← Ch.078 | Ch.080 → |
Nghĩ vậy, Hàn Phong lập tức nói:
- Không biết phải xưng hô với ông chủ thế nào?
- Ta tên Mạc Thiên Cân! Bẩm sinh chẳng có tài cán gì, được mỗi cái sức khỏe tốt.
Mạc Thiên Cân cười nói.
- Là thế này, lúc nãy ở bên ngoài ta nghe thấy tiếng có người đang luyện khí, không biết có thể đưa ta đi xem được không.
Hàn Phong gật gật đầu, nói.
Mạc Thiên Cân nghe vậy, ngượng ngùng cười cười, nói:
- Có lẽ là con trai ta làm ồn bên trong, mong ngài đừng cười.
- Ồ? Con trai ông cũng biết luyện khí?
Hàn Phong thầm nghĩ, Mạc Phàm mặc dù có thiên phú, nhưng không biết anh em của nó có được như nó không.
Mang theo hi vọng này, Hàn Phong đi theo Mạc Thiên Cân, đi vào phòng luyện khí phía sau cửa tiệm.
Vừa bước vào phòng luyện khí, nhìn sơ qua, hai mắt Hàn Phong đã sáng rực, không ngờ cửa tiệm bên ngoài có vẻ rách nát này bên trong lại có một phòng luyện khí tinh tế đến vậy.
Những công cụ trong phòng luyện khí này hoàn thiện hơn những cửa tiệm luyện khí lớn mà hắn nhìn thấy bên ngoài kia rất nhiều,
Không ngờ tìm vớ tìm vẩn lại tìm được một cửa tiệm phù hợp để luyện khí.
Lúc này, bên trong đang truyền ra những tiếng động lớn.
Hàn Phong ngước mắt, phát hiện một thanh niên mới chừng mười hai tuổi, đang không ngừng quai chiếc búa sắt trong tay. Bởi vì đứng cạnh lò lửa nên mặt lấm tấm mồ hôi, hai má cũng bị hun đến đỏ hồng.
Nhìn những động tác thuần thục của người thanh niên, rất có tố chất của một thợ rèn giỏi.
Thấy Hàn Phong nhìn con trai mình, Mạc Thiên Cân cười khổ nói:
- Đây là con trai lớn của ta Mạc Bình, vốn dĩ ta định cho nó học luyện khí, nối dõi sản nghiệp tổ tiên, nhưng học bao nhiêu năm nay, bản lĩnh còn không bằng cả một phần ba ta nên đành phải để nó ở nhà giúp đỡ việc rèn sắt, sau này chí ít cũng có thể tự mình kiếm ăn, không sợ chết đói.
Nghe thấy có tiếng người, Mạc Bình dừng công việc trong tay. Sau khi phát hiện người đến là ai, hắn bước đến trước mặt Mạc Thiên Cân, chào một tiếng phụ thân rồi quay sang nhìn Hàn Phong với vẻ ngạc nhiên.
Hàn Phong đồng thời cũng đang quan sát Mạc Bình, Mạc Bình trông rất giống Mạc Thiên Cân, nhưng vì thiên phú của hắn có hạn nên Hàn Phong cũng không để ý.
Cẩn thận nhìn một vòng, Hàn Phong gật gật đầu, nói tiếp:
- Là thế này, ta muốn mua lại cửa tiệm của Mạc gia, không biết ý ông chủ thế nào?
Mạc Thiên Cân ngây ra một lúc, sau đó mới cảnh giác nói:
- Quý khách cứ đùa, cửa tiệm này của ta chỉ đủ kiếm miếng cơm, căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền, quý khách mua nó thì có tác dụng gì.
Nhận ra tia cảnh giác trong mắt Mạc Thiên Cân, Hàn Phong đương nhiên hiểu cho sự lo lắng của đối phương.
Kì thực đúng như những gì đối phương nói, cửa tiệm nhỏ của ông ta vừa rách vừa cũ, những thứ bán ở đây đều là những vật phẩm thông thường, một năm làm việc hầu như chỉ đủ ăn đủ mặc, căn bản không dôi ra được đồng nào.
Vậy mà Hàn Phong lại nói muốn mua cửa tiệm đó, bảo Mạc Thiên Cân sao không hoài nghi được.
Nhưng, Hàn Phong cũng không vội, nói tiếp:
- Ông không cần phải lo lắng, ta thành tâm muốn mua lại cửa tiệm này, ông và người nhà của ông vẫn có thể ở lại đây, mỗi tháng ta sẽ phát cho ông và con trai ông một khoản tiền cố định, coi như tiền công.
- Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy! Mạc Thiên Cân ta tính tình thẳng thắn, nhưng cũng không phải kẻ ngốc! Nếu như ngươi đến đây để gây chuyện, ở đây không hoan nghênh ngươi!
Mạc Thiên Cân giận dữ nói.
Thấy Mạc Thiên Cân có vẻ giận, Hàn Phong chẳng biết làm gì.
Nghĩ ngợi một lúc, hắn rút từ trong ngực áo ra một túi tiền nhỏ, đặt trước mặt Mạc Thiên Cân, bình tĩnh nói:
- Ta biết không thể nói không, hôm nay ta không mang theo nhiều tiền trong người, ở đây có một trăm kim tệ, coi như là tiền đặt cọc, như vậy ông có thể tin được rồi chứ!
Mạc Thiên Cân thấy Hàn Phong rút túi tiền, cũng triệt để ngây ra. Thầm nghĩ, không lẽ một chuyện tốt như vậy có thể đến với mình sao?
Có chút không dám tin, ông nhấc túi tiền trên bàn lên, cầm một tay đúng là hơi nặng.
Mạc Thiên Cân cẩn thận mở túi tiền, nhìn vào bên trong.
Là vàng thật!
Không tin nổi vào mắt mình, Mạc Thiên Cân cẩn thận đếm, vừa đúng một trăm kim tệ, không ít không nhiều.
Sau khi kiểm tra xong, Mạc Thiên Cân ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Hàn Phong, nói:
- Ngài... ngài thực sự muốn mua cửa tiệm này sao?
- Đương nhiên, không lẽ ông vẫn tưởng ta nói đùa?
Hàn Phong nói.
- Nhưng, tất cả những thứ trong này gộp lại cũng chỉ hơn ba mươi kim tệ, ngài đưa nhiều quá!
Mạc Thiên Cân lắp bắp nói.
Hàn Phong nhìn Mạc Thiên Cân, gật gật đầu, Mạc Thiên Cân này xem ra là một người rất thật thà. Cửa tiệm của ông ta vừa rách vừa cũ, đúng là cùng lắm chỉ đáng giá ba mươi kim tệ, Hàn Phong lúc nãy đưa ra một trăm kim tệ, một là hôm nay hắn không mang nhiều tiền, hai là hắn muốn kiểm tra nhân phẩm Mạc Thiên Cân.
Nhưng, những lời lúc nãy ông ta nói, chứng tỏ Mạc Thiên Cân khá thật thà, là một người đàn ông thẳng thắn.
Đương nhiên, một trăm kim tệ đối với hắn mà nói chẳng là gì. Nếu như trên người hắn có một ngàn kim tệ, hắn cũng đưa cho đối phương không chút do dự.
Nếu như dùng số tiền này để đối lấy một thiên tài luyện khí tông sư tương lai nổi danh đại lục không phải quá lời sao?
Đương nhiên, luyện khí tông sư lúc này chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh, ngay cả nói chuyện còn chưa biết, nên Hàn Phong quyết định ra tay từ phụ thân nó trước.
Chỉ cần chiêu mộ phụ thân nó về phía mình, lo gì việc không xử lý được một đứa trẻ?
- Số tiền này ông cứ yên tâm cầm lấy! Đây mới chỉ là tiền đặt cọc, mấy ngày nữa ta sẽ quay lại nói chuyện kĩ với ông, sau này mỗi tháng ta sẽ trả ông một khoản tiền tương ứng, coi như ông giúp ta quản lý cửa tiệm này.
Hàn Phong cười nói.
- Cái này... nhưng...
Mạc Thiên Cân sớm đã không nói nổi nên lời.
Một lúc lâu sau, Mạc Thiên Cân mới bình phục được tâm trạng đang kích động của mình, nghi hoặc hỏi:
- Có thể nói cho ta biết, tại sao ngài lại quan tâm đến cửa tiệm nhỏ của ta không?
- Bởi vì có duyên!
Hàn Phong đơn giản nói.
- Có duyên?
Mạc Thiên Cân bị câu trả lời này làm cho ngây ra, trên đời này còn có lý do kì lạ như vậy sao?
Hàn Phong thấy Mạc Thiên Cân ngây ra, nói:
- Lúc nãy không phải ta có nhắc đến Mạc Phàm sao, ta rất thân thiết với cái tên Mạc Phàm nên dự định giúp đỡ mọi người.
- Bởi vì con trai ta tên là Mạc Phàm?
Mạc Thiên Cân vẫn không sao hiểu nổi.
Nhìn thần sắc băn khoăn của Mạc Thiên Cân, Hàn Phong thầm nghĩ: Đó là vì mọi người chưa biết cái tên Mạc Phàm mấy chục năm nữa có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng, bên ngoài Hàn Phong vẫn giải thích nói:
- Đương nhiên là vì nó, không lẽ ông nghĩ ta còn có ý đồ gì với cửa tiệm của ông?
Mạc Thiên Cân nghe xong câu cuối cùng của Hàn Phong, bật cười bối rối. Kì thực tất cả tài sản của ông cộng lại e rằng cũng không đủ một trăm kim tệ của Hàn Phong, nếu như nói Hàn Phong có ý đồ gì, bản thân ông cũng thấy khó tin.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Mạc Thiên Cân cũng có thể yên lòng.
Sau đó, Hàn Phong nói muốn dùng nhờ phòng luyện khí của Mạc Thiên Cân. Mạc Thiên Cân đương nhiên bằng lòng, bây giờ cả Mạc gia này đều là của Hàn Phong, ông đương nhiên không có ý kiến gì.
Hàn Phong xách theo linh tê kiếm trong tay, bước đến bên lò, hơi nóng hừng hực lập tức ập vào mặt hắn.
Nhưng, lúc này Hàn Phong chẳng cảm thấy gì, bỏ cả linh tê kiếm và thiên mặc linh thiết vào trong lò, hai mắt nhìn chằm chằm vào linh tê kiếm, chớp cũng không dám chớp, chỉ sợ gặp tình huống ngoài ý muốn.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |