← Ch.286 | Ch.288 → |
Nghĩ như vậy nên thần sắc Hàn Phong mới dị thường. Hắn nghe được thôn dân nói như vậy cũng vội vàng giải thích:
- Trương thúc hiểu lầm rồi, nơi này tốt lắm! Ta rất thích, trước đây chỗ ở của ta với nơi này cũng không khác biệt nhau lắm cho nên vừa rồi ta có cảm giác vô cùng thân thiết mà thôi. Trương thúc không cần phải bận tâm.
Trương thúc nghe Hàn Phong nói vậy liền nở nụ cười nồng hậu, lập tức nói:
- Các ngươi cảm thấy nơi này quen thuộc là được rồi. Các ngươi tới quá đột nhiên nên đồ đạc bên trong cũng thiếu thốn một chút. Nếu như thiếu thứ gì các ngươi có thể đến tìm ta.
- Vậy cảm ơn Trương thúc!
Hàn Phong hiểu ý cười nói.
Hàn Phong cùng với mấy người Trương thúc nói chuyện phiếm vài câu rồi Trương thúc cũng ly khai.
Đợi cho mấy người Trương thúc đi rồi Tiêu Linh mới quay đầu, trong lòng tràn đầy vui mừng nói:
- Hàn Phong, đây chính là chỗ ở kế tiếp của chúng ta sao?
Hàn Phong cười đáp:
- Lẽ nào công chúa điện hạ của chúng ta không hài lòng?
Nghe được Hàn Phong nói như thế, linh không khỏi liếc nhìn hắn sẵng giọng nói:
- Ta phát hiện miệng lưỡi của ngươi ngày càng trơn tru. Ta không để ý tới ngươi nữa! Hừ!
Nói xong, Tiêu Linh cũng không để ý tới Hàn Phong, trực tiếp đi vào bên trong nhà.
Từ biểu tình của nàng có thể thấy được, Tiêu Linh vô cùng yêu thích nơi này.
Chẳng qua Hàn Phong cũng không biết được Tiêu Linh vui sướng như vậy cũng không phải vỳ nơi này đơn sơ mà là vì nàng có thể cùng hắn sống chung một căn nhà, cùng nhau sinh hoạt.
Trải qua một hồi nghỉ ngơi hồi phục, Tiêu Linh, Hàn Phong và Lý Thần ba người cũng nhau mỗi người một tay thu dọn căn nhà tranh lại cho gọn gàng sạch sẽ.
Mà lúc này Trương thúc cũng đã quay lại mang theo không ít đạo cụ hỗ trợ.
Có lẽ đã rất lâu rồi Thanh Hà thôn không có người qua đường đến tá túc một thời gian.
Cho nên khi ba người Hàn Phong đến thì thôn dân ở đây tiếp đón vô cùng nhiệt tình.
Trong lúc nhất thời các hộ gia đình ở trong thôn đều đến giúp bọn họ sửa sang nhà cửa rồi bắt chuyện làm quen. Thậm chí có vài người mang một ít thực vật trong nhà đưa cho ba người Hàn Phong dùng tạm trong mấy ngày tới.
Cảm thụ được sự nhiệt tình của thôn dân, Hàn phong cũng cùng mọi người cười vui nói chuyện một cách thân thiết.
Bất quá mọi người cũng chỉ nói chuyện phiếm một lúc rồi chuyển đề tài sang Tiêu Linh.
Cũng không lấy làm kỳ quái. Chẳng qua những thôn dân ở đây chưa từng thấy qua một ai xinh đẹp như nàng. Thế nên không ít đại thẩm có hai nhi trong nhà chưa thành hôn liền nhân cơ hội giới thiệu, hi vọng có thể rước Tiêu Linh về làm dâu nhà mình.
Tiêu Linh chẳng qua cũng chỉ là thiếu nữ, tự nhiên gặp phải cảnh tượng như vậy cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
Hàn Phong thấy vậy, cũng biết những thôn dân ở đây quá nhiệt tình nên muốn mở miệng thay Tiêu Linh giải vậy.
Bất quá có người so với hắn còn nhanh hơn.
