← Ch.186 | Ch.188 → |
Mà Diệp Lãng cũng bất hạnh bị cuốn vào trong đó nhưng hắn lại không có một chút giác ngộ, thậm chí đến cuối cùng cũng không rõ là chuyện gì nữa.
Giữa nhưng người này, Diệp Lãng tuyệt đối là một ngoại nhân nhưng hắn lại là trung tâm của việc này, phỏng chừng không ai cẩn thận suy nghĩ xem vì sao hắn có thể làm được như vậy...
Hoặc là, trên đại lục này cũng chỉ có một mình Diệp Lãng làm được, mà cái loại tính cách này của hắn là một cái nguyên nhân mấu chốt!
Có lẽ là còn có nữ thần may mắn chiếu cổ hắn nữa, giúp hắn được người ta bảo hộ tốt lắm, không để hắn tiếp xúc đến nguy hiểm. Tuy rằng hắn không cần bảo hộ, cho dù đối mặt với loại nguy hiểm nào hắn cũng có thể vượt qua, thậm chí làm còn tốt hơn bất cứ kẻ nào. Bởi lẽ khi bình thường hắn là một đứa ngốc mê mang, đến thời điểm mẩu chốt sẽ hoàn toàn biến thành người khác. Điểm này từ chuyện của Tường Không Đế Quốc cũng có thế nhìn ra.
Mà cũng vì vậy người của Diệp gia mới có thể yên tâm để hắn khoe khoang cái tài mất tích này của mình, cũng không tuyên bố tin tức, không sai người đi tìm vì bọn họ biết rõ Diệp Lãng sẽ không có việc gì!
"Ngươi sai rồi, không phải ta không muốn tìm mà ta không thể tuyên bố như vậy, làm cho người ta biết hẳn mất tích thì người ta sẽ không đánh chủ ý lên hắn sao?" Diệp Thành Thiên nói với An Kỳ, nói ra cái lý do quan trọng nhất vì sao không đi tìm Diệp Lãng...
Nêu nói tin tức Diệp Lãng một mình bỏ nhà ra đi bị truyền ra ngoài thì Triệu Nhã Nhu nhất định sẽ phái người đi tìm hắn, nhưng người khác có lẽ cũng vì các loại lý do khác nhau mà đi tìm hắn, muốn được đến ưu đãi từ trẽn người hắn.
Mà đám người Diệp Thành Thiên biết - tuy năng lực công kích của Diệp Lãng không phải là rất mạnh - chưa chắc đánh thắng được cao thủ nhưng năng lực tự bảo vệ mình của hắn tuyệt đối là cường hãn. Cho dù đổi mặt với 10 vạn đại quân hắn vẫn có thể an toàn thoát đi. So với việc làm người khác chú ý thì không bằng để hắn nơi nơi chơi bời, đến lúc cần hắn sẽ tự xuất hiện.
Đồng thời hắn cũng tin tưởng dù tiểu tử này không có năng lực bảo vệ mình cũng có nữ thần may mắn chiếu cố, hắn cũng rất khó xảy ra chuyện!
Không phải sao? Bây giờ đang có một Lãnh Huyết Ngũ hỗ trợ trông coi, không đề hắn gặp chuyện không may này.
"Tiểu ngu ngốc, tinh tinh, đã đến rồi!" Đã đến một tài sản khác của Lãnh Huyết Tổ, lần này không phải là một cái đại viện mà là một lữ ****.
Lữ **** người đến người đi, thân mình đã là một chỗ che dấu thật tốt, không ai đi để ý trong lữ **** có bao nhiêu người đến, bao nhiêu người đi cả. Hơn nữa nó cũng là một nơi thu thập tình báo rất tốt
"Cuối cùng cũng tới rồi ta muốn cho mình hảo hảo hít thở không khí trong lành." Diệp Lăng duỗi người, sau đó khổng chế con rối xuống ngựa, trực tiếp đi vào sau.
"Tiểu thư, người chậm một chút!" Có người hô.
Tiểu thư, ai là tiểu thư? Quên đi, dù sao cũng không phải ta.
Diệp Lãng nhìn trái phải không ai, có điểm kỳ quái hắn đang thầm nghĩ muốn vào lữ điểm ăn uống một chút sau đó ngủ, ngày mai rồi tính.
Chỉ là, tựa hồ Diệp Lãng quên mất một việc!
"Tiểu thư! Người ở đây chở một chút, để chúng ta đi làm thủ tục đã." Người nọ che ở trước mặt Diệp Lãng, khúm núm nói tựa hồ tiểu thư này là gọi Diệp Lãng vậy.
"Ngươi đang gọi ta phải không?" Diệp Lãng nhìn người trước mặt thấy có điểm quen mắt - giống như trong đoàn người lần này có tên này thì phải.
