← Ch.261 | Ch.263 → |
Tấn cấp đến cảnh giới Tiên Thiên, nhất là khi lĩnh ngộ được thuộc tính phong, từ lâu, Dương Thiên Lôi đã tinh luyện, nắm trong tay kỹ năng "Người thính tai", so với trước đây đã mạnh hơn nhiều. Trong phạm vi hơn mười dặm, cho dù là tiếng gió thổi làm ngọn cỏ lay động rất khẽ, dường như tất cả đều không thoát khỏi đôi tai của hắn.
Mà đôi mắt của hắn, thì lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt, lúc niệm lực vận chuyển đến hai mắt, thị lực của hắn cũng tăng lên vô số lần. Nhưng càng kỳ lạ hơn chính là trong phạm vi một thước quanh người hắn, dường như hình thành hai đạo kết giới năng lượng mang thuộc tính ánh sáng trong suốt. Đồng thời theo ý niệm của hắn, hai đạo kết giới này thỉnh thoảng lại thay đổi cự ly, khiến tầm nhìn của hắn có sự biến hóa kinh người.
Nếu là người địa cầu, tất nhiên sẽ lập tức hiểu được, hắn đang dùng không phải kính viễn vọng thì là cái gì?
Khoa học trong dị giới không phải vạn năng, nhưng lại không thể không nói rằng, nó tuyệt đối là một môn thần thông quảng đại, không thua gì "Thiên lý nhãn" trong truyền thuyết
Dương Thiên Lôi không thể phi hành, không ngừng tìm kiếm những đỉnh núi cao. Mỗi khi gặp một đỉnh núi cao, hắn sẽ đứng trên đỉnh núi dò xét nhìn về bốn phía. Nếu nhìn không thấy hình bóng của Trương Tử Hàm, hắn sẽ lại tìm một hướng khác, theo một đỉnh núi cao khác mà chạy nước rút, cố gắng hết sức không ngừng tiến tới, không hề dừng lại hay thư giãn.
...
Ngay sau khi Dương Thiên Lôi bước vào Ma Vực số 1431 được hai canh giờ, năm người tu luyện với biểu tình kiệt ngạo, lãnh khốc, khí tức mạnh mẽ tản ra khắp thân, rời khỏi cửa sổ Tiên Thiên cấp hai thứ năm, rồi bước vào trong Ma Vực số 1431.
Thoạt nhìn, bọn họ dường như là đi một mình, không có bất cứ quan hệ nào với nau, dường như những người này giống như các cao thủ tiến vào Ma Vực tìm kiếm linh tinh, mỗi một người sau khi tiến vào Ma Vực, thì không hề dừng lại ở bât cứ đâu, khởi hành một đạo kiếm quang bay sâu vào trong Ma Vực.
Thế nhưng, nửa canh giờ sau, năm người tu luyện kỳ lạ này lại tập trung ở một ngọn núi.
- Nhiệm vụ lần này là một trăm viên Ngưng Huyết Đan Tiên Thiên cấp năm, ngàn quả Ngưng Huyết Đan Tiên Thiên cấp bốn. Mỗi người các ngươi là hai mươi lăm viên Tiên Thiên cấp năm, hai trăm năm mươi viên Tiên Thiên cấp bốn, có tự tin hoàn thành được không?
Trong đó một gã trung niên với thân hình cao to, trong hai con mắt bỗng nhiên lấp lánh ánh sáng đỏ như máu, khí tức toàn thân nhất thời trở nên khủng khiếp lạ thường, lạnh giọng hỏi. Trong giọng nói dường như không có bất kỳ cảm xúc nào.
- Có.
Bốn người khác với đôi mắt cũng lấp lánh ánh sáng màu đỏ như máu, lạnh giọng đáp.
- Tốt. Nhớ kỹ, thân phận của các ngươi chính là những kẻ tu luyện nhàn rỗi, có bất kỳ vấn đề gì, bất kỳ lúc nào cứ liên lạc với bản vương, bản vương sẽ lập tức chạy tới. Phân công nhau hành động đi. Bản vương cũng muốn săn bắt mấy Ngưng Huyết Đan Tiên Thiên cấp sáu, cấp bảy khặc khặc...
Người thủ lĩnh tự xưng là bản vương phát ra một tiếng cười quỷ mị trầm thấp âm u.
- Dạ.
Bốn người lạnh lùng đáp.
Giọng nói chưa dứt, tự nhiên "Phác thông phác thông", năm người lần lượt ngã xuống trên mặt đất, tập hợp thành những sinh vật kinh khủng, đỏ như máu với hình dạng khác nhau, gần như trôi dạt trong không trung. Một lát sau, năm đám sương máu, tự nhiên biến ảo thành năm thiếu nữ có tướng mạo tuyệt sắc, mỗi một nàng đều hết sức xinh đẹp, kiều diễm.