Lý Thần vốn ngồi một mình một góc uống rượu lúc này đã khôi phục lại bộ dáng của một tao lão đầu. Hắn thấy Tiêu Linh rối loạn muốn nói gì đó mà lại không dám nói ra. Lý Thần đầu tiên uống một hớp rượu rồi tuỳ tiện nói:
- Ta khuyên mấy vị đừng nên phí lời, tiểu nha đầu này chắc sẽ không coi trọng mấy oa nhi trong nhà các ngươi đâu.
Mấy vị đại thẩm đang không ngừng giới thiệu về oa nhi nhà minh, nghe vậy cũng làm hiếu kỳ quay đầu sang nhìn Lý Thần yên lặng chờ đợi hắn giải thích.
Lúc này Lý Thần thấy mấy vị đại thẩm này đều nhìn hắn, không khỏi bĩu môi, đầu tiên là nhìn Hàn Phong rồi mới lên tiếng:
- Nha đầu kia sớm đã bị tiểu tử bên cạnh nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi. Phỏng chừng trời có sập xuongs cũng không thể chuyển biến được. Cho nên các ngươi cũng đừng phí lời làm gì.
Lý Thần còn chưa dứt lời thì sắc mặt của Tiêu Linh càng thêm ửng đỏ.
Chẳng qua nàng cũng không có phản bác, chỉ cúi đầu. Mơ hồ cũng có thể cả khuôn mặt nàng lúc này hồng thuận vô cùng.
Mà Hàn Phong nghe vậy cũng kéo Tiêu Linh đến bên người mình rồi hướng tới hương thân phụ lão xung quanh tươi cười. Hắn muốn dùng hành động để chứng minh những lời nói vừa rồi của Lý Thần.
Mấy vị đại thẩm thấy vậy thì cũng chỉ đành tiếc nuối mà thôi.
Bất quá mọi người cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ hào hứng lúc đầu. Cùng với Hàn Phong, Tiêu Linh nói chuyện rôm rả.
Thẳng đến một lúc lâu sau thì mọi người mới chịu ly khai trở về nhà của mình.
Trải qua sự tình vừa rồi, Tiêu Linh tựa hồ còn chưa có hồi phục lại, sắc mặt vẫn như trước vô cùng e thẹn. Trong thấy Hàn Phong đang nhìn mình thì cũng tránh né.
Hàn Phong thấy thế, không khỏi buồn cười, kéo Tiêu Linh lại bên cạnh, cười nói:
- Những thôn dân ở đây chẳng qua chỉ nhiệt tình thôi. Chỉ cần nàng tiếp xúc một thời gian rồi cũng quen thôi!
- Ân!
Tiêu Linh nhàn nhạt trả lời, nàng thuận thế tựa vào lòng Hàn Phong. Mà một người như hắn cũng không khỏi tim đập chân run trong hoàn cảnh này.
Chẳng qua hắn cảm thấy tình cảnh này vô cùng ấm áp. Thật không ngờ Lý Thần ở đằng sau không hiểu phong tình phá hư.
- Uy! Hai người các ngươi tốt xấu gì thì cũng nên để ý tới lão phu chứ! Lẽ nào cứ như vậy mà bỏ qua sự tồn tại của ta hả!
Giọng điệu Lý Thần tựa hồ lộ ra tia bất mãn.
Mà nghe được thanh âm của Lý Thần, lúc này Tiêu Linh mới sực nhớ ra lão vẫn đang ở phía sau uống rượu. Cả thân thể nhất thời giống như chim sợ cá, từ trong lòng Hàn Phong giãy ra, sau đó không thèm để ý tới hai người, vẻ mặt đỏ bừng chạy vào bên trong gian nhà.
Thấy chuyện tốt của mình bị quấy rầy, Hàn Phong không khỏi tức giận quay người trông lão Lý Thần tức giận nói:
- Lão già này! Ta phát hiện ra thực sự không nên để cho lão đi cùng đến nơi này.
Lý Thần thấy Hàn Phong nói như thế cũng không có đáp lại, chỉ là khuôn mặt lão không ngừng nở nụ cười như muốn trêu tức Hàn Phong.
Vài ngày sau đó, Hàn Phong cũng cảm thụ được dấu hiệu đột phát ngày càng rõ rết. Cho nên hắn cũng nắm bắt thời gian, thừa dịp mấy ngày này còn rảnh rỗi, đầu tiên là giúp Lý Thần luyện chế mọt ít đan dược để giúp hắn trị thương.
