← Ch.350 | Ch.352 → |
Lâm Tâm Di rất nhanh đã đến trước cửa gian phòng của Tiêu Như Mộng, khóe miệng mang theo nét mỉm cười, kề sát tai lên mà nghe ngóng, bên trong phòng tựa hồ như không có bất cứ động tĩnh gì, như vậy lại khiến Lâm Tâm Di có chút kỳ quái.
Dù sao lúc này, Tiêu Như Mộng mặc dù không có lên boong thuyền, nhưng cũng phải từ trong trạng thái tu luyện đi ngoài mới đúng, ít nhất cũng phải đang chuẩn bị để ra ngoài chứ?
Vì cái gì mà không có chút động tĩnh gì cả vậy? Chẳng lẽ hai người đều không có trong phòng sao? Hay là, hai người đều đang tu luyện ở trong Tu Luyện thất?
Công pháp song tu của đạo lữ, Lâm Tâm Di cũng biết.
Hơn nữa, nàng cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Nàng vẫn muốn như trước, muốn cùng với Dương Thiên Lôi song tu, chẳng qua lúc này, hiển nhiên không phải là lúc thích hợp.
Bởi vì công pháp song tu nhất định phải đợi đến lúc hai người hoàn thành bước thứ sáu xong rồi mới có thể tiến hành.
- Hì hì, nói không chừng thúc thúc đang cùng song tu với a di đây... Nhân gia có nên đi vào hay không nhỉ?
Lâm Tâm Di thầm nghĩ, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút do dự, chẳng qua một thoáng sau đã lại lẩm bẩm:
- Không biết không có tội, nhân gia là tới gọi a di ra, a di với thúc thúc không nên trách nhân gia a? Hì hì... Nhân gia thật đúng mà muốn xem thúc thúc cùng với a di song tu thế nào đây...
Nghĩ tới đó, Lâm Tâm Di không còn do dự chút nào nữa, lợi dụng quyền hạn vừa mới đạt được mà nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra một chút.
Trong nháy mắt nàng mở cửa ra, thân thể Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đồng thời xuất hiện một chút dao động.
Hiển nhiên là hai người đã phát hiện ra.
Nhất là Tiêu Như Mộng, trong khoảnh khắc đó liền xuất hiện một chút hoảng hốt ngắn ngủn, thiếu chút nữa đã ngưng hẳn việc tu luyện.
Nhưng vào lúc này, ý niệm mạnh mẽ của Dương Thiên Lôi đột nhiên tràn vào, rót vào trong não hải của nàng, trực tiếp chiếm lấy quyền khống chế tuyệt đối, khiến cho nàng dịu lại, cũng cho nàng một tia ý niệm trấn an, mới giúp cho Tiêu Như Mộng dần bình tĩnh trở lại.
Giờ phút này, đối với Tiêu Như Mộng mà nói, chính là thời khắc mấu chốt, năng lượng trong cơ thể hai người đã hoàn toàn dung hợp, càng ngày càng trở nên lớn mạnh, hơn nữa đã bắt đầu tự động đánh thẳng vào bích chướng bình cảnh trong người nàng.
Tiêu Như Mộng rất rõ ràng, chỉ cần tiếp tục chút nữa, lần này dưới sự trợ giúp của năng lượng Dương Thiên Lôi, nàng rất có thể sẽ đột phá đến Tiên Thiên cấp chín.
Nhưng không nghĩ tới rằng, Lâm Tâm Di lúc này lại đi vào, khiến cho nàng lâm vào kinh hoảng.
May mà Dương Thiên Lôi phản ứng kịp thời, mới không thất bại trong gang tấc.
...
Ngay lúc Lâm Tâm Di vừa bước vào, tiểu nha đầu này nhất thời kinh ngạc đến mức hai mắt tròn xoe mà nhìn lại, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên thành tiếng, hai tay nhỏ nhắn trực tiếp bưng lấy miệng mình, trên khuôn mặt xinh xắn thoáng cái đã ửng đỏ.
Mặc dù nàng vốn đã đoán trước được hai người đang song tu, nhưng tận mắt thấy cảnh tượng song tu của hai người, lại không nén được mà khiếp sợ mở to mắt ra nhìn, nhịp tim thoáng cái đã tăng lên vô số lần, ngơ ngác nhìn chăm chú vào hai thân thể đã hoàn toàn xích lõa.
