← Ch.153 | Ch.155 → |
Đường Tiêu cùng hắn tiến vào bên trong, sau khi tiến vào nơi này Lưu Đình tựa hồ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều thanh âm thống khổ cũng giảm bớt.
Vốn Đường Tiêu bận tâm vạn nhất thân thể của Lưu Đình khôi phục có thể phát động công kích với hắn tuy nhiên lúc này hắn mới phát hiện, vừa rồi sau khoảng khách Lưu Đình khống chế được mình Đường Tiêu đã khôi phục toàn bộ quyền khống chế hắn. Lưu Đình tuy rằng trong lòng sinh ra ý muốn công kích Đường Tiêu nhưng Đường Tiêu cũng cảm nhận được chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc thôi.
Đường Tiêu nhanh chóng ý thức được chuyện này có ý vị thế nào với hắn.
Lưu Đình hiện tại toàn bộ là con rối và nô bộc của Đường Tiêu hơn nữa toàn bộ tư duy của con rối này đều do Đường Tiêu giám sát và điều khiển.
Cho dù Đường Tiêu hiện tại để cho Lưu Đình cởi sạch quần áo trước mặt mọi người hắn cũng không do dự mà chấp hành mệnh lệnh, điều này giống hệt như Đường Tiêu điều khiển thân thể của mình vậy.
Đường Tiêu rút lui ra khỏi Luyện Yêu Thối Ma Hồ sau đó dùng thần thức đem Lưu Đình ở bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ lấy ra, quả nhiên Lưu Đình vẫn trọng thương nằm trên mặt đất trong mắt tràn ngập cừu hận với Đường Tiêu, tuy nhiên sau đó hắn liền lắc lắc đầu hiển nhiên bên ngoài ý thức độc lập của mình hắn hoàn toàn đã trở thành tay chân là con rối trong tay của Đường Tiêu.
Vững tin điều này, Đường Tiêu đột nhiên thu một pháp khí, đem Lưu Đình nhốt vào trong mật thất có chữ nhân, bởi vì trên thân thể của Lưu Đình đã có ấn ký cho nên Đường Tiêu tùy thời có thể khôi phục thân thể của Lưu Đình ra ngoài.
Để cho hắn từ từ tĩnh dưỡng, đối với đô úy Địa Nguyên cấp này vẫn còn có tác dụng với Đường Tiêu, khống chế Lưu Đình có thể khống chế hướng đi sau này của Đường Tiêu, còn có thể khiến cho quân ở Phượng Lâm Trấn thuộc quyền sử dụng của hắn.
Sắc trời đã tối Đường Tiêu tùy tiện lấy ra thất thải san hô sau đó hướng về phía Nghi Lan thành mà bay tới, Đường Tiêu tự nhiên phải đi bái phỏng nhạc phụ đại nhân tương lai củ mình, cũng nghỉ ngơi một đêm ở Nghi Lan vương phủ.
Lan vương nhìn thấy Đường Tiêu tới dĩ nhiên là thân mật mở yến hội chiêu đãi hắn, tuy nhiên Nghi Lan quận chúa nhìn thấy Đường Tiêu thì giống như là chuột thấy mèo mặt mũi tràn ngập vẻ sợ hãi, Lan vương từ khi có được con rể này xong cũng không có gì tốt, bị hoàng thượng giảm ba cấp không nói Nghi Lan thành còn thường xuyên bị khủng bố tập kích, trị an rõ ràng loạn hơn so với lúc trước nhiều.
Kể cả Lan vương cũng lo lắng Sa Nam Tông trả thù, trong vương phủ lúc nào cũng ở trong tình trạng cảnh giác cao, Nghi Lan quận chúa cũng bị cấm túc ra ngoài, những điều này đều là do con rể tương lai của họ Đường Tiêu ban tặng, tuy nhiên Lan vương cũng không hối hận hắn đang đánh bạc cho tương lai.
- Vị Lưu đô thống kia cũng tới Nghi Lan thành sao, tại sao chỉ có một mình hiền tế tới đây? Hay là cũng gọi bọn họ tới đây bổn vương cũng muốn nói chuyên với họ vài câu không làm chậm trễ hiền tế đâu.
Lan vương ở trong bữa tiệc hỏi Đường Tiêu một thoáng.
- Không cần phải gặp bọn họ, trên đời này không ai dám lãnh đạm với ta.
Đường Tiêu bóc một con tôm hùm lớn đĩnh đạc nói với lc.
- Vậy cũng được...
Lan vương cười cười vị hiền tế này chính là tiểu bá vương ai dám lãnh đạm với hắn muốn chết sao?
Ở phía nam Áo Bỉ Đảo, Hoa liên thành.
Tây Ngoại Ô Từ Vân Sơn.
Từ Vân Sơn mây mù bay lượn khí hậu ôn hòa ban đêm thường xuyên xuất hiện mưa phùn ban ngày thời tiết tốt thiên địa nguyên khí dồi dào, sơn thể lạnh lùng tốt cho một người tu thân tập võ.
- Tiểu lam, con muốn đi chặt đầu tên tiểu súc sinh họ Đường kia sao? Với tu vi hiện tại của muội có phải là dùng dao mổ trâu đi giết gà không? Hơn nữa chúng ta ai cũng biết, rất nhiều người ra tay với hắn, liệu có phải là lãng phí thời gian không?
Tông chủ Từ Vân Tông Chung khuê hướng về phía một nữ tử trẻ tuổi mà nói.
Nữ tử này khoảng chừng hai mươi ba tuổi, chính là Chung Lam trong miệng của Chung Khuê, cũng là đệ tử tu vi cao nhất của Chung Khuê, đã đạt tới Địa Nguyên nhị cấp hơn nữa nàng còn có một pháp khí thượng phẩm, Từ Vân Tịch Tinh Kiếm.
Từ Vân Tịch Tinh Kiếm là một khối Từ Vân Liên được vớt lên ở trong suối, độ cứng rắn có thê so sánh với thiên luyện thần minh thiết, nhưng với tư cách pháp khí, Từ Vân Tịch Tinh Kiếm hấp thu cao hơn pháp khí bình thường rất nhiều.
Chung Lam lúc còn nhỏ thiên phúc học võ quá lớn, cùng với đệ tử cùng tuổi không ai theo kịp mấy tháng trước nàng từ trong tông đọ sức với những người khác cuối cùng cũng lấy được ngôi vô địch, ở trong tông mấy vị sư tổ đức cao vọng trọng quyết định ban thưởng thanh kiếm này cho nàng.
Chung Lam một mực không chịu thua kém, mặc dù năm nay hai mươi ba tuổi ngoài thiên tư quốc sắc ở trong tông cũng có rất nhiều người theo đuổi nàng, người cầu hôn từ quan lại quyền quý tới tông sư học võ đều không dứt, nhưng nàng một mực thủ thân như ngọc một lòng luyện võ tuyệt không có tạp niệm, điều này cũng khiến cho các vị sư tổ yêu quý.
Chung Lam chính là muội muội của Vân Dương phu nhân Chung Vân, nàng vừa rồi đang luyện kiếp pháp bỗng nhiên nhận được thư bồ câu do Chung Thịnh truyền tới, đem chuyện của Từ gia trước sau nói hết trong thư còn nói Đường Tiêu ít ngày nữa sẽ tới gần Hoa Liên thành, tên tiểu tử súc sinh này một ngày còn chưa trừ diệt tương lai Từ gia và Từ Vân tông cũng bị diệt trong tay của hắn.
Chung Lam lửa giận tràn ngập nàng hướng về phía tông chủ Chung Khuê đề nghị đi giết tên tiểu nhị Đường gia này, vì vậy tông chủ Chung Khuê liền gọi các trưởng lão tới đây bàn bạc, thân là tông chủ ông đối với chuyện phát sinh ở trong Thai kinh thành nắm như bàn tay cho nên cũng không nghi ngờ gì.
- Tông chủ không cần nói thêm gì, chuyện này phải đích thân con đi làm.
Khéo miệng của Chung Lam hơi nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp hơi chuyển động lộ ra biểu lộ cực kỳ âm tàn:
- Con muốn xem xem tên tiểu súc sinh này có bao nhiêu năng lực mà có thể giết Lý Ngạn, đem cả nhà tỷ tỷ rơi vào tình trạng như vậy.
- Đã như vậy chúng ta không khuyên giải con nữa.
Chung Khuê gật đầu:
- Con mau chóng đi giải quyết hắn rồi trở về, qua vài ngày nữa đại hoàng tử tới Từ Vân Tông sẽ muốn gặp con, đúng rồi Lam nhi, chúng ta Từ Vân Tông tuy không sợ Đường gia tuy nhiên cũng không nên để lại cho bọn họ chứng cứ gì cả.
- Đó là dĩ nhiên con sẽ luyện hóa toàn bộ tên tiểu tử kia, hồn phách cũng nhập vào trong pháp khí khiến cho không ai có thể đối chứng được nữa.
Chung Lam rút ra Từ Vân Tông hướng về phía bầu trời mà ném đi, cả người hóa thành một đạo phù triện bay đi, lập tức hướng về phía Từ Vân Sơn bắn tới.
← Ch. 153 | Ch. 155 → |