Lúc này một nữ tử còn trẻ tuổi một thân mặc áo trắng, đang mỉm cười nhìn đám hài đồng đang chơi đùa trên cỏ.
Giá mát tập qua, thiếu nữ vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình.
Một tiểu cô nương chừng mười tuổi từ trong đám hài đồng tách ra chạy đến bên cạnh nữ tử, giọng trẻ con nũng nịu nói:
- Tiêu Linh tỷ tỷ, ngươi tới cùng chúng ta chơi đùa đi.
Tiểu cô nương tóc búi hai bên, đôi mắt đen nháy mở thật to, thật khiến cho người ta cảm thấy yêu thích mà.
Tiêu Linh trìu mến nhìn tiểu cổ nương này, lấy tay xoa đầu nàng, cười nói:
- Nhị Nha, chơi cái gì bây giờ?
Nhị Nha oa đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nũng nịu nói:
- Ta muốn nghe Tiêu Linh tỷ tỷ đánh đàn!
Tiêu Linh thấy Nhị Nha nhìn mình chớp mắt không ngừng, nhãn thần tràn ngập mong đợi, cho nên cũng gật đầu đáp ứng.
Nhị Nha thấy Tiêu Linh đáp ứng nhất thời vui vẻ, vội vàng lớn tiếng hô kêu những hài đồng còn đang chơi đùa chạy lại. Trong nháy mắt xung quanh Tiêu Linh liền bị một đám hài đồng vây quanh.
Sau khi ra hiệu cho những hài tử này an tĩnh, Tiêu Linh lúc này mới dịu dàng nói:
- Trong lúc đánh đàn, các ngươi không được làm ồn! Phải trật tự lắng nghe nha!
- Hảo!
Bọn con nít đồng thanh kêu lên. Sau đó đều khoanh chân ngay ngắn, hai tay chống cằm chăm chú lắng nghe. Tiêu Linh thấy vậy cũng phải mỉm cười.
Hiển nhiên, Tiêu Linh vừa rồi cũng nói hơi dư thừa. Từ mấy ngày trước khi mà đám hài tử ngẫu nhiên nghe được tiếng đàn của nàng thì mất ngày qua bọn chúng mỗi ngày có thời gian đều nhân cơ hội quấn quýt lấy Tiêu Linh.
Một trận gió nhẹ thổi qua, đám nhỏ vui đùa ầm ĩ cùng với Tiêu Linh. Mọi người trong thôn vô cùng bận rộn, thấy đám trẻ vây bắt một thiếu nữ không lớn lắm cũng ào ào lộ vẻ tươi cười.
Lúc này từ một căn nhà tranh một vị thiếu niên đi ra.
Dọc trên đường đi, thôn dân thấy thiếu niên đều mỉm cười bắt chuyện. Thiếu niên cũng nhất nhất gật đầu đáp lại.
Thôn này cũng chỉ có một trăm hộ, cũng không phải là lớn. Thiếu niên rất nhanh đi tới đầu thôn, chậm rãi quét một vòng cuối cùng cũng dừng lại trên người Tiêu Linh đang bị đám hài tử vây quanh.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của thiếu niên, Tiêu Linh đang chuẩn bị đánh đàn cho đám nhỏ nghe cũng không khỏi ngẩng đầu quay lại nhìn.
Nhìn thấy thiếu niên đứng cách đó không xa đang mỉm cười với mình, Tiêu Linh cũng gật đầu, sau đó mười ngón tay bắt đầu gảy một khúc nhạc.
Một giai điệu du dương từ mười đầu ngón tay nàng bay ra, truyền vào bên tai đám nhỏ, đồng thời tiếng đàn cũng truyền vào bên tai của thiếu niên.
Bất tri bất giác, đám hài tử lúc này còn choai choai ầm ĩ không ngớt, bây giờ cũng yên tĩnh lắng nghe, vẻ mặt vô cùng sung sướng khi được nghe Tiêu Linh gảy đàn.
Mà Hàn Phong lúc này đi tới đằng sau đám hài tử, không hề nháy mắt tập trung tinh thần nhìn vào Tiêu Linh, dần già trên mặt cũng dần dần lộ ra tiếu ý.
Một lúc sau, khúc nhạc đã hết, tiếng đàn cũng đã dừng lại nhưng đám hài tử vây quanh Tiêu Linh vẫn chưa còn hết say sưa nghe tiếng đàn của Tiêu Linh còn đang vang vọng trong lòng.
