← Ch.277 | Ch.279 → |
Trông thấy Lâm Chấn Khôn không ngừng cuồng tiếu như vậy, khoé miệng Tiêu Tấn cũng không khỏi lộ ra nụ cười nhạt, hắn cũng không đáp lời.
Bất quá, lúc Tiêu Tấn thấy chính người đằng sau Lâm Chấn Khôn mi đầu hắn cũng không khỏi nhăn lại. Hắn cũng không có nghĩ tới Lâm Chấn Khôn này lại có thể tụ hội được nhiều Thiên giai cường giả như vậy. Điều này quả thật là ngoài dự liệu của hắn.
Nói như thế thì bên phía Lâm Chấn Khôn chính là có mười tên Thiên giai cường giả mà bên hắn kể cả hắn cũng chỉ không có quá năm người mà thôi.
Tuy rằng nếu đơn đả thực lực thì bên Tiêu Tấn cao hơn một bậc. Nhưng năm đấu với mười hiển nhiên là bên hoàng cung thập phần bất lợi.
Mà lúc này Lâm Hà ở đằng sau Lâm Chấn Khôn đột nhiên tiến lên hai bước. Đôi mắt hắn tràn ngập vẻ yêu dị hồng đồng, mang theo ánh mắt huyết thị hắn không ngần ngại nhìn chằm chằm vào đằng sau Tiêu Tấn.
Mọi người theo ánh mắt của Lâm Hà nhìn lại thì mới phát hiện ở đây cò có một thiếu niên đang đứng.
Lâm Hà nhìn biểu tình thản nhiên của thiếu niên này thì khuôn mặt có chút vặn vẹo. Ngữ khí tràn ngập lạnh lẽo nói rằng:
- Tốt lắm, không nghĩ tới dĩ nhiên bản thân ngươi lại tự tìm đến cái chết. Hôm nay ta phải cho ngươi thấy sự lợi hại của ta, trả lại nỗi khuất nhục khi xưa.
Hàn Phong đứng ở đằng sau Tiêu Tấn cũng đi ra ngoài.
Lúc này có người hướng về phía hắn nói chuyện, biểu tình cũng hơi sửng sốt.
Lập tức khi hắn nhận thấy vẻ mặt tái nhợt của đối phương ở cách đó không xa. Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới một thủ vệ thống lĩnh từng đẹp trai tiêu xái nhưng hôm nay lại biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Bất quá lúc Hàn Phong đánh giá khí tức trên người Lâm Hà thì phát hiện khí tức của hắn so với nửa năm trước dĩ nhiên lại đề thăng hơn gấp bội
Thoáng nhìn ra đáp án, sắc mặt Hàn Phong cũng lộ ra một tia ngưng trọng. Theo như phán đoán của hắn thì chắc hẳn thực lực bây giờ của mình thua kém Lâm Hà rất nhiều.
Không! Có thể nhìn bề ngoài thực lực của Lâm Hà được cải biên rõ rệt nhưng lực lượng của mình so với hắn còn muốn cường đại hơn rất nhiều.
Thấy trong mắt Hàn Phong hiện lên một tia ngưng trọng, Lâm Hà có chút đắc ý cuồng tiếu nói:
- Không nghĩ tới nửa năm trước ba bất quá chỉ là một Địa giai nhất phẩm võ giả nhưng hôm nay chỉ sau nửa năm đã có thể trở thành Thiên giai cường giả hả. Hàn Phong! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của ngươi.
Lâm Hà tiếp tục nói:
- Yên tâm! Ta không để ngươi chết một cách nhanh chóng đâu. Chí ít trước khi ngươi chết ta còn muốn bắt con tiên nhân Tiêu Linh kia nhục mạ nàng trước mặt ngươi nữa. Trang diện này chắc hẳn là ngươi sẽ vô cùng yêu thích.
Tiếng cười của Lâm Hà vang vọng trong nội viện vô cùng chói tai.
Nhưng hắn không phát hiện lúc này sắc mặt của Hàn Phong từ đạm mạc chuyển sang băng lãnh.
Lời nói vừa rồi của Lâm Hà đã chạm phải nghịch lân của Hàn Phong.
Không ai có thể ở trước mặt hắn tuỳ ý vũ nhục Tiêu Linh như vậy. Huống chi người này lại còn dự định nhục mạ Tiêu Linh điên cuồng như vậy.
