← Ch.107 | Ch.109 → |
Sau khi Hàn Phong thăng cấp nhân giai bát phẩm, lại một ngày nữa trôi qua.
Tiêu Thiên Bách rốt cục gọi người mang tin tức tới cho Hàn Phong, khoảng chừng mười ngày nữa, thuyền đội lệ thuộc đế quốc sẽ từ thuỷ vực Thiên Nguyệt Thành đi tới bến cảng Hồng Diệp Thành.
Sau khi Hàn Phong nhận được tin tức, tự nhiên là mừng rỡ không thôi. Mấy ngày nay hắn ở lại đế đô chờ đợi tin tức, hiện tại nghe được Tiêu Thiên Bách xác nhận.
Khổ sở chờ một năm trời, hôm nay rốt cục có thể trở về, không có chuyện nào làm hắn vui vẻ bằng chuyện này.
Sau đó, Hàn Phong thu thập đơn giản, rồi dẫn theo Tát Khắc tới gặp Tiêu Thiên Bách để từ biệt.
Bởi vì thuyền đội còn mười ngày nữa mới từ Hồng Diệp Thành xuất cảng rời khỏi Thiên Nguyệt Đế Quốc, nên Hàn Phong phải sớm quay về Hồng Diệp Thành, đem tất cả mọi chuyện ở đó an bài cho tốt, nên không thể tiếp tục ở lại Thiên Nguyệt Thành nữa.
Tiêu Thiên Bách biết Hàn Phong đã hạ quyết tâm trở về, nên cũng không ngăn cản thêm, nói chuyện qua loa vài câu, liền gọi hai gã phụ trách liên lạc với thuyền đội hộ tống mấy người Hàn Phong rời đi.
Hàn Phong đối với Tiêu Thiên Bách trợ giúp tự nhiên là thập phần cảm tạ.
Hai người lại khách sáo thêm một hồi, Hàn Phong liền dẫn theo Tát Khắc cùng với hai gã hộ vệ ngựa không dừng vó, trở về Hồng Diệp Thành.
Về phần Tiêu Linh, trong lòng Hàn Phong cũng có chút do dự, thế nhưng lúc này nàng đang ở cùng mẫu thân, nếu mình tới gặp, để nàng cùng mình trở về, tựa hồ không phải.
Thiên Tinh Đế Quốc nhất định phải quay về, ở đó có phụ thân và sư phụ của hắn. Nếu như hắn không quay về, đến lúc đó phụ thân tỉnh lại tìm không được mình, sẽ phải làm sao?
Mấy năm sau đó, Huyền Thiên tông gặp phải Tinh Hải Các cường thế xâm chiếm sẽ phải đoạt lại như thế nào?
Nhớ tới những chuyện hung hiểm của kiếp trước, Hàn Phong càng khẩn cấp muốn trở về.
Hàn Phong cùng Tát Khắc và hai gã hộ vệ thực lực đều trên địa giai, trải qua hai ngày một đêm chạy vội, rốt cuộc vào buổi tối ngày thứ hai đã về tới Hồng Diệp Thành.
Sau khi trở lại tiểu viện, thấy mọi người tựa hồ cũng đã nghỉ ngơi, Hàn Phong cùng Tát Khắc cũng không quấy rầy bọn họ, mà tự động trở về phòng nghỉ.
Hàn Phong tuy rằng trải qua thời gian dài bôn tập, nhưng nhờ Tiên Thiên đấu khí chống đỡ, ngược lại so với Tát Khắc càng thêm khỏe mạnh. Điều này cũng khiến hai gã hộ vệ đi cùng cảm thấy kinh dị.
Nên sau khi Hàn Phong trở về phòng, cũng không có trực tiếp nghỉ ngơi, mà tiếp tục ngồi khoanh chân tu luyện.
Tuy rằng vừa thăng cấp nhân giai bát phẩm, nhưng đối với hắn vẫn còn quá mức yếu kém, hắn phải mau chóng đề thăng thực lực, để đến khi xảy ra chuyện còn có thểm một phần bảo đảm.
Một đêm không nói chuyện, rất nhanh trời đã sáng. Hôm sau, đấu khí trong cơ thể Hàn Phong lại có chút tăng lên.
Sau đó Hàn Phong mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này Trầm Ngọc đã thức dậy, mà La Mạn cũng đang dẫn theo Khải Lỵ chuẩn bị xuất môn.
Đến trong viện, Hàn Phong vội gọi hai người La Mạn đang muốn ra ngoài lại, sau đó vẫy tay gọi Trầm Ngọc qua. Tiếp theo, Hàn Phong liền đem sự tình xảy ra trong mấy ngày nay đơn giản nói lại một lần.
Cuối cùng mới lên tiếng, bản thân muốn dẫn theo Trầm Ngọc trở lại Thiên Tinh Đế Quốc.
Trầm Ngọc nghe xong tự nhiên vui vẻ không thôi, tuy rằng mọi người ở đây chung sống hòa thuận. Nhưng nàng thủy chung cảm thấy không hợp, tựa hồ bản thân rất khó dung nhập với cuộc sống ở nơi này.
Không thể không nói, cái này cũng phần lớn là do nàng quá chú tâm vào việc luyện chế đan dược.
Sau khi La Mạn cùng Khải Lỵ nghe được Hàn Phong phải đi, đều là lộ ra thần sắc kinh ngạc.