Không biết bao lâu thì Nhị Nha nữ hài tử đột nhiên quay đầu lại. Lúc này nàng thấy Hàn Phong không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau, cũng kinh hỉ kêu lên:
- Hàn Phong ca ca, ngươi cũng tới nghe Tiêu Linh tỷ tỷ đánh đàn sao?
Thanh âm của tiểu cô nương khiến cho những tiểu hài đồng khác giật mình mà tỉnh giấc mộng. Những tiểu hài đồng này đồng loạt ào ào quay lại nhìn.
Khi thấy Hàn Phong đang đứng đằng sau, nhưng hài đồng này cũng đứng lên mở rộng vòng vây rồi vây quanh Tiêu Linh và Hàn Phong.
Hàn Phong thấy thấy những chỉ nhẹ nhàng xoa lóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha tiểu nha đầu rồi cười nói:
- Tiểu nha đầu! Tiêu Linh tỷ tỷ đàn nghe rất êm tai sao.
-Đương nhiên êm tai, ta chỉ muốn cả đời được nghe tiếng đàn của Tiêu Linh tỷ tỷ!
Nhị Nha cười hì hì nói.
- Ha ha! Tiểu nha đầu, chờ cho ngươi lớn lên rồi sẽ không nghĩ như vậy đâu!
Tiêu Linh buông tiên cầm trong tay xuống rồi bắt lấy Nhị Nha ôm vào trong lòng, mỉm cười nói.
Nhị Nha tựa hồ không rõ vì sao Tiêu Linh lại nói như vậy, không ngừng gãi đầu. Mãi về sau không có giải thích được mới nhìn Tiêu Linh hỏi:
- Vì sao ta? Ta hỏi Hàn Phong ca ca thì hắn cũng nói muốn cả đời này nghe tiếng đàn của Tiêu Linh tỷ tỷ đó!
Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Linh không khỏi liếc Hàn Phong một cái, đôi mắt ôn nhu không khỏi lộ ra một tia tiếu ý.
Cảm thụ được tình cảm của Hàn phong, Tiêu Linh cũng hiểu ý cười, lập tức xoa đầu Nhị Nha nói:
- Đó là bởi vì sau khi Nhị Nha lớn lên sẽ phải lập gia định! Lập gia đình rồi tự nhiên sẽ không muốn nghe tỷ tỷ đánh đàn nữa.
- Lơn lên phải lập gia đình sao? Ta đây phải gả cho ai?
Nhị Nha niên kỷ quá nhỏ, tụa hồ không hiều được lập gia đình trong lời Tiêu Linh nó là cái gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nhíu lại nói.
Bộ dáng của Nhị Nha lúc này không khỏi chọc cho Tiêu Linh cười khanh khách không ngừng.
Mà lúc này một tiểu nam hài có hơi chút cường tráng, đột nhiên mở miệng nói:
- Nhị Nha lớn lên đương nhiên là gả cho ta.
- Phi! Đại ngốc xấu xa, còn lâu mới gả cho ngươi!
Nhị Nha thấy Đại ngốc tử nói như vậy, tuy rằng vẫn không có rõ lập gia đình là cái gì nhưng cũng cãi lại mới chịu.
Ai biết được tiểu nam hài đại ngốc thấy Nhị Nha phản đối, khôi khỏi cảm thấy gấp gáp nói:
- Đây chính là Yêm Đa nói, hắn nói trong thôn này chỉ có ngươi mới xứng với ta. Không tin ngươi đi hỏi Yêm Đa!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha tỏ vẻ không tin một chút nào, tiểu oa nhi từ trên người Tiêu Linh nhảy xuống, lập tức chỉ vào đại ngốc nói:
- Ta mới không muốn gả cho ngươi, nếu có thì cũng phải gả cho Hàn Phong ca ca! Ta đây liền đi nói với mẹ.
NÓi xong, Nhị Nha cũng không có để ý tới những người khác, nhanh chân chạy vào trong thôn.
Mà bọn con nít cũng ồn ào chạy theo.
Cuối cùng thì cũng chỉ còn có Hàn Phong với vẻ mặt xấu hổ, Tiêu Linh thì đứng bên cạnh hắn cười trộm không ngớt.