Chỉ riêng điều này thôi thì Hàn Phong đã không thể tha thứ cho hắn.
Vì vậy trong ánh mắt Hàn Phong nhìn về phía Lâm Hà trừ vẻ băng lãnh ra thì còn lộ ra một tia sát ý nồng đậm.
Mắt thấy Hàn Phong trở nên băng lãnh, ánh mắt tràn ngập sát khí, Lâm Hà tựa hồ có chút kích động. Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại tama tình cuồng vọng phi thân về phía trước. Không hề có bất kỳ dấu hiện nào hắn phóng thẳng về phía Hàn Phong.
Có lẽ có thể thực lực của Lâm Hà so với Hàn Phong còn cao hơn một bậc.
Đấu khí của Thiên giai nhị phẩm mặc dù là nguỵ Thiên giai thôi nhưng đó phải là điều mà Địa giai cao thủ có thể ứng phó được. Chí ít với thực lực của Lâm Hà hiện tại thì cho dù là cao thủ Địa giai đỉnh phong cũng có thể bị hắn giết chết dễ dàng.
Đáng tiếc, Hàn Phong cũng không phải là một Địa giai võ giả bình thường.
Tuy rằng thực lực hôm nay của Hàn Phong chỉ là Địa giai cửu phẩm võ giả thế nhưng biểu hiện của Lâm Hà cho thấy hắn không có Tiên Thiên đấu khí nhưng lại có thể đi vào Thiên giai.
Chỉ điểm đó thôi cũng đủ để bù đắp được sự chênh lệch về đấu khí giữa hai người.
Hàn Phong đã từng cảm ngộ quy luật của thịa địa. Hắn đối với thiên địa nguyên tố vô cùng mẫn cảm. Tất nhiên loại dựa vào huyết tế để tăng cường thực lực như Lâm Hà thì không thể nào so sánh được.
Hơn nữa Hàn Phong còn có tuyệt học có một không hai.
Vì vậy mặc dù chỉ là Địa giai cửu phảm nhưng Hàn Phong bây giờ đánh nhau với Lâm Hà một trận cũng là liều mạng.
Nhóm người Tiêu Tấn tự nhiên là có thể cảm nhận được khí tức trên người của Lâm Hà không hề giống với những người thường.
Đối với Lâm Hà, Tiêu Tấn tự nhiên cũng có chút lý giải. Tuy rằng hắn vẫn không minh bạch rằng người này từ là Địa giai nhất phẩm thống lĩnh thủ vệ, vì sao chỉ mới qua nửa năm thôi mà thực lực lại tăng vọt một cách kinh khủng như vậy.
Nhưng lúc này Lâm Hà lại hướng tới Hàn Phong tấn công, trên mặt cũng hiện lên một tia quái dị.
Mà nhóm người Tiêu Chiến ở đằng sau không cần Tiêu Tấn phân phó, thân hình chợt loé lên ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt Hàn Phong bảo vệ hắn.
Một cỗ đấu khí điên cuồng vô pháp địch nổi từ trên người Tiêu Chiến toả ra. Đây cũng chính là lần đầu tiên Hàn Phong thấy Tiêu Chiễn xuất thủ. Thiên giai tứ phẩm quả nhiên cường đại. Chỉ riêng khí tức sắc bén như vậy thôi cũng đủ để khiến cho võ giả phổ thông cảm thấy khiếp sợ.
Chẳng qua bây giờ Hàn Phong cũng không có lui lại. Băng Phách Hàn quang ở trong tay hắn chợt vung lên, cước bộ nhanh chóng đi về phía trước, thân ảnh đột nhiên bạo khởi dùng tốc độ ngang với Lâm Hà lao về phía hắn.
Đồng thời Hàn Phong cũng thấp giọng quát lên:
- Tiêu cung phụng, người này giao cho ta đối phó. Ngươi đi bảo hộ bệ hạ.
Tiêu Chiến dự định xuất thủ thế nhưng nghe Hàn Phong nói như vậy, thân hình cũng không khỏi đình chỉ.
Trong nháy mắt vừa rồi khi mà Hàn Phong lướt qua thân thể hắn hướng phía Lâm Hà đâm tới một kiếm. Mà Lâm Hà lúc này vốn tưởng Tiêu Chiến sẽ xuất thủ đối với hắn nhưng không ngờ người động thủ đầu tiên lại là Hàn Phong. Điều này không khỏi khiến Lâm Hà cảm thấy vui mừng.
Tuy rằng thực lực của hắn đề thăng nhanh chóng nhưng hắn cũng không có quá ngu ngốc. Hắn cũng hiểu với thực lực vừa rồi của Tiêu Chiến mơi bày ra thì không phải là thứ mà hắn có thể đối phó.
Đang nghĩ xem có nên lui xuống hay không thì không ngờ Hàn Phong tự nhiên lại muốn chui đầu vào rõ, muốn xuất thủ với hắn.
Trên bộ mặt dự tợn của mình, Lâm Hà không khỏi lộ ra bộ dáng tươi cười. Hắn nào có thẻ bỏ qua được cơ hội tuyệt hảo như vậy. Ngay lập tức vận khỏi đấu khí một quyền đánh tới Hàn Phong.
Quyền kiếm tương giao, chấn khỏi một trận khí lãng.
Sau một chiêu giao phong hai người Hàn Phong, Lâm Hà đều phải thối lui bảy tám bước mới có thể đứng vững được.
Mà một chiêu giao thủ này của hai người cũng là dấu hiệu của trận chiến khốc liệt bắt đầu.
Một trong ba gã Thiên giai cường giả được Thượng Quan Vô Ngã mời đến hiệp trợ Lâm Chấn Khôn là Liêm Cẩn tạn dụng lúc hai người điên cuồng giao phong thì nhanh chóng tiếp cận nhóm người Tiêu Chiến, ngữ khí vô cùng âm trầm nói rằng:
- Người là người đứng đầu Thất đại cung phụng Thiên Tinh hoàng thất? Thoạt nhìn thực lực cũng không tệ lắm, không ngại cùng lão phu giao tranh chứ!
Nói xong, hắn cũng không quản Tiêu Chiến có đồng ý hay không thì độc khí quỷ dị trên người Liêm Cẩn tụ ở trong lòng bàn tay hắn. Liêm Cẩn cười một cách âm hiểm, thân thể vẫn không ngừng tiến về phía trước vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến động phải một đối thủ có thân thủ quỷ dị giống như Liêm Cẩn nhưng hắn cũng không có hoảng loạn chút nào. Bàn tay giấu trong tay áo xuất hiện một đạo đấu khí vô cùng mạnh mẽ không gì so sánh được hướng về phía Liêm Cẩn mà oanh kích.
Liêm Cẩn ở giữa không trung thấy Tiêu Chấn xuất thủ cũng nhanh chóng không chế độc khí trên người tụ lại trước mặt vừa vặn chắn đỡ đạo năng lượng đấu khí này của Tiêu Chiến.
Độc khí cùng với đấu khí hung hăng đụng nhau, ánh sáng chói loà phát ra. Đạo đấu khí do Tiêu Chiến phát ra dường như bị độc khí của Liêm Cẩn không ngừng ăn mòn. Không ngừng sinh ra 'xích xích' âm hưởng.
Sau một lát đạo đấu khí của Tiêu Chấn đã bị độc khí của Liêm Cẩn ăn mòn không thấy tăm hơi đâu nữa. Thấy một màn quỷ dị như vậy trên mặt Tiêu Chiến cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Lập tức hai chân hơi khuỵ xuống, thân thể bỗng nhiên nhảy dựng lên, tuy rằng độc khí của Liêm Cẩn thập phần quỷ dị thế nhưng Tiêu Chiến cũng không phải là người dễ chọc. Hắn không nhanh không chậm tiếp cận Liêm Cẩn.
Trong giay lát giữa không trung hai đạo thân ảnh dây dưa cùng một chỗ. Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kình khí va chạm vào nhau vang lên.
Mà ngay khi Liêm Cẩn cùng với Tiêu Chiến giao thủ thì Trịnh Đại vài Trịnh Nhị ở bên cạnh Lâm Chấn Khôn cùng với hai gã cung phụng bên cạnh Tiêu Tấn cùng nhau giao tranh.
Duy nhất chỉ còn có Khôn Long ở bên cạnh Tiêu Tấn là vẫn đứng cạnh hắn bảo hộ an nguy. Hắn vẫn còn muốn bảo hộ Tiêu Tấn thế nhưng một trong ba Thiên giai cường giả cung phụng Lâm gia trước kia từng làm phản hoàng thất, đồng thời có thù oán đối với Khôn Long nên cả hai nhanh chóng giao thủ với nhau.
