← Ch.220 | Ch.222 → |
Khi nghe Tiết Nặc nói đến tên đại ca của Lâm Vị quan hệ khá tốt thì Hàn Phong cũng không buồn để ý.
Tiêu Linh vì hắn mà không ngại vạn dặm xa xôi vượt đại dương theo hắn đến đây, chắc chắn không có khả năng có ý gì với nam nhân khác. Điểm này Hàn Phong hắn thập phần tin tưởng.
Nghĩ tới Tiêu Linh hiện giờ đang ở đế đô, trong lòng Hàn Phong không khỏi muốn nhanh chóng tới đế đô để gặp nàng.
Sau khi biết được tin tức của Tiêu Linh, Hàn Phong liền tăng tốc độ mong muốn sớm đến đến đô.
Tuy nhiên bởi vì lúc trước có nói với bọn Tiết Nặc nên Hàn Phong cũng thấy xấu hổ không dám bỏ bọn họ quá xa, vì vậy cuối cùng cũng đành chờ ba người cùng đi.
Trải qua tiếp xúc mấy ngày, Tiết Nặc cũng rất tò mò với lai lịch của Hàn Phong. Dù sao những thiếu niên cùng độ tuổi với bọn họ mà có thể một mình đối phó với sáu gã nhân giai võ giả thì đúng là một nhân vật không thể nào xem thường được.
Nếu đổi lại là bọn họ đối phó với một hai tên còn được chứ sáu tên thì chắc chắn là chỉ có thất bại. Hơn nữa băng phách hàn quang trong tay Hàn Phong càng khiến cho Tiết Nặc cảm thấy hứng thú hơn.
Mấy ngày vừa qua Tiết Nặc không cam lòng quấn quít Hàn Phong để thử nhưng kết quả không cần nói cũng biết, mỗi lần nàng định tiếp xúc với băng phách hàn quang liền bị một cỗ lực đạo lạnh thấu xương bắn ngược trở lại. Vài lần như vậy khiến Tiết Nặc cảm thấy mất hết hi vọng đành buông tha ý niệm cầm kiếm của Hàn Phong lên xem xét.
Tuy nhiên trái lại càng làm nàng cảm thấy hiếu kỳ, vì sao rõ ràng đấu khí của nàng và Hàn Phong không chênh lệch quá nhiều nhưng tại sao Hàn Phong có thể cầm thanh kiếm đó bình thường.
Đối với vấn đề này Hàn Phong chỉ cười nhạt tùy ý giải thích rằng chuôi kiếm này là do tổ tiên lưu lại chỉ có những người có huyết mạch gia tộc của hắn mới không bị băng phách hàn quang phản phệ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là một cái cớ mà Hàn Phong đưa ra mà thôi nhưng Tiết Nặc cũng có vài phần tin tưởng.
Trải qua nửa tháng, bốn người đã đi đến gần đế đô, theo sự tính toán của Hàn Phong dựa theo tốc độ của bọn họ thì chỉ mất chừng năm ngày nữa là đến nơi.
Kỳ thực tốc độ như vậy cũng là nhờ ba người Tiết Nặc dẫn Hàn Phong đi đường gần nhất mới có thể tiết kiệm được nhiều thời gian như vậy bằng không nếu cứ để hắn đi loạn thì dù có liều mạng chạy thì cũng không đạt được thời gian ngắn như vậy. Mà đó cũng chính là nguyên nhân mà Hàn Phong quyết định đồng hành với ba người Tiết Nặc.
Tuy rằng Hàn Phong cũng sinh ra và lớn lên trong đế đô thế nhưng thời gian đó hầu như hắn không ra khỏi Hàn gia tự nhiên là không biết đường ở nơi này. Sau này Hàn gia bị diệt tộc hắn một đường chỉ lo chạy trốn lại càng không có ấn tượng gì về đế đô cả.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, Hàn Phong dựa lưng vào cây đại thụ lẳng lặng ngắm trời sao.
Nơi này cách đế đô không còn xa nữa, cơ bản xung quanh không hề tồn tại nguy hiểm nào nữa vì vậy Hàn Phong cũng có chút thả lỏng.
Hàn Nhạc móc túi nước ở bên hông ra uống một ngụm rồi mới lên tiếng:
- Chỉ mấy ngày nữa là chúng ta có thể đến được đế đô kết thúc lần lịch lãm này.
- Cái này mà cũng gọi là lịch lãm sao? Bất quá cũng chỉ là muốn chúng ta đi giết một con gấu mà thôi, không ngờ các trưởng bối lại xem thường ta, lúc trở về nhất định ta phải vặt sạch râu mấy trưởng lão cho mà xem.
Tiết Nặc dứ dứ nắm đấm sắc mặt hết sức tức giận.
Lâm Vị đứng một bên nhàn nhạt nói:
- Ngươi là hòn ngọc quý của Tiết lão gia tử đương nhiên các trưởng lão không dám để ngươi đi mạo hiểm cho nên ngươi mới chỉ cần phái đi giết một tam vĩ hùng thực lực thấp kém, nói cho cùng thì hai chũng ta cũng được hưởng phục từ ngươi.
- Vậy ngươi cần phải cảm tạ ta, nếu như không phải có ta nói không chừng lần lịch lãm này của các ngươi đối tượng chính là đại địa thương hùng, hừ.
Tiết Nặc nghiến răng nói.
Hiển nhiên nàng hết sức bất mãn với lần lịch lãm này.
Hàn Phong nghe ba người nói chuyện, biểu tình trên mặt trở nên cổ quái.
Tam vĩ hùng? Loại ma thú này Hàn Phong cũng không lạ gì, chỉ là nhân giai ma thú bình thường. Một con tam vĩ hùng trưởng thành cũng chỉ có thực lực ngang với một nhân giai lục phẩm.
Tuy rằng thực lực ba người Tiết Nặc yếu hơn tam vĩ hùng một chút thế nhưng ba người liên thủ đối phó với một con tam vĩ hùng có thể nói là sự tình quá dễ dàng.
Nghĩ không ta tam đại thế gia của đế đô gọi chuyện như vậy là lịch lãm, thảo nào tam đại thế gia đế đô xuống dốc như vậy.
Nhất là Hàn Phong ở Hàn gia mấy năm tựa hồ đã bị Lâm gia và Tiết gia vượt qua rất nhiều. Hàn gia không chỉ không có thiên giai cường giả tọa trấn mà ngay cả cao thủ địa giai cũng vô cùng ít. Hàn Phong nhớ rõ cao thủ mạnh nhất hiện tại của Hàn gia, gia gia trên danh nghĩa của hắn tựa hồ cũng mới là địa giai đỉnh phong.
Tốt xấu gì trong Lâm gia và Tiết gia đều có một cường giả thiên gia tọa trấn. Địa giai đỉnh phong, với thực lực này nếu chỉ là một mình thì cũng coi là có chút thực lực thế nhưng để tọa trấn một trong tam đại gia tộc đế đô thì lại khiến kẻ khác chê cười.
Không nói đến Thiên Thánh Cốc, Vân Lam Tông những thế lực tông môn nhất lưu mà sợ rằng ngảy cả các thế lực nhị lưu đều hơn xa Hàn gia.
Cứ thế này đi xuống thì sớm muộn gì Hàn gia cũng bị đẩy khỏi tam đại thế gia đế đô mà thôi.
Ở một địa phương tập trung quyền quý, kết quả của những thế lực gia tộc nhất lưu bị hạ xuống nhị lưu chỉ có một đó là bị hủy diệt và thay thế.
Có thể nguyên nhân bị diệt môn của Hàn gia ở kiếp trước cũng chính là vì điều này.
Chẳng qua mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn.
Trong đầu Hàn Phong không ngừng suy tư thì đột nhiên thanh âm của Tiết Nặc cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn:
- Hàn Phong, ngươi đến đế đô làm gì?
Hàn Phong liếc mắt nhìn về phía ba người thuận miệng trả lời:
- Tìm người, không phải lúc trước đã nói với ngươi rồi sao?
- Muốn tìm ai? Có muốn hỗ trợ không? Không phải ta khoe khoang, gia tộc của ba người bọn ta có năng lực nhất định ở đế đô, muốn tìm một người cũng không quá khó.
Tiết Nặc cố gắng ưỡn ngực lên, trên mặt hiện lên vẻ tự đắc.
Biểu tình của Hàn Nhạc và Lâm Vị cũng như vậy nhưng có phần kiêu ngạo hơn.
Lâm Vị bình thường cũng ít nói chuyện cũng lên tiếng:
- Không sai, Hàn Phong, nếu như ngươi cần tìm người cứ nói với ta một tiếng. Đại ca của ta chính là thống lĩnh cấm vệ quân đế đô, trị an của cả đế đô đều là do đại ca ta trông coi, việc tìm người chính là đơn giản nhất trong các việc.
- Nga...
Đây là lần thức hai Hàn Phong nghe thấy Lâm Vị nhắc đến vị đại ca của hắn. Thật ra thì Hàn Phong cũng muốn biết vị đại ca trong miệng Lâm Vị là cao nhân thế nào.
Có thể đây cũng chính là căn bệnh chung của mọi nam nhân. Mặc dù biết rõ Tiêu Linh không thể nào theo người khác nhưng vẫn nhịn không được nghĩ đến việc người trong mộng của mình đang ở cạnh nam nhân khác dù chỉ là bảo vệ mà thôi.
Nhiều ngày như vậy Lâm Vị cũng đã cảm thấy quen với biểu tình thản nhiên của Hàn Phong. Lúc này mặc dù Hàn Phong không lộ ra biểu tình cảm thấy hứng thú quá mức nhưng trong lòng Lâm Vị cũng cảm thấy đắc ý không thôi, ngữ khí có chút kiêu ngạo:
- Đại ca của ta tên là Lâm Hà, là thống lĩnh trẻ nhất cấm vệ quân đế đô, năm nay mới chỉ hai mươi ba tuổi nhưng đã là địa giai nhất phẩm.
← Ch. 220 | Ch. 222 → |