"Tiểu thư, người quá mệt mỏi, nghỉ ngơi không đủ rồi ta lập tức thuê phòng cho người ngay." Người nọ lập tức nói, cũng nháy nháy mắt với Diệp Lăng như muốn nhắc nhở hắn cái gì
Diệp Lăng đang muốn hỏi đây là chuyện gì, sao tự dưng gọi ta là tiểu thư...
Bất quá khi hắn muốn mở miệng, Lãnh Huyết Ngũ ở bên cạnh nhắc nhở: "Tiểu hỗn đản, đừng quên người khác nhìn chỉ thấy con rối của ngươi, không phải ngươi! Mà con rối của ngươi lại là một cô gái rất xinh đẹp."
Khi Lãnh Huyết Ngũ nói đến câu cuối cùng- ngữ khí có điểm cổ quái, tựa hồ lại nghĩ đền thiếu nữ này là bút tích của Diệp Lãng làm người ta có điểm thật khó tin.
À, đúng rồi, bây giờ trong mắt người khác chỉ có thể nhìn đến con rối thiếu nữ của hắn mà thôi nên trước mặt người khác phải kêu hắn là tiểu thư rồi.
"Đúng vậy, ta có điểm mệt mỏi, các ngươi xử lý sự tình nhanh một chút để ta có thể nghỉ ngơi sớm hơn một chút!" Diệp Lãng khống chế thiếu nữ làm ra một cái bộ dáng thực mềm mại, ngữ khí cũng trở nên mảnh mai rất nhiều, hoàn toàn giống như một tiểu thư quý tộc.
"Di? Nhìn không ra ngươi có thề giả vờ như thật đấy!" Lãnh Huyết Ngũ nói, đồng dạng, lúc này Lãnh Huyểt Thất cũng có điểm ngoài ý muốn, nàng cũng khống thể tưởng được Diệp Lãng có thể khống chế con rối thiếu nữ một cách xuất sắc như vậy.
Vốn Lãnh Huyẻt Thất còn chuẩn bị dạy cho Diệp Lâng một chút, cho hắn biết làm sao để làm một thiếu nữ quý tộc, ách, là khổng chế con rối thiếu nữ.
"Cái này là đương nhiên, đâu có khó, ngươi muốn tính cách gì thì ta có thể làm ra tính cách đó!" Diệp Lãng rất kiêu ngạo nói chưa nếm qua thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy chứ.
Bèn cạnh Diệp Lãng Thì cái dạng thiếu nữ quý tộc gì mà không có, ngươi muốn hắn sắm vai một người bình thường thì có lẽ còn có chút khó khăn, nhưng là một tiểu thư quý tộc thì còn không phải dễ như trở bàn tay?
Trên thực tế, nếu để chính Diệp Lãng "giả gái" có lẽ còn có một chút khó khăn, dù sao cái này cũng là hắn khổng chế, khống chế một người làm động tác có đôi khi sẽ dễ hơn tự mình làm.
"Tiểu bất điểm, có phải ngươi xem trộm qua tiểu thư quý tộc nào rồi không?" Lãnh Huyết Thất tựa vào bên cạnh con rối, hỏi Diệp Lãng.
"Ta chưa bao giờ nhìn lén, ta đều quang minh chính đại nhìn!" Diệp Lãng lập tức nói, nhưng lời này là thật, hắn chưa bao giở phải nhìn lén, nhưng nhưng lời này lọt vào tai người khác thì chẳng khác nào hắn nhìn lén, chỉ là da mặt dày, nói kiểu khác mà thôi.
"Được rồi được rồi, ngươi quang minh chính đại nhìn lén, được rồi!" Lãnh Huyết Thất không thèm để ý nói, nàng đã liệt Diệp Lăng vào đám nhìn lén, nếu không sao lại giả vờ như thật được.
"Lãnh Huyết Thất, đây là bộ mặt thật của ngươi à? Nhìn rất được!" Diệp Lãng nhìn Lãnh Huyết Thất, phát hiện nàng không có mang mặt nạ, khuôn mặt rất xinh đẹp động lòng người, mang theo một loại khí chất thành thục quyển rũ khiến người ta mê muội.
Diệp Lãng nhìn thấy cái gì sẽ trực tiếp nói cái đó, không bao giờ nói láo.
"Đây không phải là bộ mặt thật của ta, là một loại mặt nạ da người. Còn có, bản nhân của ta đẹp hơn cả cái này!" Lãnh Huyét Thất cười cười nói
Tuy nàng không thích Diệp Lăng nhưng nào có nữ nhản nào không thích nghe người ta khen mình đẹp, cho dù là mang mặt nạ cũng vậy, sẽ thích, sẽ cao hứng.
"Gớm, ta không tin, ngươi xấu xa như vậy bộ dáng nhất định sẽ rất khó xem nên ngày nào ngươi cũng phải đội mặt nạ!" Diệp Lãng khinh thường nói, hoàn toàn không tin câu cuối cùng của Lãnh Huyết Thất...
← Ch. 186 | Ch. 188 → |