- Ha ha! Không nghĩ ra, chàng như vậy mà được hoan nghênh nhất nha. Ngay cả Nha Nhị cũng bị chàng mê hoặc mất!
Tiêu Linh nhìn Hàn Phong sẵng giọng nói.
Nguyên bản Hàn Phong còn cảm thấy chút xấu hổ, hắn nghe Tiêu Linh nói vậy thì kéo nàng vào trong lòng, lập tức xấu xa cười nói:
- Vậy nàng có phải hay không bị ta mê hoặc, cũng muốn gả cho ta!
- Nha! Chàng mau buông ta, để người ta nhìn thấy thì ngượng chết!
Tiêu Linh không nghĩ tới Hàn Phong lại lớn mật như vậy, dĩ nhiên ở ngay ngoài đầu thôn lại ôm lấy nàng, nhất thời ngượng ngùng không ngớt.
Mà thấy bộ dạng mê người của Tiêu Linh, Hàn Phong cười lớn một tiếng, cũng không có để ý tới phản ứng của nàng, cúi đầu trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Ánh chiều tà nhất thời chiếu lên gương mặt hai người khiến cho cảnh tượng càng thêm lạng mãn.
Sau khi tới Thanh Hà thôn một tháng. Trong thời gian này, mấy người Hàn Phong đối với thôn dân ở đây vô cùng quen thuộc.
Ngay từ đầu Lý Thần còn tỏ vẻ phong phạm của cao nhân. Nhưng không ngờ lại bị Nhị Nha bướng bỉnh không ngừng kêu gia gia. Thành ra hắn cũng bắt đầu dạy đám hài tử trong thôn tu luyện đấu khí.
Thanh Hà thôn dựa vào việc săn bắt thú mà sống. Hơn nữa rất ít khi rời khỏi làng. Cho nên đối với ngoại giới thì hiểu biết rất ít. Duy chỉ có một vài người trong thôn thường xuyên được phái ra ngoài mua đồ nên cũng biết được ít nhiều sự tình.
Trong mắt những thôn dân này thì võ giả ở bên ngoài là những người vô cùng tài giỏi. Lại không có nghĩ rằng ba người Hàn Phong đột nhiên một tháng trước đến thôn dĩ nhiên đều là võ giả.
Lúc này những người trong thôn biết được ba người Hàn Phong đều biết tu luyện đấu khí thì trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Bất quá theo thời gian ở chung, bọn họ cũng phát hiện ba người Hàn Phong cũng rất bình dị, gần gũi. Bọn họ cảm giác như không có gì khác biệt cho nên cũng dần dần yên tâm.
Không những thế, không ngờ rằng Lý Thàn còn nguyện ý dạy đám hài tử trong thôn tu luyện đấu khí. Nhất thời những thôn dân thuần phác này không khỏi hướng tới Lý Thần mà mang ơn. Chỉ còn kém việc quỳ lạy trước mặt mà thôi.
Đương nhiên Lý Thần dạy đám hài tử Nhị Nha tu luyện đấu khí không phải vì muốn được cảm ơn. Chăng qua ngày thường hắn rảnh rỗi hay cùng tiểu nha đầu Nhị Nha trò chuyện. Tiểu oa nhi xác thực đòi hỏi cho nên hắn mới bớt thời gian chạy bọn trẻ phương pháp tu luyện đấu khí.
Còn về Hàn phong thì một tháng trở lại đây cơn bản hắn không có thời gian rảnh.
Qua mấy lần được sự giúp đỡ của thôn dân, căn nhà tranh mà hắn đang ở cũng đã được sửa chữa lại, có nhiều phòng hơn, khang trang hơn trước rất nhiều.
Mà trong thời gian này, Hàn Phong vì luyện chế đan dược cho Lý Thần và Tiêu Linh cũng tiện tay luyện chế cho đám nhỏ Nhị Nho một ít Ngưng Thần Đan và Tụ Linh Đan.
Tin tưởng rằng những sơ cấp đan dược này có thể trợ giúp đám nhỏ tu luyện một cách nhanh chóng.
Làm xong tất cả mọi việc, Hàn Phong cũng nói với Tiêu Linh và Lý Thần vài câu rồi quay lại căn nhà tranh bắt đầu bế quan.
← Ch. 286 | Ch. 288 → |