← Ch.423 | Ch.425 → |
Một lát sau, Diệp Lãng lại ngồi xuống, cũng bắt đầu hô to gọi nhỏ.
- Hổ Nữ, được chưa đấy, ta đói gần chết rồi đây này...
Quả thật hắn rất đói bụng, mà thức ăn có thể làm hắn ôm bụng đói đợi chỉ có của hai người, một là Hổ Nữ, một là Chân Tiểu Yên.
- Được rồi được rồi...
Thanh âm Hổ Nữ từ trong truyền ra, hơn nữa rất nhanh mang đến một tô ngư hoàn thô diện nóng hôi hổi.
May mà ngư hoàn thô diện này Hổ Nữ cũng thường ăn nên tài liệu trong nhà còn đầy đủ, rất nhanh đã xong rồi, nếu không Diệp Lãng còn phải đói một hồi.
- Sụt sụt...
Diệp Lãng lập tức ăn, cũng không sợ nóng làm Hổ Nữ ở một bên có điểm sốt ruột, vội ngăn lại nhưng Diệp Lãng hoàn toàn mặc kệ, cũng rất nhanh ăn hết tô mì.
-... , thiếu gia, ngươi muốn ăn nữa không, trong nồi vẫn còn đó...
Hổ Nữ ngơ ngác nói, trước kia sức ăn của thiếu gia cũng không lớn như vậy, chẳng lẽ tại trưởng thành?
- Ừ, lại đến một tô nữa!
Diệp Lãng gật đầu nói.
- Tốt, nhiều thêm mấy tô cũng không sao!
Hổ Nữ mang tô vào phòng bếp, lại mang một tô khác ra.
Vài lần như vậy, rốt cuộc Diệp Lãng thỏa mãn vỗ vỗ bụng đang trướng lên, nói:
- Ăn không vô nữa, rốt cuộc ăn không vô, bụng căng quá!
- Thiếu gia, có phải ngươi đã no mà vẫn ráng ăn tiếp không?
Nhìn thấy vậy Hổ Nữ liền hỏi, vốn nàng còn tưởng rằng sức ăn Diệp Lãng tăng lên.
- Ừ, ta còn muốn ăn thêm nữa, đã lâu không được ăn mì ngươi làm.
Diệp Lãng gật đầu nói.
-... , thật là, ngươi muốn ăn thì sau này ta cũng có thể làm mà, ráng vậy hư bụng mất thì sao, nhanh uống thuốc đi, trên người ngươi hẳn là có chứ?
Hổ Nữ vô lực nói.
- Ta đã uống rồi!
Diệp Lãng hồi đáp.
- Uống rồi? Uống bao giờ, sao ta không thấy?
Hồ Nữ có điểm nghi hoặc hỏi.
Diệp Lãng cười đáp:
- Vừa rồi khi ngươi đi nấu mì ta cũng đã nếm qua rồi.
Hổ Nữ vô lực, nàng hiểu được Diệp Lãng đã sớm tính ăn đến hết cỡ nên trước đó đã uống thuốc rồi.
Tuy Diệp Lãng làm vậy sẽ khiến Hổ Nữ rất đau lòng nhưng cũng có nghĩa là hắn thích ăn mì nàng nấu, nàng cũng rất thích điều này, bất quá nếu nàng biết Diệp Lãng làm như vậy thì dù thích đến đâu đi nữa cũng sẽ ngăn hắn lại.
- Thiếu gia, mấy năm nay ngươi trôi qua như thế nào?
Hổ Nữ nhìn Diệp Lãng, ôn nhu hỏi. Về chuyện Diệp Lãng nàng cũng chỉ nghe được một ít tin đồn, đó là những chuyện khá lớn nhưng không biết chi tiết, nàng muốn biết những chi tiết trong đó.
- Ta à, cứ như vậv mà qua thôi.
- Ngươi bắt đầu nói từ đầu, từ lúc ta rời đi ấy...
Hổ Nữ biết Diệp Lãng sẽ trả lời rất mơ hồ nên rõ ràng bảo hắn nói từ đầu, tuy có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian nhưng nàng không ngại.
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, nói:
- Sau khi ngươi đi khỏi, ta hát, ta đàn, đêm nào cũng vậy!
Nghe vậy mặt Hổ Nữ bắt đầu biến đen, chẳng lẽ ta rời đi thì ngươi cao hứng như vậy sao? Bất quá nàng rất nhanh nghĩ đến đôi khi Diệp Lãng nói chuyện sẽ dùng từ rất loạn, hỏi rõ ràng cho chắc.
- Ngươi hát bài gì, đàn bài gì?
- Lúc ấy ta hát bài nam nhân khóc đi khóc đi không phải tội...
Hổ Nữ rất vui vẻ, nàng biết vì phân ly với mình nên Diệp Lãng mới chảy nước mắt, hơn nữa ngày nào cũng nhớ đến Hổ Nữ nên ngày nào cũng đánh tỳ bà kéo đàn nhị, làm cho người ủùa Diệp gia ưu thương đến chết.
Sau đó Diệp Lãng bắt đầu kể chuyện, mỗi ngày đều là ba chuyện "ngủ, bại gia, học tập", đương nhiên ở giữa cũng có không ít thú sự, là những thú sự mà Diệp Lãng không biết là thú sự.
Khi nghe đến Chân Tiểu Yên, Hổ Nữ ngẩn người, nhất là Diệp Lãng nói biến Chân Tiểu Yên thành một cái đại mỹ nhân, cũng đoạt được quán quân của giải Tài Nữ Vô Song, Hổ Nữ rất nghi hoặc hỏi:
- Thiếu gia, ngươi thật sự làm cho Chân Tiểu Yên biến thành một cái đại mỹ nhân sao? Hơn nữa chỉ trong vòng một tháng?
Cũng khó trách nàng sẽ hoài nghi, nàng cũng gặp qua Chân Tiểu Yên một thời gian, tất nhiên biết được sự "nặng ký" của Chân Tiêu Yên ngày trước, cảm thấy Diệp Lãng đúng là sáng tạo kỳ tích.
Mà nghe Chân Tiểu Yên vẫn nấu cơm cho hắn, nàng là nửa vui nửa sầu!
Vui là Diệp Lăng có người chiếu cố rồi, có người sẽ nấu cơm cho hắn, mà sầu là Diệp Lãng thích ăn đồ ăn cùa Chân Tiểu Yên hơn mình bởi nàng nấu nướng ngon hơn mình, cũng dụng tâm hơn mình nhiều.
- Hóa ra Bát công chúa là một biến thái, chẳng trách nàng có thể làm ra chuyện như vậy, bất quá lúc đó sao các ngươi trốn được?
Nói đến chuyện Bát công chúa chính biến, Hổ Nữ càng thêm khẩn trương, nghe Diệp Lãng tự thuật một cách đơn giản, nàng biết quá trình không đơn giản như vậy, nàng truy vấn từng chi tiết, mỗi lần đều làm nàng kinh hãi.
May mà thiếu gia biết một ít kỹ năng kỳ quái, nếu không ta sẽ không được gặp lại hắn...
- Không phải đâu, mười tám vạn người, một mình ngươi có thể vây khốn sao?
Nghe được Diệp Lăng lấy kỳ môn thuật vây khốn mười tám vạn nhân mã của Tường Không, Hổ Nữ ngây dại.
Trước đó nàng giao tranh trong mấy vạn người, còn cho là mình không sai, không ngờ một mình Diệp Lãng có thể đối phó mười tám vạn người, hơn nữa dường như có nhiều hơn chút nữa cũng không sao, điêu này làm tin tưởng của nàng bị đả kích.
Bất quá may mà người đả kích nàng là Diệp Lãng nên nàng thay hắn cao hứng!
Diệp Lãng chưa từng nói cho ai về chuyện này, đây là lần đầu tiên, cũng gián tiếp nói lên địa vị của Hổ Nữ trong lòng hắn.
Sau đó Diệp Lãng nói đến việc mình thắng một cái vương quốc, thành lập Diệp Thành...
Tìm đến Hổ Nữ, sau lại nhầm đi vào Dong Binh Đoàn, trà trộn vào Lãnh Huyết Tổ, cũng đến Chu Tước Đế Quốc, gặp được biểu tỷ của hắn là Long Cát công chúa, đồng thời cũng gặp được Hoàng Đế cùng hoàng thái hậu...
- À đúng rồi, ta quên mất, tiểu Nhị! Tiểu Nhị, mau đến đây!
-?
Hổ Nữ không biết tiểu Nhị là ai, vừa rồi nàng chỉ nghe nói Diệp Lãng có làm một luyện kim con rối nhưng không biết con rối này gọi là gì, bộ dạng ra sao.
Rất nhanh tiểu Nhị đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Lãng, thời gian không quá ba phút!
- Nàng chính là luyện kim con rối của ngươi? Hoàn toàn giống người bình thường, thật không nhìn ra được, thiếu gia, ngươi quá lợi hại!
Hổ Nữ nghe Diệp Lãng giải thích xong liền ngạc nhiên cùng bội phục nói.
- Sùng bái ta đi, hắc hắc, ta chính là lợi hại như vậy!
Diệp Lãng ở trước mặt Hổ Nữ thì chắc là không biết khiêm tốn, rất kiêu ngạo khoe khoang.
- Đúng đúng, sùng bái ngươi! Thiếu gia lợi hại, ngươi mau nói tiếp đi...
- Ừ, lúc đó ta nghĩ phải đến Thánh Thành đưa tin một chút, sau đó đến tìm ngươi, không ngờ lại gặp một trận ôn dịch... Diệp Lãng tiếp tục nói.
← Ch. 423 | Ch. 425 → |