ phải chú ý đến phong phạm", Trâu Lượng cười nói, hắn quả thật đã thăng cấp, nhưng sự vui sướng này lại bị chuyện khác làm phân tán. Nói chính xác thì đó là một cảm giác vô cùng phức tạp khó mà nói rõ. Hắn chỉ là người bình thường, thật sự không nghĩ đến quá nhiều thứ, nhưng bây giờ có một số thứ thực sự đã xuất hiện.
Hổ Tà thở dài một hơi trong lòng, từ góc độ của Dịch thuật sư, hắn cũng không hy vọng điều này xảy ra. Nhưng hắn vẫn không thể không hỗ trợ Lượng. Vận mệnh luôn luôn không thay đổi vì ý chí của con người. Hoặc tinh giờ đã đại thành, cục diện Đại lục Thần thú hiện nay càng trở nên hỗn loạn hơn.
"Ơ, Shana, tại sao sắc mặt bạn lại kém như vậy Shana, ai bắt nạt bạn à?"
"Không, không có việc gì", Shana hơi lo lắng nhìn thoáng qua lão tổ tông.
Trên mặt Augustus lập tức nở ra một nụ cười như hoa, như hoa mặt quỷ, "Nhìn ta làm gì, ta không hề bắt nạt ngươi. Hơn nữa ai dám bắt nạt cháu gái của Augustus ta chứ? Bé con này lo lắng cho ngươi đấy, ha ha, ha ha!"
Đám người Salem cảm thấy trời đất quay cuồng, mẹ nó, đây là sự thật sao? Augustus mà cũng biết đánh trống lảng, cũng biết giả vờ ngớ ngẩn, lại là trước mặt một thằng bé con. Mẹ nó, trời sắp sập rồi.
Lẽ nào tên nhóc này là Thần thú chuyển thế?
"Ha ha, tớ đã nói tớ có thể làm được mà, bạn xem xem, không có bất cứ vấn đề gì hết, chỉ có rất nhiều thu hoạch thôi", Trâu Lượng cười nói.
Nếu như truyền thừa của thánh lệnh làm cho hắn có mục tiêu thì lần truyền thừa này mang đến lại là một thứ phức tạp hơn nhiều. Đó là một loại trách nhiệm, trách nhiệm mà một "con người" không thể nào trốn tránh, cũng không có cách nào trốn tránh.
Trâu Lượng nhìn thấy đám người Salem, có điều Augustus đã ở đây thì hiển nhiên vấn đề gì cũng không còn là vấn đề. Mặc dù cây quyền trượng đó rất thích hợp với hắn nhưng Trâu thần côn còn không quen với chuyện cướp giật như vậy. Nhất là đối phương không hề có trêu chọc mình trước.
"Ha ha, người bạn này của ta vốn rất nghịch ngợm, trả lại đồ cho ngươi này", Trâu Lượng lấy quyền trượng ra.
Salem nhìn quyền trượng một chút, hắn thật sự muốn đưa tay ra lấy. Hắn rất cần thứ này, nhưng lập tức cảm thấy sát khí nồng nặc lan tới từ phía Augustus, hắn vội vàng xua tay, "Được rồi, ngươi có thể giành được chính là ngươi có bản lãnh".
Trâu Lượng nhìn Augustus, lão quái vật lập tức nhìn trời huýt sáo lộ ra một bộ mặt vô tội, không quan hệ gì tới ta.
Ba người Salem cũng không muốn ở lại đây nữa, cả đám buồn bực rời đi, đúng là mất cả chì lẫn chài.
"Bạn đúng là, đã lấy rồi thì cứ giữ lấy thôi, làm gì có chuyện trả lại chứ".
Michiwa bỉu môi nói.
"Ha ha, xử lí cho xong thì sau này mới không có phiền phức", Trâu Lượng nói, hắn hiển nhiên không sợ mà là lo lắng những người này sẽ làm khó Michiwa. Dù sao thì bình thường Michiwa đều chỉ đi một mình.
Cái gọi là phong phạm tiền bối thật sự không thấy nhiều trong Thông thiên cảnh.
"Lão Tà, cảm ơn ngươi. Chiếc nhẫn này đã giúp ta rất nhiều", Trâu Lượng nói nghiêm túc.
Hổ Tà phun ra một vòng khói, "Khỏi cần, từ khi nào nhóc con nhà ngươi cũng dài dòng như vậy rồi? Ơ, tại sao không có vết nứt?"
"Được một người bạn chữa lại rồi", Trâu Lượng nói, hắn không muốn giải thích quá nhiều.
Những người ở đây là ai? Cái nhẫn này ít nhất cũng là cấp thú vương, một đồ vật rất cao cấp. Vậy mà còn có thể sửa chữa, người bạn trong miệng Trâu Lượng là ai?
