← Ch.033 | Ch.035 → |
Nếu không phải quyền cương của Đường Tiêu đã triệt tiêu một phần kình lực của long cốt tiên, thì không chừng cây roi này đã bổ đầu Đường Tiêu ra làm hai.
Nhìn thấy sau chiêu này, trên mặt Đường Tiêu máu tươi đầm đìa, trên khán đài của diễn võ trường lập tức vang lên những tiếng hoan hô. Từ Tiều thậm chí còn đứng dậy vung tay điên cuồng hét lên mấy tiếng biểu đạt vẻ thích thú trong lòng.
Đường Tiêu cũng không lau vết máu tươi trên mặt, hắn chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Dực Thai công chúa cách đó không xa, hắn đã thử qua chiêu vừa rồi, mặc dù giữa hai bên có chênh lệch nhất định, nhưng chênh lệch này cũng không lớn như hắn tưởng tượng trước đó.
Hắn vẫn có khả năng đánh bại nàng.
Thắng bại của một cuộc chiến đấu, cũng không hoàn toàn quyết định bởi thực lực của hai bên, kinh nghiệm chiến đấu và ý chí không sợ sống chết đồng dạng cũng quan trọng.
Máu tươi trên mặt chảy xuống, cũng làm cho Đường Tiêu tựa hồ nhớ lại những ngày mấp mé bên bờ sinh tử kiếp trước, tiềm năng chiến đấu của hắn lúc này cũng được đánh thức đầy đủ.
- Ngươi nhận thua đi! Ta còn có thể lưu lại cho ngươi mấy phần thể diện.
Dực Thai công chúa vung vẩy long cốt tiên trong tay, lại một lần nữa nhắc nhở Đường Tiêu.
- Ta còn tưởng ngươi thế nào, sau khi thử qua cũng chỉ có vậy, ngươi rất nhanh cũng sẽ bị đánh nằm rạp trên mặt đất thôi.
Đường Tiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giống như không phải vừa rồi hắn bị đánh tróc cả da mặt.
- Ngươi muốn chết cũng đừng trách ta thủ hạ vô tình!
Dực Thai công chúa lại một lần nữa bị Đường Tiêu chọc giận, đặc biệt là ánh mắt coi trời bằng vung, phảng phất như căn bản không thèm đặt nàng trong mắt. Trong lòng nàng cũng đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đánh cho kẻ trước mặt này phải quỳ xuống xin nàng tha thứ trước mặt mọi người.
- Phi Long Tại Thiên!
Long cốt tiên trong tay Dực Thai công chúa đột nhiên bay lên, cùng với một tiếng rồng ngâm rung trời, long cốt tiên trong tay Dực Thai công chúa hóa thành một long trảo màu vàng cực lớn, mãnh liệt cào về phía Đường Tiêu.
- Hổ Hành Long Bộ!
Lần này Đường Tiêu không chống đỡ đòn tấn công của Dực Thai công chúa nữa, mà biến đổi chiêu thức tấn công trong Hổ Liệt quyền thành chiêu thức né tránh, khó khăn lắm mới tránh khỏi long trảo màu vàng. Một kích của Dực Thai công chúa thất bại, long cốt tiên trong tay cũng không dừng lại, thuận thế theo chiêu thức thần long bái vĩ, nương theo long tức cuồn cuộn, đuổi theo thân ảnh né tránh của Đường Tiêu.
- Hổ Hao Long Bào!
Đòn trọng kích của Đường Tiêu đập vào chính giữa thân thể hình rồng của tiên ảnh đánh tới, kim long vẫy đuôi bị ngăn cản đình trệ nửa giây, nhưng lập tức lại gia tốc đuổi theo Đường Tiêu.
Đường Tiêu có được cơ hội nửa giây thở dốc này, sớm đã thối lui ra khỏi phạm vi công kích của long cốt tiên, đến biên giới của diễn võ trường, khiến đòn công kích tiếp theo của Dực Thai công chúa cái này một luân phiên công kích bị vồ ếch chụp hụt.
Trên khán đài vô cùng im ắng, đại bộ phận những kẻ có tu vi không đủ đều có loại cảm giác khó hiểu, tại sao hai roi vừa rồi của Dực Thai công chúa đều rơi vào khoảng không? Tên Đường Tiêu kia tháo chạy cũng quá nhanh?