La Mạn tuy vẫn nhớ Hàn Phong ngay từ đầu đã nói đến khi thuyền đội quay về, sẽ dẫn theo Trầm Ngọc rời khỏi. Bất quá hiện tại hắn cùng Hàn Phong chính là đối tác buôn bán, hơn nữa Hàn Phong còn năm giữ lợi nhuận lớn hơn hắn vài thành, không ngờ lại muốn rời khỏi.
Nghĩ vậy, La Mạn không khỏi hỏi:
- Ngươi đi rồi, sinh ý nơi này phải làm sao bây giờ?
- Nơi này không phải vẫn còn có ngươi ư? Ta đối với những việc này không hiểu, bấy lâu đều do ngươi tới phụ trách. Như vậy đi, ta đem lợi nhuận của tửu lâu chia thêm cho ngươi phân nửa, chúng ta đều bằng nhau, ta cam đoan sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì nữa, tất cả đều để ngươi phụ trách. (DG: Khôn vãi, không làm gì vẫn đc 1 nửa, còn làm như cao cả lắm!)
Hàn Phong vừa cười vừa nói.
La Mạn nghe xong đành cười khổ không thôi, thở dài nói:
- Ngươi thật là một kẻ kỳ quái, việc buôn bán của ngươi, lại nhất định không chịu nắm trong tay mình, còn đòi thoái thác, thật đúng là chưa từng thấy qua người nào như vậy!
Hàn Phong đối với La Mạn oán giận, chỉ nhún vai, cười nói:
- Hiện tại ngươi không phải nhìn thấy ròi sao, thôi, việc này cứ quyết định vậy đi, tuy lần này ta theo thuyền đội trở về, nhưng qua một thời gian ngắn ta sẽ trở lại.
Đương nhiên, Hàn Phong nói như vậy với La Mạn, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, hắn không phải kẻ ngu si, cùng một thiên tài thương nghiệp tranh quyền quyết sách?
Nói chuyện với hai người Trầm Ngọc, La Mạn xong, Hàn Phong phân phó Trầm Ngọc mấy ngày nay đem mọi chuyện thu thập tốt một phen, thứ gì không cần thiết thì để lại, miễn cho công kềnh.
Bởi vì thuyền đội là xem hướng gió khởi hành, nên cũng không ráng chờ bọn hắn, vạn nhất bỏ qua hướng gió, hành trình sẽ bị lỡ.
Nên trong mười ngày này, Hàn Phong phải thu thập xong.
Sau khi rời khỏi tiểu viện, Hàn Phong bước nhanh tới Mạc Gia Khí Phường, đem việc mình phải rời khỏi nói cho Mạc Thiên Cân.
Ai biết, lúc Hàn Phong vừa nói xong, Mạc Thiên Cân liền vỗ bộ ngực rắn chắc, nói:
- Yên tâm đi, thiếu gia, mặc kệ ngươi đi đâu, ngươi trước tiên ta nhất định theo ngài. Nếu không nhờ ngài lúc trước trợ giúp, ta cùng nhi tử hiện tại bất quá là khí sư ở một khí phường nho nhỏ, đâu còn có thành tựu như ngày hôm nay.
Nguyên lai từ lần trước Hàn Phong đem cả khí phườgn mua lại, đồng thời để Mạc Thiên Cân có thêm thời gian rảnh rỗi nghiên cứu những thứ tổ tiên hắn lưu lại, quan trọng hơn là Hàn Phong còn truyền thụ cho bọn hắn một bộ Ly Hỏa Phần Quyết thập phần thích hợp.
Trải qua mấy ngày nay tu luyện, đấu khí trong người Mạc Thiên Cân dĩ nhiên sau nhiều năm chôn vùi, rốt cuộc thành công đột phá nhân giai tam phẩm.
Đấu khí đề thăng đồng nghĩa với hắn có thể luyện chế ra binh khí có phẩm cấp tốt hơn, tự nhiên trong lòng Mạc Thiên Cân rất vui vẻ.
Chuyện này khiến Mạc Thiên Cân mất cả một ngày như nằm trong mộng, đến ngày thứ hai mới hồi phục lại tinh thần.
Lập tức đối với Hàn Phong càng vô cùng cảm kích, nên hiện tại nghe thấy Hàn Phong phải đi, tự nhiên không chút do dự nói ra quyết định của mình.
Nhìn thấy thái độ của Mạc Thiên Cân, tâm trạng của Hàn Phong cũng vui mừng, hắn đang lo lắng trung niên hán tử bề ngoài thoạt nhìn thành thật hàm hậu, nhưng kì thực nhận thức quật cường này không đồng ý rời khỏi cùng hắn.
Vì thế hắn mới chuẩn bị một bụng lý do thoái thác, hiện tại xem ra tiết kiệm được nhiều lời rồi.
Nếu một nhà Mạc Thiên Cân nguyện ý theo nguyện ý theo rời khỏi, Hàn Phong liền dặn bọn họ trong mấy ngày này chuẩn bị một chút chuẩn bị một chút, chờ tới lúc, hắn sẽ lại đến thông tri với bọn họ.
Xử lý tốt tất cả chuyện này, Hàn Phong liền trở lại tiểu viện của mình, bắt đầu chỉnh lý tài liệu.
Hơn mười ngày trong chớp mắt trôi qua, mấy ngày này Hàn Phong đầu tiên là đem đồ đạc chỉnh lý xong xuôi, sau đó tiếp tục tu luyện một ngày một đêm.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |