← Ch.544 | Ch.546 → |
"Cái này ta cũng biết, nhưng ngươi cứ như vậy mà ra ngoài, vạn nhất hắn xuất hiện cũng không dễ bắt... Khoan khoan, nữ nhân à, không phải ngươi không muốn để chúng ta bắt lấy hắn nên mới đi ra ngoài chứ?" Đột nhiên Lý Thiên Quân phát hiện ra vấn đề này.
Lý Nguyệt đi ra ngoài như vậy là có lợi nhất với Diệp Lãng, như vậy sẽ đánh tan an bài của Triệu Nhã Nhu. sẽ rất tiện cho Diệp Lãng.
Lấy tính cách của Lý Nguyệt, kỳ thật bắt nàng ở nhà đợi cũng không phải vấn đề lớn, Lý Thiên Quân cho rằng nếu là bình thường, nói nàng ở nhà thì nhất định nàng sẽ nghe lời chứ không giống như bây giờ.
Cho nên nhất định có vấn đề, mà nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nàng muốn giảm bớt phiền toái cho Diệp Lãng, không muốn hắn rơi vào tay Triệu Nhã Nhu mà thôi.
Bây giờ bên cạnh Lý Nguyệt đã giăng ra thiên la địa võng, chỉ chờ Diệp Lãng chui vào!
"Đúng vậy! Ta không muốn hắn bị Triệu Nhã Nhu bắt lấy, hơn nữa còn vì ta!" Lý Nguyệt gật đầu, ngoài ý liệu trực tiếp thừa nhận.
"Vì sao?" Lý Thiên Quân cảm thấy rất ngoài ý muốn, miệng mở rất lớn, có lẽ không phải vì đáp án của Lý Nguyệt mà vì thái độ liều lĩnh của nàng.
Hiện tại ở đây cũng không chỉ có Lý Nguyệt và Lý Thiên Quản, còn có người khác nữa, ngoài sáng trong tối đều có, lời của Lý Nguyệt nhất định sẽ truyền vào lỗ tai Triệu Nhã Nhu.
"Không tại sao cả, ta chỉ không nhìn được mà thôi, bất quá ta cũng sẽ không phá hư kế hoạch của các ngươi, ta chỉ không tham dự vào, dưới điều kiện cho phép sẽ sáng tạo một cơ hội cho hắn." Hiển nhiên Lý Nguyệt không muốn nói lý do, bất quá có thể khẳng định nàng thiên hướng về Diệp Lãng.
Có điều tuy thiên hướng Diệp Lãng, nhưng làm một quân nhân, nàng vẫn tiếp tục phục tòng mệnh lệnh, sẽ không làm ra chuyện nắm ngoài mệnh lệnh, đồng thời cũng sẽ không làm ra chuyện cản trở Triệu Nhã Nhu, đây là trình độ lớn nhất nàng có thể.
"..." Lý Thiên Quân trầm mặc nhìn Lý Nguyệt một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi hỏi: "Ngươi... Có phải đã thích tiểu tử Diệp gia Thập Tam kia rồi phải không?"
"A? Đương nhiên không, phụ thân ngươi nói bậy bạ gì đó!" Lý Nguyệt ngây người một chút, lập tức phủ định chuyện này, mà mặt nàng không khỏi hơi hồng lên một chút.
"Thật sự không phải sao?" Lý Thiên Quân có điểm hoài nghi, biểu tình cũng trở nên có điểm cổ quái.
"Không phải! Ta hận hắn mới đúng, hắn lừa ta hai lần, hừ, nếu để ta nhìn thấy thì ta sẽ tê hắn thành mảnh nhỏ..."Lý Nguyệt vội vàng nói, tựa hồ có điểm sốt ruột.
Lúc này, vốn Lý Thiên Quân còn muốn nói điều gì nhưng một thanh âm truyền đến làm hắn không khôi ngây ngẩn cả người.
"Dựa vào, không cần ác như vậy chứ, ta không cố ý lừa gạt ngươi mà, lần đầu tiên là thầy tử vi nói, lần này cũng là người khác đề nghị."
"Chính là ngươi, chính là ngươi! Thầy tử vi nói gì ngươi cũng tin à, hắn nói ngươi đi chết thì ngươi cũng đi à? Còn có, lần này nếu ngươi muốn Thiên Cơ Giáp thì cứ việc nói thăng ra, ta cũng không phải không cho ngươi mượn, ngươi có cần... Khoan khoan..." Trong nhất thời Lý Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, còn đang tức giận. Rất nhanh nàng phát hiện ra có điểm là lạ.
"Ngươi, ngươi, sao ngươi lại đến đáy?" Ngón tay Lý Nguyệt chỉ vào một hướng, rất khiếp sợ nói.
"..." Đám người Lý Thiên Quân trầm mặc, bọn họ đều ngơ ngác nhìn người tới, thật giống như thấy chuyện ngoài ý muốn nhất thiên hạ vậy.
Đúng vậy, đây có thể là chuyện làm họ cảm thấy ngoài ý muốn nhất, bọn họ đều ở đây vì bắt lấy Diệp Lãng, bọn họ nghĩ đến Diệp Lãng sẽ xuất hiện, sẽ dùng rất nhiều loại phương thức xuất hiện.
Có điều cho dù là vậy cũng không thể nghĩ ra phương thức này, tuyệt đối không ngờ Diệp Lãng lại xuất hiện nhanh đến vậy, hơn nữa lấy phương thức như vậy.
Không cần hỏi, người vừa phát ra âm thanh chính là Diệp Lãng, chỉ thấy hắn một mình từ từ bước tới, biểu tình thật giống như đi vào nhà một bằng hữu thân thích, không có chút hương vị xâm nhập lông đảm hô huyệt gì cả.
Tình huống này đổi thành ai cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nếu Triệu Nhã Nhu đến đây cũng sẽ ngây ngốc hồi lâu, quá một hồi mới có phản ứng.
"Ta tới tìm ngươi a." Diệp Lãng không thèm để ý trả lời.
"Vì sao?" Lý Nguyệt hỏi, vấn đề của nàng tất nhiên không phải vì sao tìm nàng mà là đang hỏi Diệp Lãng vì sao phải làm như vậy.
"Ta muốn Thiên Cơ Giáp của ngươi." Diệp Lãng trực tiệp nói, hắn cũng không phát giác đến Lý Nguyệt muốn hỏi cái gì.
"Ta biết ngươi muốn Thiên Cơ Giáp, nhưng vì sao, rốt cuộc vì sao ngươi muốn Thiên Cơ Giáp, lại có thể mạo hiểm một mình tiến đến, biết rõ rất khó khăn cũng vậy!" Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng nói, hơn nữa còn có một câu chỉ nói thẩm trong lòng, không có dũng khí hỏi.
"Chỉ vì nó mà ngươi tới theo đuổi ta, đáng giá sao?"
"Cái này... Ta chỉ mượn đến nghiên cứu nghiên cứu, xong ta sẽ trả lại cho ngươi, ta có thể dùng vật đôi. Long Lân Chiến Giáp này thì sao?" Diệp Lãng lấy ra một kiện vảy giáp, quang mang lấp lánh của nó làm cho người ta cảm thấy thứ này không phải phàm vật.
"Long Lân Chiến Giáp? Đây không phải là phòng ngự Thần Khí trong truyền thuyết, dùng vảy Thanh Long chế tạo sao? Sao lại ở trong tay hắn? còn có, thứ này giá trị còn cao hơn Thiên Cơ Giáp nhiều! Rốt cuộc hắn muốn làm gì?"
Khi Diệp Lãng lấy ra Long Lân Chiến Giáp, đám người Lý Thiên Quân ngây dại, bọn họ đều không hiểu Diệp Lãng muốn làm gì, rõ ràng không phải vẻn vẹn vì lực phòng ngự của Thiên Cơ Giáp bởi thứ trong tay Diệp Lãng còn có giá trị cao hơn nhiều.
Cho dù không có Long Lân Chiến Giáp thì mọi người cũng sẽ không tin Diệp Lãng vẻn vẹn chỉ vì Thiên Cơ Giáp mà đến, thật sự làm cho người ta không hiểu được. Diệp Lãng là ai, hắn là đại biểu cho đỉnh cao của luyện kim thuật, lại là một siêu cấp bại gia tù, với hắn mà nói, Thiên Cơ Giáp hoàn toản là thứ không đáng nhắc tới.
Cho dù đáng giá hắn chú ý cũng không thể vì Thiên Cơ Giáp mà đi mạo hiểm!
"Vì sao ngươi muốn Thiên Cơ Giáp của Lý gia chúng ta, ngươi có cả Long Lân Chiến Giáp rồi cơ mà, còn có, Thiên Cơ Giáp của ta ngươi sớm nói qua đã hiểu thấu triệt, không cần xem nữa rồi, ngươi nói ngươi còn có thể làm ra một kiện tốt hơn." Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng nói.
Chuyện này rất nhiều người cũng biết, trước kia Diệp Lãng tiếp nhận Thiên Cơ Giáp nghiên cứu rất láu, lúc ấy lấy quan hệ hai nhả, hơn nữa luyện kim năng lực của Diệp Lãng, hắn rất dễ dàng mượn được.
Cho nên Lý Nguyệt cảm thấy kỳ quái, những người khác cũng không ngoại lệ.
Mà cùng lúc đó, những người chung quanh bắt đầu tiếp cận Diệp Lãng, cũng thông tri những người khác hoàn thành vây bắt, bọn họ rất muốn thấy hai người tiếp tục nói chuyện, càng như thế thì họ càng có nhiều thời gian an bài hơn.
Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng là, Diệp Lãng đừng phát hiện những động tác đó.
← Ch. 544 | Ch. 546 → |