"Các vị, ta còn có việc gấp. Lần sau nói chuyện tiếp, đa tạ mọi người!"
"Đi thôi, cứu người là quan trọng".
Trâu Lượng rời khỏi Thông thiên cảnh, nhưng những người khác không vội vã như vậy.
"Bé con, ngươi có vẻ rất thân quen với tên nhóc này đúng không? Đúng rồi, ngươi cũng là người Mông Gia. Hắn làm gì ở Mông Gia, là người gia tộc nào?"
"Ta cũng không biết, ta với hắn quen nhau trong Thông thiên cảnh. Trong các cao thủ thế hệ trẻ Mông Gia thì không có ai giống như hắn".
Michiwa nói, mặc dù nói như vậy nhưng đương nhiên Michiwa có tính toán trong lòng. Nàng biết chắc chắn có thể thông qua Arthur tìm được người này, hơn nữa Arthur còn có việc cần đến mình.
Trâu Lượng đi tới bên cạnh Emma đặt thánh lệnh sang một bên. Nhìn sắc mặt hơi tiều tụy của Emma, trong lòng Trâu Lượng rất xúc động. Mở chiếc lọ Elf cho, hắn có thể cảm thấy sức mạnh của sự sống cuồn cuộn bên trong rất rõ ràng. Đây cũng là năng lực hắn nhận được qua truyền thừa sự sống.
Một giọt...
Hai giọt...
Ba giọt...
Sức mạnh đến từ cây tính mạng từ từ dung nhập vào trong thân thể Emma, ánh sáng xoay tròn, sắc mặt Emma càng ngày càng hồng hào. Quan trọng nhất là thân thể Emma lại xuất hiện sức sống, đó là cảm giác của người bình thường.
Trong lòng Trâu Lượng cảm thấy vô cùng vui vẻ, bây giờ hắn càng ngày càng quý trọng hết thảy những người bên mình. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Emma, bây giờ chỉ còn thiếu vòng sáng thức tỉnh, ngày Emma sống lại càng ngày càng gần!
Thứ cây tính mạng truyền thừa cho hắn thực sự quá chấn động, không phải có thể lập tức tiếp thu. Nói tóm lại nhiệm vụ này đại khái cũng giống như phương hướng phấn đấu của hắn hiện nay, còn có thể hoàn thành hay không thì phải thuận theo tự nhiên.
Sức mạnh, hắn còn quá thiếu sức mạnh.
Sắc mặt Emma càng ngày càng tự nhiên, tim đập cũng khôi phục về tần suất của người bình thường. Nàng đã hoàn toàn giống như một người đang ngủ.
Đột nhiên một luồng khí giá lạnh lan tới, Trâu Lượng ngẩn người... Tại sao ở đây lại có sức mạnh chí hàn như vậy? Hơn nữa vậy mà sinh ra từ trên người Emma, không biết từ khi nào bàn tay của Emma đã nắm lấy thánh lệnh, tóc nàng trong nháy mắt biến thành màu trắng, hơn nữa mọc dài ra rất nhanh.
Quan trọng nhất là Emma lại mở mắt ra, trong nháy mắt một sức mạnh khổng lồ bao phủ cả phủ đệ rồi lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Trâu Lượng làm sao cũng không thể quên hơi thở này.
Không phải Emma... Vậy mà Tuyết yêu nữ vương!
Trâu Lượng hoàn toàn há hốc mồm, khí chất của Emma đã hoàn toàn thay đổi, dung hợp khí phách vô song của Tuyết yêu nữ vương."Emma" Lẳng lặng nhìn Trâu Lượng, Trâu Lượng không thể nhúc nhích, cho dù với sức mạnh mới thăng cấp của hắn cũng không thể nhúc nhích mảy may trước mặt Tuyết yêu nữ vương.
"Ngươi làm gì Emma rồi?" Trâu Lượng cắn răng nói. Đáng chết, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Tuyết yêu nữ vương lại đột phá phong ấn.
Lúc này "Emma" như một em bé tò mò đi xuống giường không để ý đến Trâu Lượng. Nhìn lại thân thể mới, không quen lắm! Tò mò sờ mó lung tung, đẩy cửa sổ! Hương thơm của các loài hoa bay tới, hít vào một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ say mê. Hết nhìn đông nhìn tây rồi lại sờ mó khắp nơi, cuối cùng mới xem như xong việc, "Emma" quay lại lẳng lặng đứng trước mặt Trâu Lượng, vuốt má, ấn mũi, Trâu thần côn giống hệt một con búp bê.
"Emma đâu?"
Tuyết yêu nữ vương chớp mắt, "Cô ta rất ổn, có điều bây giờ còn đang ngủ say. Chúng ta giao dịch được không?"
"Không có gì có thể giao dịch!"
Trâu Lượng nói chém đinh chặt sắt, tay chân hắn đã trở lại bình thường. Tuyết yêu nữ vương ngồi trên ghế không hề đề phòng.
"Làm sao, ngươi muốn giết ta sao, tựa hồ ngươi cứu cô ta sống lại không hề dễ dàng mà".
Tuyết yêu nữ vương căn bản không hề coi trọng Trâu Lượng. Trâu Lượng cố gắng nén giận. Không thể kích động, tuyệt đối không thể kích động. Hắn đang đối mặt với một trong những yêu vương đáng sợ nhất, phải tỉnh táo lại.
"Ngươi là Tuyết yêu nữ vương hay là Tuyết nữ?"
Trâu Lượng trầm giọng hỏi, điều này rất quan trọng. Nếu như là Tuyết nữ thì còn dễ ứng phó, nếu như là Tuyết yêu nữ vương thì đó chính là một chuyện khác.
"Tuyết nữ chính là Tuyết yêu nữ vương, Tuyết yêu nữ vương chính là Tuyết nữ, có điều sự xuất hiện của ngươi quả thật đã đánh gãy quá trình truyền thừa bình thường. Nhưng cũng rất tốt, làm cho ta có cơ hội đi tới thế giới bên ngoài. Nơi này thật không tồi".
Lúc này thần thái tò mò của Emma tỏ ra giống Tuyết nữ hơn là Tuyết yêu nữ vương.
"Nói đi, ngươi muốn thế nào? Chỉ cần ngươi không thương tổn Emma thì chúng ta có thể thương lượng!"
Trâu Lượng cố lấy bình tĩnh. Tuyệt đối không thể chọc giận tuyết yêu.
"Ha ha, qua trí nhớ của Emma ta cũng đã được biết về thế giới này. Rất thú vị, ta muốn tìm hiểu thế giới này một chút, đến một lúc nào đó ta sẽ làm cho ý thức của Emma hồi phục. Trước đó ta cảm thấy ngươi nên phối hợp với ta, mà cũng phải phối hợp với ta, ngươi thấy đúng không?"
Trong ánh mắt Emma lấp lánh ánh sáng xảo quyệt, vừa đánh vừa xoa, Trâu Lượng vô kế khả thi.
"Ngươi biết bây giờ chúng ta đang ở đâu không? Nơi này là đế đô, đại bản doanh của Giáo đình. Người năm đó phong ấn ngươi đang ở đây!"
Trâu Lượng không thể không dọa nàng một chút.
"Giáo hoàng Benedict mười lăm đúng không? Trước hết không nói hắn có sức mạnh của Benedict tám hay không, cho dù có thì không cảm thấy ta sẽ sợ hắn sao, có điều ta cũng lo lắng người ngoài sẽ làm bị thương thân thể này, đến lúc đó ý thức của Emma có hồi phục cũng vô dụng".
Emma cười nói.
Trâu Lượng trầm tư trong chốc lát, "Ta có thể phối hợp với ngươi, nhưng tốt nhất ngươi không được đi lung tung, tránh bị người khác nhận ra".
Trò chuyện đến bây giờ, Trâu Lượng cảm thấy trong tính cách của con tuyết yêu trước mắt này thì Tuyết nữ chiếm tỉ trọng cao hơn, nếu là Tuyết yêu nữ vương chi phối thì đã trực tiếp giết chết hắn rồi chứ sẽ không hứng thú gì với ngoại giới. Tuyết yêu nữ vương hoàn toàn mang tính hủy diệt.
Tuyết nữ chớp chớp mắt, "Ngươi tính sai rồi, bây giờ ta là Emma, ha ha, ai cũng sẽ không phát hiện được. Ta đã xem qua trí nhớ của cô ta, sẽ không có chuyện đâu".
Trâu thần côn cũng biết đây là chuyện hắn bó tay, hắn biết phải giải quyết chuyện này nhưng lại không có biện pháp nào.
Tuyết nữ xoa bụng, "Bây giờ chúng ta ăn cơm đi, ta rất muốn ăn cơm!"
"Cơm?"
"Đúng vậy, bây giờ ta là một thành viên của các ngươi, đương nhiên phải ăn cơm. Chẳng lẽ ngươi muốn để Emma bị đói?"
Đúng là đòn sát thủ, Trâu thần côn trực tiếp bị đánh trúng yếu hại.
Cả phủ tế ti đều bị kinh động, Emma đã tỉnh lại.
Đám người Randy, Cote, Ernest đều trợn mắt há mồm nhìn Emma trước mắt. Hình dáng không thay đổi nhưng cảm giác vẫn có gì đó bất đồng.
Thì ra là mái tóc vàng đã biến thành trắng như tuyết và cũng dài hơn. Mái tóc trắng được buộc lại sau lưng rất đơn giản, ánh mắt nàng linh động và có vẻ gì đó khác lạ. Tất cả mọi người đều đứng xem nàng ăn cơm.
"Khụ khụ, cô ấy đói quá ấy mà".
Trâu Lượng sờ sờ mũi.
Lộ Dao ngồi bên cạnh Emma, kỳ thực những người khác đều không hiểu rõ Emma lắm, chỉ có Lộ Dao xem như người thân với Emma nhất. Nàng tiếp cho Emma rất nhiều đồ ăn, mà Emma cũng thật sự ăn hết.
Một mình Emma ăn phần ăn của mười người, mười người ở đây là mười Ernest.
Mọi người trợn mắt tròn xoe, nhưng ăn nhiều như vậy mà thân thể Emma vẫn không hề thay đổi. Rốt cục Emma cũng ngừng lại nhẹ nhàng xoa bụng, "Ờ, hôm nay ăn thế thôi. Arthur, chúng ta đi thôi!"
Trâu Lượng gật đầu, "Vi Vi, bảo nhà bếp nấu thêm thức ăn nhé!"
Tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ nhưng cũng không quá để ý. Dù sao thì Emma cũng trải qua đại kiếp nạn, tính cách có thay đổi cũng không ngạc nhiên lắm.
Trâu Lượng đưa Tuyết nữ trở về phòng, Tuyết nữ nhẹ nhàng nằm xuống giường, "Đồ ăn của các ngươi quá nóng, không ngon".
"Không ngon mà ngươi còn ăn nhiều như vậy?"
"Ơ, ta cho rằng phải ăn hết".
Trâu thần côn không nói được gì, "Kế tiếp ngươi muốn làm cái gì?"
Tuyết nữ đánh giá Trâu Lượng như em bé tò mò, "Làm loại hoạt động kia!"
"Hoạt động? Hoạt động gì?"
"Ngươi không phải thường xuyên làm chuyện đó với Emma sao? Tựa hồ là một hoạt động rất vui vẻ. Lạ nhỉ, như vậy không đau à? Tại sao lại vui như vậy?"
Trâu thần côn hóa đá, Tuyết nữ mệt mỏi nằm trên giường, không thể phủ nhận là tướng mạo đã quen thuộc nhưng khí chất của Tuyết nữ đã tăng thêm một loại phong tình mới, nhất là vẻ ngỡ ngàng đó..."
Trâu Lượng lắc đầu, "Khụ khụ, cái kia... Ngươi không được".
"Ờ, kỳ thực ta cũng không thật sự muốn để một thứ lớn như vậy đâm vào trong người", Tuyết nữ ngáp một cái, "Ta phải đi ngủ đây, còn chưa thích ứng lắm với thân thể này".
Nói xong lập tức ngủ luôn, hoàn toàn không đề phòng.
Trâu Lượng đến gần bên giường, khi ngủ Emma lại giống như Emma nhưng màu tóc vẫn không thay đổi, có lẽ vẻ mặt này giống Tuyết nữ hơn...
Tuyết nữ vẫn để Thánh lệnh trong người. Trâu Lượng thở dài, cuối cùng xoay người rời đi. Hắn đã từng giao thủ với Tuyết nữ, tốt nhất không thể mạo hiểm.
Sau khi Trâu Lượng rời khỏi Tuyết nữ lại mở mắt, một vệt sáng lạnh như băng lóe lên rồi lại khôi phục bình thường. Nàng trở mình, còn chưa thể quen ngay với môi trường này...
Về đến đại sảnh, tất cả mọi người đều đang chờ Trâu Lượng, "Đại ca, chúc mừng anh!"
"Đúng vậy, Thần thú đúng là có mắt".
"Em biết nhất định sẽ không có việc gì mà".
Trâu Lượng cười cười, chuyện này đúng là không cách nào nói ra, hắn cũng sợ những người khác biết chuyện làm Tuyết nữ không vui sẽ có chuyện xảy ra. Nếu Tuyết nữ thật sự cần phát điên thì đúng là không có ai có thể áp chế. Hơn nữa hắn cũng không muốn Giáo đình phát hiện, Giáo đình mà ra tay thì hiển nhiên sẽ không quan tâm đến sống chết của Emma.
"Lần này Emma bị thương rất nặng, còn chưa khôi phục hoàn toàn. Nếu có hành vi kì dị nào đó mọi người cũng thông cảm một chút".
"Đại ca, sao lại nói vậy chứ".
"Nào, cạn ly vì Emma đã tỉnh lại".
Mọi người bắt đầu náo nhiệt. Trâu Lượng cũng chỉ có thể buông lỏng tâm tình. Chuyện gì cũng phải nghỉ đến kết quả lạc quan nhất, ít nhất bây giờ đã không việc gì rồi. Xem ra chuyện này vẫn phải lão Tà hỏi một chút.
← Ch. 410 | Ch. 412 → |