Người này tên là Chúc Tuyền. Hắn cùng với Khôn Long đều là Thiên giai tam phẩm cường giả. Bất quá thực lực của hắn hơi kém một chút cho nên đành xếp dưới Khôn Long.
Chúc Tuyền vốn là hạng người vô cùng hiếu thắng do luôn bị Khôn Long áp chế ở trên đàu mà mới tìm tới Thượng Quan Vô Ngã. Chúc Tuyền cũng chỉ hơi cân nhắc lợi liền quay đầu với Lâm gia.
Tất cả cũng chỉ vì ngày hôm nay.
Chỉ trong thời gian ngắn bốn gã Thiên giai cường giả ở bên cạnh Tiêu Tấn đã bị quân lấy. Trong lúc nhất thời cũng không có cách nào có thể thoát thân.
Trông thấy bây giờ Tiêu Tấn chỉ còn lại một mình không người bảo hộ, Lâm Chấn Khôn hào khí địa sảng nói:
- Tiêu Tấn! Hiện tại bên cạnh ngươi cũng không có nổi một người. Chắc hẳn ngươi không có nghĩ tới sẽ gặp phải tràng cảnh này phải không. Để xem lúc này ngươi trông cậy vào ai để bảo hộ. Ta thấy ngươi nên đầu hàng đi thì hơn. Có thể ta nghĩ tình ngươi từng là đại đế mà cho ngươi chế được toàn thây.
Lúc này hai gã Thiên giai cường giả còn ở đằng sau Lâm Chấn Khôn cùng với hai gã nguỵ Thiên giai cường giả đến từ Võ Hoàng điện cũng với bản thân Lâm Chấn Khôn là Thiên giai nhị phẩm hàng thật giá thật. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua thôi cũng có thể thấy được ai hơn ai kém. Khó trách Lâm Chấn Khôn lại có thể đắc ý đến như vậy.
Chẳng qua Tiêu Tấn thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Chấn Khôn cũng không có cảm thấy sợ hãi. Đợi cho Lâm Chấn Khôn cười xong, Tiêu Tấn mới đi về phía trước hai bước, bộ ra một tia xem thường, bộ dáng tươi cười nói rằng:
- Lâm Chấn Khôn, uổng công ngươi là người thông mình một đời. Có thể đem Lâm gia phát triển với quy mô như ngày hôm nay cũng đã tốn rất nhiều tâm tư. Thật không ngờ đến bây giờ ngươi lại ngu xuất đến như vậy.
-....... . Hừ! Tiêu Tấn! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi vẫn còn là đại đế cao cao tại thượng của Thiên Tinh đế quốc hay sao?
Lâm Chấn Khôn nghe được Tiêu Tấn nói vậy, sắc mặt phát lạnh, lạnh giọng nói:
- Hiện tại! Ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. Có cần phải ở trước mặt ta càn rỡ như vậy không.
- Nga! Phải?
Ngữ khí Tiêu Tấn thập phần bình thản nói:
- Ngươi vì sao không nghĩ tới, nếu như không có bất cứ điều gì bảo đảm mà ta lại dám ở trước mặt ngươi động thủ. Ta và ngươi đã quen nhau mười năm, lẽ nào ngươi còn chưa có rõ tính cách của ta sao?
Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Chấn Khôn cũng khẽ biến. Ngay lập tưc hắn nghĩ đến thế cục hiện giờ rõ ràng hắn đang chiếm ưu thế, liền lại yên lòng, lạnh giọng cười nói:
- Tiêu Tấn! Chớ có dùng bộ dạng này để nói chuyện với ta. Ta mặc kệ ngươi hôm nay dùng thủ đoạn gì thì cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của ta được.
Nói xong, Lâm Chấn Khôn liền vận khởi đấu khí, hiển nhiên hắn muốn tự tay giết chết Tiêu Tấn.
Mà Tiêu Tấn thấy Lâm Chấn Khôn bắt đầu hành động cũng không có biểu tình hoảng loạn, hắn chỉ nhìn Lâm Chấn Khôn nhàn nhạt nói:
- Lâm Chấn Khôn, trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ.