Thân thể Dương Thiên Lôi nàng không còn xa lạ gì, nhất là thứ ngang nhiên ngẩng cao đầu kia, nàng lại vô cùng quen thuộc, nhịp đập của nó, mùi vị của nó, lúc nó kiêu hãnh ngẩng cao đầu giận dữ, lúc nó bình tĩnh mềm mại, lúc nó phát ra sự uy mãnh, cùng với cả năng lực co duỗi mạnh mẽ...
Nàng so với ai cũng quen thuộc hơn.
Nhưng mà, giờ phút này, chân chính hấp dẫn nàng, hơn nữa còn làm cho nàng vô cùng chấn động, không phải là nó, mà là cảnh tượng thần kỳ và ngập tràn sự mê ly kia.
Thân thể Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng quyện chặt vào nhau với một tư thế kỳ dị, trên đầu hai người còn có thể thấy được hư ảnh hết sức rõ ràng, tản mác ra sự thần bí, khí tức mạnh mẽ mà huyền ảo khôn cùng.
Lâm Tâm Di quả thực không dám tin vào hai mắt mình được nữa, nàng cho dù không có bất kỳ kinh nghiệm song tu nào, đồng dạng, cũng không biết bất kỳ công pháp song tu, nhưng nàng biết, mỗi một công pháp song tu đều là sau bước thứ sáu, khi mà sự tiếp xúc giữa hai người đã không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa, linh nhục thực sự giao hòa, mới có thể tiến hành.
Nhưng lúc này, thân thể hai người mặc dù quyện chung một chỗ, nhưng căn bản không có dung hợp thật sự, thế mà bọn họ lại hiển nhiên tiến vào cảnh giới tuy hai mà một.
Bởi vì Lâm Tâm Di cảm giác được, hai người phảng phất như một người, hơn nữa còn hàm chứa một tia khí tức Tiên Thiên cấp tám.
Điều này nói lên cái gì?
Hiển nhiên là Tiêu Như Mộng đã lĩnh ngộ được ảo diệu của Phá Đan Thành Anh.
Lâm Tâm Di dĩ nhiên sẽ không cho rằng Dương Thiên Lôi lĩnh ngộ được ảo diệu của Phá Đan Thành Anh được.
Tiểu nha đầu này mặc dù biểu hiện trước mặt Dương Thiên Lôi vô cùng ngây thơ khả ái, cứ như thể thiếu nữ "tiểu bạch si" (nhỏ bé ngây ngây ngốc ngốc), nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là trước mặt Dương Thiên Lôi mà thôi.
Nếu như nội tâm không đủ thông tuệ, làm thế nào có thể tấn thăng tới Tiên Thiên cấp tám ở cái tuổi này được? Cho dù là ăn Tiên Đan để lớn, nếu không có đủ ngộ tính thì há có thể lĩnh ngộ được pháp tắc Thiên Địa, đột phá bích chướng bình cảnh?
Nàng cũng chỉ vì được Dương Thiên Lôi cứu mà bị mê hoặc một chút mà thôi.
Trở lại Phá Lãng Hào, thông qua Long Phá Lãng và Bạch Hà, nàng sớm đã biết tình huống chân thực của Dương Thiên Lôi.
Nhưng nàng cũng không nói toạc ra hết, mà vẫn như cũ, thân mật gọi Dương Thiên Lôi là thúc thúc.
Bởi vì... như vậy, nàng mới có thể dễ dàng tiếp cận Dương Thiên Lôi, dễ dàng khiến cho Tiêu Như Mộng tiếp nhận nàng. Giả vờ ngây, cũng là một cái ưu điểm của nữ nhân, Đấy chính là một trong những kỹ năng mà mẫu thân đã truyền cho nàng từ nhỏ.
...
Sau một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi ấy, hô hấp của Lâm Tâm Di càng trở nên dồn dập hẳn lên, ánh mặt ngơ ngác nhìn nhìn thân thể Dương Thiên Lôi xong, lại nhìn tới thân thể mềm mại của Tiêu Như Mộng.
Đôi mắt to tròn đáng yêu tràn ngập nét hâm mộ.
Nàng vốn cho rằng mình mặc dù không xinh đẹp bằng Tiêu Như Mộng, nhưng hơn ở chỗ đáng yêu. Hơn nữa nàng từ trước tới giờ có tự tin rất lớn với thân thể của mình, nhưng giờ phút này, thấy tấm thân mềm mại gần như hoàn mỹ của Tiêu Như Mộng, ngay cả bản thân nàng là nữ nhi mà cũng không thể không thừa nhận Tiêu Như Mộng xinh đẹp tuyệt mỹ, đã vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng.
← Ch. 350 | Ch. 352 → |