Dực Thai công chúa nhíu mày, từ chiêu thức "Hổ Hao Long Bào" mà Đường Tiêu vừa sử xuất, nàng đã nhìn ra, trong ba tháng không gặp, Đường Tiêu rõ ràng đã tiến vào tu vi cấp Nhân Nguyên nhị giai!
Còn may không phải tam giai, chỉ là nhị giai mà thôi. Dực Thai công chúa tự tin nàng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Ngẫu nhiên trong đầu Dực Thai công chúa hiện lên một tia hoang mang...Trong ba tháng từ một gã bình thường chưa tôi hồn đã đạt đến tu vi của cấp Nhân Nguyên, đây không phải tên phế vật võ học trong truyền thuyết trước kia sao?
Nếu như hắn không phải phế vật võ học, mà là một thiên tài võ học, vậy hắn chính là tài phú và tinh nhuệ của Đại Mình, mình có cần mạnh mẽ hạ thủ độc ác với hắn không?
Dực Thai công chúa nhanh chóng xua tan những suy nghĩ trong đầu, võ sư hoàng gia truyền thụ võ học cho nàng từng nói qua, khi đối địch, kiêng kỵ nhất chính là suy đi tính lại, do dự bất định.
Bất kể hắn là phế vật cũng thế, thiên tài cũng thế, tất cả đều đợi sau khi ước đấu lần này kết thúc rồi hãy nói!
- Chấn Kinh Bách Lý!
Tinh thần của Dực Thai công chúa phấn chấn lại, long cốt tiên trong tay múa may trên đỉnh đầu một trận, phát ra những tiếng nổ rất cuồng bạo, lập tức huyễn hóa ra vô số long ảnh màu vàng, trong lúc nhất thời trong diễn võ trường cuồng phong đột khởi, không khí rung động lắc lư, một con kim long cuồng bạo vươn người nhảy ra từ vô số long ảnh màu vàng, vung vẩy móng vuốt dữ tợn, từ giữa không trung cao hơn mười thước lao xuống người Đường Tiêu.
Chiêu thức Chấn Kinh Bách Lý này của Dực Thai công chúa tựa hồ phong bế bất cứ khe hở nào Đường Tiêu có thể trốn tránh, buộc Đường Tiêu phải lấy cứng chọi cứng, mà kết quả của lấy cứng chọi cứng, ưu thế tuyệt đối sau khi võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai tế xuất toàn lực, đủ để trực tiếp giết chết võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai thành cặn bã!
Đường ra duy nhất của Đường Tiêu, chính là tiếp tục lùi về phía sau, trực tiếp rời khỏi diễn võ trường. Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa hắn thua trận ước đấu lần này.
Trên khán đài của diễn võ trường phát ra những tiếng kinh hô và hoan hô ầm ĩ, tất cả mọi người đều nhìn ra ý đồ muốn tốc chiến tốc thắng của Dực Thai công chúa, đồng thời bọn hắn cũng cho rằng trận ước đấu đến lúc này đã kết thúc. Đường Tiêu thân là võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai, trừ phi có thể thả người bay lên trời, nếu không bất luận như thế nào cũng không thể tiếp được một kích toàn lực lần này của võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai như Dực Thai công chúa.
Võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai có thể bay lên trời sao? Không thể nào.
Huống chi trong tay Dực Thai công chúa đang cầm một cây pháp khí cực phẩm long cốt tiên, cho dù với tu vi hiện tại của Dực Thai công chúa vẫn không thể tế luyện cây long cốt tiên này, nhưng long cốt tiên thân là cực phẩm pháp khí, cho dù dưới tình huống không bị tế luyện, uy lực cũng không thể khinh thường.
Cho nên, trận ước đấu này, Đường Tiêu nhất định phải thua! Số bạc bọn hắn đặt nhất định cũng phải thắng!
Từ Tiều ở trên khán đài, lúc này kích động đến mức cổ họng cũng khản đặc.
- Nhật Phi Thiên Lý!
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng trận ước đấu đã kết thúc, cánh tay Đường Tiêu đột nhiên huyễn hóa thành tàn ảnh hai đôi cánh, cánh giương mở ra dài hơn hai mét, cả người hắn cũng nhảy lên cao bảy, tám thước trong diễn võ trường, dễ dàng tránh thoát được một kích lao xuống mạnh mẽ của kim long cuồng bạo!
- Hóa Điêu Lược Không Thất Thức!
← Ch. 033 | Ch. 035 → |