← Ch.179 | Ch.181 → |
Tin tức của Ngũ hoàng tử cũng là toàn bộ rồi, bọn họ với Chung Lam không hề đề phòng.
Chung Lam làm ra bộ hiếu kỳ ở trong ngọc sơn doanh đi tới đi lui, ngũ hoàng tử cũng không làm phiền đi sát theo nàng, dẫn đường giải thích cho nàng nghe.
- Cái này để làm gì vậy?
Chung Lam chỉ vào một cái hắc hồ lô ở bên tường hỏi ngũ hoàng tử một câu.
- Ở đây chứa tinh dầu vạn năm đào từ dưới lòng đất lên chuyên môn để đối phó với Bách Thảo vương.
Ngũ hoàng tử cũng không lừa gạt nói cho Chung Lam biết.
- Tinh dầu thứ này làm sao đối phó với Bách Thảo vương được?
Đường Tiêu lục soát trong trí nhớ của Chung Lam thấy không có tin tức của tinh dầu thì liền hỏi.
- Bách Thảo vương thuộc họ mộc, sợ nhất là hỏa công tinh dầu này nằm ở sâu trong lòng đất gặp lửa là cháy bùng, chỉ cần nhỏ một giọt có thể đốt ra một ngọn lửa rất lớn, chính là dị hỏa hgu hãn nhất trên thế gian, Bách Thảo vương hiện tại tuy tu vi rất cao nhưng trước dị hỏa thì nàng ta cũng không có biện pháp.
- Vậy tại sao không cất ở trong hồ lô trữ vật, cầm trên tay vác lên trên lưng không phải an toàn hơn sao?
Đường Tiêu hỏi một phen.
- Không được.
Ngũ hoàng tử cười cười;
- Loại tinh dầu vạn năm này thuộc về dị hỏa một khi cho vào hồ lôtrữ vật sẽ là không gian bí cảnh nó sẽ cháy bùng làm cho hồ lô nổ tung, dẫn tới tai nạn rất lớn cho nên cũng chỉ có thể cất ở hồ lôthường mà thôi.
- Cổ quái như vậy sao?
Chung Lam nhếc miệng.
- Có thể đưa cho ta một hồ lô được không?
- Cái này... tinh dầu vạn năm cũng không dễ đùa giỡn, chỉ có thần võ tướng Lâm Chấn, Sa Nam Tông tông chủ Sa Bàn phụ thân Chung Khuê của cô nương cùng với Bi Thiên đại sư mới khống chếđược nó, nếu như đưa cho cô nương một hồ lô, cô nương không chừng sẽ tự thiêu mình đó hơn nữa ở đây cũng chỉ có ba hồ lô tinh dầu mà thôi.
- Vậy có thể mở nắp cho ta nhìn them một chút không?
Chung Lam hơi thất vọng tỏ vẻ ngạc nhiên mà hỏi một câu.
- Nó màu đen có gì hay mà xem đâu rất nguy hiểm.
Ngũ hoàng tử bất đắc dĩ nói với Chung Lam một câu.
- Ta muốn nhìn xem một chút.
Chung Lam lộ vẻ mất hứng nhìn ngũ hoàng tử.
- Được được nhìn xem.
Ngũ hoàng tử bị Chung Lam giận dỗi thì xương cốt mềm nhũn, vội vàng cẩn thận gỡ một cái hồ lô xuống, sau đó cho Chung Lam nhìn.
- Cô nương nhìn xem màu của nó đen sẫm.
- Ừ để ta nhìn.
Chung Lam đưa con mắt ghé sát miệng hồ lô cũng không nhìn thấy rõ ràng cho lắm.
- Mau mau lên rất nguy hiểm đó.
Ngũ hoàng tử khẩn trương nói với Chung Lam hắn biết rõ tinh dầu này một khi bốc cháy với tu vi của hắn hiện tại cũng bị đốt thành tro bụi.
- Đại hoàng tử tới?
Chung Lam hướng về phía ngoài doanh của ngũ hoàng tử nhìn nhìn hỏi.
Ngũ hoàng tử vội vàng quay đầu lại không thấy gì cả đúng lúc này Chung Lam đứng lên nói:
- Hình như đại hoàng tử mới đi qua cửa chúng ta tới tìm huynh ấyđi.
- Ừ.
Ngũ hoàng tử gật đầu vội vàng bịt kín miệng hồ lô lại hắn hồn nhiên không biết vừa rồi Chung Lam thừa dịp hắn quay đầu lại đãnhét một quả Lôi Chấn Tử vào trong hồ lô.