Đang nói chuyện thì chỉ thấy một đạo khí tưc mạnh mẽ vốn không nên xuất hiện trên người Tiêu Tấn bỗng nhiên lại xuất hiện trên người hắn.
Xảy ra biến hoá như vậy cũng đủ khiến cho Lâm Chấn Khôn vô cùng knh ngạc. Nhất là khi hắn cảm thụ được khí tức ẩn dấu uy áp trên người Tiêu Tấn thì trong lòng càng lâm vào cảnh trầm tư.
Biến hoá của Tiêu Tấn cũng khiến cho những kẻ ở đây chú ý. Những người không biết chuyện thì vô cùng khiếp sợ.
Duy chỉ có Hàn Phong đang triền miên chiến đấu với Lâm Hà thì khoé miệng lộ ra một tia tiếu ý.
Đối với việc Tiêu Tấn là một Thiên giai cường giả, có lẽ người khác không biết được nhưng Hàn Phong từ lâu đã phát hiện ra. Cho nên hắn cũng không có như người khác mà lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Tiêu Tấn trước mặt, Lâm Chấn Khôn cảm thấy bản thân mình lúc này giống hệt như lần đầu tiên gặp hắn. Một tay chỉ vào Tiêu Tấn, trong giọng nói tràn ngập vẻ không thể nào tin được:
- Ngươi.... ! Điều này có thể sao?.... . Ngươi thế nào lại là Thiên giai cường giả?
Lâm Chấn Khôn không thể nào tin được, quen biết Tiêu Tấn mười năm nay, hắn chưa từng thấy qua Tiêu Tấn xuất thủ mà cũng chưa từng phát giác ra một nhân ngoại hưu nhân ở trước mắt mình. Thật không ngờ dĩ nhiên Tiêu Tấn lại ẩn giấu một thân Thiên giai cường giả.
Chỉ cần dựa vào khí tức này cũng có thể phán đoán được thực lực của Tiêu Tấn còn trên cả hắn.
Tiêu Tấn vô cùng hài lòng với biểu tình bây giờ của Lâm Chấn Khôn, hắn không khỏi cười nói:
- Lâm Chấn Khôn! Nghĩ không ra phải không! Ta đúng là một Thiên giai cường giả. Ngươi không nên quên tổ tiên của Tiêu gia chúng ta chính là dùng võ để khai quốc. Con cháu Tiêu gia sao lại không tu luyện võ nghệ được.
Nghe được Tiêu Tấn nói vậy, Lâm Chấn Khôn cũng mới kịp phản ứng, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tiêu Tấn mà hắn không khỏi cảm thấy phẫn hận, giọng căm hận nói:
- Tiêu Tấn! Ngươi không nên đắc ý. Mặc dù ngươi là Thiên giai cường giả, nhưng hiện tại bên ta còn có năm người. Một mình ngươi cũng không thể làm nên trò chống gì.
- Phải?
Vẻ mặt Tiêu Tiên trêu tức Lâm Chấn Khôn nói:
- Ai nói với ngươi bên ta chỉ có một mình ta? Lam Khải. Ngươi còn chờ đợi gì mà còn chưa ra tay.
Nghe được Tiêu Tấn nói như vậy, Lâm Chấn Khôn không khỏi quay người lại. Vừa hay thấy được một Thiên giai cường giả đứng ở phía sau mình bỗng nhiên hướng về một Thiên giai cường giả đứng ở bên cạnh xuất thủ.
Người này dĩ nhiên không thể nào ngờ tới Lam Khải thân là đồng bạn lại có thể không do dự xuất thủ với hắn. Tuy rằng phản ứng vô cùng nhanh nhưng hắn vẫn bị một chưởng của Lam Khải bức thối lui mười bước.
Mà Lam Khải cũng không vì thể mà ngừng tay, trái lại liên tục xuất thủ khiến cho Thiên giai cường giả kia chật vật chống đỡ, nhất thời chiếm được thượng phong.
- Lam Khải? Ngươi đây là có ý gì?
Lâm Chấn Khôn tức giận hét lên.
- Lâm Chấn Khôn! Ta Lam Khải sao lại có thể cùng ngươi thông đồng làm bậy, mưu hại đại đế chiếm đoạt giang sơn.
Lam Khải vừa xuất thủ vừa nói, động tác không có gì là đình trệ.
← Ch. 277 | Ch. 279 → |