Đồng thời, năm người quay lại nhìn về phía thân thể còn nằm trên mặt đất nhẹ nhàng vung tay lên, thu cả vào.
- Xuất phát đi.
Từ trong miệng một thiếu nữ tuyệt sắc vừa biến đổi thành, vẫn phát ra giọng nói của tên thủ lĩnh.
Nói xong, năm thân hình nhoáng lên, như tia chớp liền đi về năm phía.
Lần này, bọn họ không có Ngự Kiếm phi hành. Thoạt nhìn, khí tức mỗi người chỉ mới là Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong.
...
Chớp mắt đã qua một ngày một đêm, Dương Thiên Lôi vẫn không thấy tung tích nào của đám người Trương Tử Hàm và Vân Dao.
Bất quá, dựa theo tính toán của Dương Thiên Lôi, lấy tốc độ của hắn đi tới, chỉ cần đám người Trương Tử Hàm không giống như hắn vậy, cái gì cũng không can dự vào, thẳng một đường đi về phía trước, hẳn là không bao lâu liền có thể gặp được.
Dù sao, xét thực lực các nàng, tuyệt đối sẽ không tiến vào quá sâu.
Dương Thiên Lôi lại đi tới đỉnh một ngọn núi. Dùng năng lượng thuộc tính ánh sáng ngưng tụ thành kính viễn vọng, chậm rãi nhìn về bốn phía. Cảnh tượng trong phạm vi hơn mười dặm, gần như hiện ra rõ nết trong mắt hắn.
- Chà chà... Mỹ nữ thật đúng là không ít, oa... Ngực thật lớn à...
Dương Thiên Lôi, tên thô bỉ này, bất cứ lúc nào, cũng không thể thay đổi, tại đây nhờ có kính viễn vọng siêu cấp trợ giúp, nhân cơ hội tìm kiếm Trương Tử Hàm, đương nhiên sẽ không quên thưởng thức mỹ nữ qua ống kính.
Thời gian một ngày một đêm qua, bản thân hắn đã thấy được vô số mỹ nữ tu luyện. Tuy rằng không thể so sánh với Tử Hàm muội muội, nhưng không ảnh hưởng, Dương Thiên Lôi vẫn nhân cơ hội, thu cả vào hai mắt, dưỡng mắt đẹp, bớt khô khan buồn chán trong thời gian tìm kiếm.
Đương nhiên, bản thân hắn cũng chỉ là tranh thủ thời gian tiện đường thì thu vào mắt mà thôi, cũng sẽ không dừng thời gian tìm kiếm Trương Tử Hàm.
- Hả?
Sau khi Dương Thiên Lôi thấy một đại muội, tuy rằng trông mà thèm, nhưng cũng không hề dừng lại, vẫn chậm rãi thay đổi phạm vi nhìn, nhưng thiếu nữ xinh đẹp ở phía sau, một người hết sức xinh đẹp, lại xuất hiện trong phạm vi nhìn của hắn. Hơn nữa, dường như cự ly cũng rất gần, có mấy nghìn mét, đang tiến về hướng mình đang đứng, tốc độ mau lẹ, hiển nhiên tu vi đã đạt được cấp bốn đỉnh phong. Điều này khiến Dương Thiên Lôi không nhịn được có chút kinh ngạc.
- Lẽ nào, nàng này cho rằng mình không tầm thường, có thể một mình bước vào Ma Vực? Thực sự là bộ ngực lớn. Trời ạ, ngươi chết cũng không hề gì, quan trọng hơn chính là, thế giới này sẽ thiếu một mỹ nữ à... Chậc chậc, thật đúng là đẹp có một không hai...
Dương Thiên Lôi không ngừng tấm tắc khen, bất quá vẫn không dừng lại. Đẹp thì đẹp, nhưng mỹ nữ trong thiên hạ nhiều vô số. Tuy rằng bản thân khiến vô số muội muội phải khom lưng, nhưng có Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương, Dương Thiên Lôi đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, tóm lại không thể vì thấy một mỹ nữ sẽ chắp tay cung kính, cải trắng có nhiều, nhưng cũng đều không phải là đồ ăn của hắn.
Vài phút sau, Dương Thiên Lôi đã nhìn xung quanh một vòng. Trong vòng trăm dặm, vẫn không có bóng dáng của Trương Tử Hàm. Ngay khi hắn chuẩn bị tới trạm tiếp theo, bỗng nhiên cảm thấy cách đó không xa có người đang nhanh chóng tiếp cận.
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xoay người nhìn lại, không phải là thiếu nữ xinh đẹp vừa mới nhìn thấy sao?
← Ch. 261 | Ch. 263 → |