← Ch.423 | Ch.425 → |
Lúc này thấy hắn không thèm để ý tới Triệu Vô Cực thì cũng đành đứng ra giảng hòa, nói sang chuyện khác:
- Không biết vì sao tiền bối lần này lại xuất hiện ở đế đô. Nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy của tiền bối với người của Võ Hoàng điện. Chẳng lẽ tiền bối và Võ Hoàng điện có cừu hận?
Năm đó nhất đại tài tử của Đại Viêm đế quốc không thể nghi ngờ rằng Triệu Vô Cực thông minh tuyệt đỉnh. Cho nên thấy Hàn Phong hỏi sang chuyện khác thì hắn cũng minh bạch mà nói sang chuyện khác. Thế nhưng nghe thấy vấn đề sau của Hàn Phong thì hắn cũng phải tức giận. Nhưng hắn cũng bất đắc dĩ cười đáp:
- Ta vốn ngẫu nhiên đi qua đế đô, cũng không biết được sự tình của đế đô mà cũng không có nghĩ tới sẽ tham dự vào chuyện này. Bất quá lúc đó người của Võ Hoàng điện xuất hiện cho nên ta mới hiện thân.
Hàn Phong vừa rồi hỏi vậy chẳng qua chỉ là nói tránh sang chuyện khác, tránh cho Hư Không và Triệu Vô Cực tạo thành bầu không khí cứng ngắc.
Tuy rằng trong lòng đối với quan hệ của Triệu Vô Cực và Võ Hoàng điện thì Hàn Phong hiếu kỳ vô cùng nhưng hắn đột nhiên lại nhớ đến một chuyện khác. Đó chính là Trầm Ngọc ở đằng sau.
Vì thế mà Hàn Phong cũng đợi cho Triệu Vô Cực nói xong thì lập tức hỏi:
- Tiền bối nếu đã đến thì sao không dừng chân ở lại đây vài ngày. Vãn bối vẫn còn một số vấn đề muốn thỉnh giáo tiền bối.
Triệu Vô Cực nguyên bản dự định sau khi thu thập xong đám người của Võ Hoàng điện thì ly khai khỏi nơi này. Bất quá người thanh niên trước mắt dĩ nhiên lại tu luyện Ngạo Thị Thiên Địa do mình sáng tạo ra năm đó, trong lòng cũng khẽ động. Sau một hồi suy nghĩ thì cũng gật đầu nói:
- Cũng tốt! Đối với việc các ngươi chọc vào Võ Hoàng điện ta cũng rất tò mò. Ta sẽ ở lại đây chừng hai ngày.
Cuộc nói chuyện của hai người thanh âm không lớn nhưng những người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Chẳng qua ở đây ngoài Hàn Phong và Hư Không ra thì mọi người hiển nhiên đối với Triệu Vô Cực hoàn toàn xa lại.
Ngay cả Tiêu Tấn cũng từng nghe nói qua đại lục có nhân vật như vậy. Đương nhiên tuy rằng không biết rõ được thân phận của Triệu Vô Cực nhưng cũng không có gây trở ngại cho việc Tiêu Tấn rất hứng thú với Triệu Vô Cực.
Từ việc vừa rồi Triệu Vô Cực lấy một địch ba đánh cho ba người Thiên Khôi tan tác, một thương, một chạy còn một thì chết. Thực lực cường đại như vậy khiến cho hắn kinh ngạc không ngớt.
Nhưng hắn cũng minh bạch, một nhân vật như vậy thì không có bất kỳ thế lực nào có thể mượn hơi được.
Bất quá cũng không có gây trở ngại đối với việc trở thành hảo hữu. Không cả nói đến lúc trước Triệu Vô Cực cũng đã gián tiếp giải nguy cho đế đô hoàng thất.
Chỉ là thực lực của Triệu Vô Cực thì Tiêu Tất cũng phải dùng lễ nghi long trọng nhất để tiếp dón. Hơn nữa có thể cùng với cưởng giả giao hảo thì đối với hoàng thát chỉ có trăm lợi mà không có hại.
Bởi vậy khi Triệu Vô Cực đồng ý nán lại vài ngày thì Tiêu Tấn cũng nhanh chóng cho người an bài cho Triệu Vô Cực.
Mà lúc này Hàn Phong lại hướng tới Triêu Vô Cực xin lỗi rồi xoay người đi đến chỗ Trầm Ngọc.
Đi tới trước mặt Trầm Ngọc, Hàn Phong thấy hai mắt nàng đóng chặt, vẻ mặt nhu hoà khiến cho người ta thương tiếc cho một giai nhân tuyệt sắc.
Hàn Phong cũng cảm thấy buồn nã. Thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mắt của nàng, tâm tình của hắn cũng nặng nề phi thường.
Hắn đã sóng nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tên hắn đối với sự tình tình cảm lúc này thúc thủ vô sách đến như vậy.
Hắn vắt hết ốc muốn tìm các có thể cứu sống Trầm Ngọc nhưng là hiện tại hắn còn có được ký ức của bốn trăm năm mà cũng không thể nào tìm được bất cứ biện pháp nào.
Từ trong tay Tiêu Linh tiếp nhận Trầm Ngọc, nàng giống như đang ngủ say. Hàn Phong cũng chậm rãi thở dài, làm như là tự trách mình rằng:
- Ta xin lỗi nàng. Vì ta mà nàng mới phải chết!
Một bên Tiêu Linh ở bên cạnh từ lâu đã khóc đến đỏ hoe cả hai mắt. Nàng ngoại trừ Hàn Phong ra là quen biết sớm nhất thì kế đến chính là Trầm Ngọc. Ban đầu vì ở Hồng Diệp thành mà Tiêu Linh và Trầm Ngọc trở thành hảo bằng hữu của nhau.
Hai nàng bình thường cùng nhau tâm sự, nói chuyện phiến. Sau lại theo Hàn Phong trở lại Thiên Tinh đế quốc, hai người càng trở thành thân tỷ muội.
Mà theo quan sát của Tiêu Linh thì nàng cũng đã sớm phát hiện ra được tâm tư của Trầm Ngọc, tự nhiên cũng biết thực ra trong lòng Trầm Ngọc vốn đã yêu thích Hàn Phong từ lâu.
Chẳng qua bởi vì nàng mà Trầm Ngọc cho đến bây giờ vẫn không có tiết lộ ra tâm tư của mình mà thôi. Đối với hành động này của Trầm Ngọc khiến cho Tiêu Linh cảm động không thôi.
Nhưng hiện tại người hiểu nàng nhất, cũng là thân tỷ muội của nàng một mình phải chịu đựng đau khổ rồi phải tự sát. Chính vì thế là lúc này trong lòng Tiêu Linh có một tâm nguyện chính là hi vọng Hàn Phong có thể minh bạch được một tấm chân tình này của Tràm Ngọc.
Đó cũng không phải nói nhất định Hàn Phong phải tiếp nhận Trầm Ngọc mà Tiêu Linh nghĩ đơn giản là hi vọng Hàn Phong có thể minh bạch được tâm ý này của Trầm Ngọc. Cho dù cuối cùng Hàn Phong có cự tuyệt đi chăng nữa thì đối với Trầm Ngọc cũng tốt, cũng để nàng không có chấp nhất tương tư nữa.
Chẳng qua cũng không cần phải chờ Tiêu Linh chủ động nói thì Hàn Phong cũng đã hiểu rõ được tâm tư của Trầm Ngọc. Đáng tiếc là bây giờ Trầm Ngọc đã chết.
Mà lúc này Tiêu Linh nghe được Hàn Phong tự quở trách mình thì Tiêu Linh đi đến bên cạnh hắn, cũng không thèm để ý tới người khác đang có mặt ở đây mà nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Phong. Nàng hi vọng có thể dẹp loạn được nội tâm của Hàn Phong.
Ngữ khí của Tiêu Linh dịu dàng, nàng thấp giọng khuyên bảo:
- Hàn Phong, huynh cũng không nên tự trách mình. Ta nghĩ Ngọc nhi muội muội cũng không có muốn thấy bộ dạng của ngươi lúc này đâu
-Muội bảo huynh làm thế nào có thể dễ chịu đây. Nếu như không phải huynh thì Ngọc nhu cũng sẽ không bị rơi vào tràng cảnh như vậy. Chỉ có thể nói là bản lĩnh của ta không tốt, không thể nào bảo hộ được những người ở bên cạnh. Nói ra thực khiến cho người khác ché cười!
Hàn Phong sắc mặt ảm đạm, tự giễu nói.
Làm như lo lắng Hàn Phong vì quá đâu thương mà sinh bệnh thì nội tâm Tiêu Linh cũng rất lo lắng. Nàng đang muốn nói thì Triệu Vô Cực đột nhiên đi tới bên cạnh ba người.
Đi tới bên cạnh Hàn Phong thì nhìn thấy được Trầm Ngọc ở trong lòng Hàn Phong. Trong mắt Triệu Vô Cực cũng hiện lên một tia kinh ngạc nói:
- Có thể để ta xem qua không?
Nghe vậy Hàn Phong đầu tiên là sửng sốt, xong rồi hắn nhớ tới năm đó Triệu Vô Cực sáng tạo ra Ngạo Thị Thiên Địa chính là đệ nhất tài tử của đại lục năm đó. Vô luận là thiên văn địa lý hay là cầm kỳ thi hoạ, hắn thú gì cũng tinh thông.
Mà hắn đối với y đạo cũng có nghiên cứu qua. Chỉ cần từ Ngạo Thị Thiên Địa bí quyết cũng có thể thấy được Triệu Vô Cực tài giỏi đến cỡ nào.
Vì vậy mà sắc mặt của Hàn Phong cũng trở nên vui vẻ, tuy rằng hắn không có biết được Triệu Vô Cực có thể tìm ra biện pháp hay không cứu sống Trầm Ngọc nhưng Hàn Phong vẫn vội vàng nói:
- Tiền bối, người có biện pháp cứu nàng?
Triệu Vô Cực nghe vậy thì cười khổ nói rằng:
- Ngươi phải cho ta xem tình hình hiện giờ của nàng đã thì mới có thể phán đoán được!
Nghe vậy Hàn Phong cũng phát hiện mình quả thật có chút nóng ruột. Bất quá bây giờ hiển nhiên không phải là thời gian để để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
← Ch. 423 | Ch. 425 → |