Hai người đi ra doanh trại cũng không gặp đại hoàng tử tuy nhiên ngũ hoàng tử cũng không để tâm lắm có thể ở cùng Chung Lam hắn cũng không muốn có người chen chân.
- Ngũ hoàng tử điện hạ gần đây có pháp khí gì tốt hay không, cócông pháp gì hay hay không cho ta nhìn đi.
Đường Tiêu thấy ngũ hoàng tử theo đuôi Chung Lam thì thuận tiện nói một câu.
- Có.
Ngũ hoàng tử vội vàng mang một bộ phi hành pháp khí ra:
- Mấy ngày trước đây phụ hoàng ban cho ta một lưu ly thuyền, làmột phi hành pháp khí, tuy nhiên phải có hai đạo phù triện mới sửdụng được.
- Ừ để ta thử xem.
Hai đạo phù triện trong cơ thể Chung Lam bay ra, nhanh chóngđem lưu ly thuyền luyện hóa cả người bay lên trong nháy mắt đãlướt đi mấy trăm mét.
- Xem ra nhanh gấp hai lầ ngọc san hô của ta.
Đường Tiêu cảm khái một cái.
- Ngươi sẽ không nuốt chửng pháp khí của ngũ hoàng tử chứ?
Chung Lam nhịn không được hỏi Đường Tiêu một câu.
- Ngươi cứ như vậy gạt đông gạt tây ta sau này làm sao làm ngườiđược.
Chung Lam trong lòng tức giận vô cùng.
- Ngươi cân nhắc xem ra nhiều lắm.
Đường Tiêu cũng không để ý tới tức giận của Chung Lam, Chung Lam hiện tại chỉ là một công cụ của hắn mà thôi, tuy rất náo động nhưng hành hạ nàng cũng là niềm vui của hắn.
Một lúc sau Chung Lam liền từ nơi trú quân bay trở về sau khi rơi xuống hạ tới trước mặt của ngũ hoàng tử.
- Ngũ hoàng tử điện hja có thể cho ta mượn cái lưu ly thuyền này một thời gian được không? Chờ sau khi hoàng tử tiến vào Địa Nguyên nhị cấp ta sẽ trả lại.
Chung Lam hướng về phía ngũ hoàng tử nói.
Ngũ hoàng tử biết theo đuổi Chung Lam cần phải trả một cái giálớn, tuy cho mượn lưu ly thuyền hắn trong lòng rất đau đớn nhưng vẫn cắn răng đáp ứng:
- Được Chung cô nương cứ lấy mà dùng, chờ sau khi ta tiến về Địa Nguyên nhị cấp trả cho ta là được.
- Đa tạ ngũ hoàng tử điện hạ, điện hạ còn có pháp khí hùng mạnh nào không để ta được tăng thêm kiến thức.
Chung Lam lộ ra vẻ vui vẻ, kỳ thực là lòng tham của Đường Tiêu chưa đủ thì đúng hơn.
- Ta ngoài phi hành pháp khí thì những thứ còn lại đều không tốt lắm ngược lại hoàng huynh có pháp khí rất cường hãn.
Ngũ hoàng tử sau khi suy nghĩ một thoáng liền nói cho Chung Lam hắn lo lắng Chung Lam lại nhìn trúng một pháp khí nào đó của hắn, hỏi mượn hắn thì thật là tai họa.
- Pháp khí mạnh nhất trên tay của đại hoàng tử là gì?
Chung Lam hỏi một câu.
- Nhất Tôn Ngũ Trí Phật Đà là phụ hoàng gần đây mới ban tặng cho huynh ấy.
Ngũ hoàng tử nhiệt tình trả lời Chung Lam, dù sao cũng không phải là đồ của mình, Chung Lam vừa ý cũng không sao.
- Nhất Tôn Ngũ Trí Phật Đà là cái gì vậy, rất mạnh sao?
Chung Lam hỏi đến cùng.
- Phật Đà chính là giác ngộ người bao hàm Đoạn, Chứng, Công Đức, Tứ Thân Ngũ Trí, hiện tại hoàng huynh đã luyện tới cảnh giới Đoạn nếu như đạt tới Ngũ Trí thì sẽ vượt qua giới phàm trần, không gì sánh kịp trong khắp thiên hạ không ai địch lại, nhưng ngũ trí là thượng cảnh không chỉ cần phải tế luyện mà cần phải có cơduyên mới tiến vào được.
- Phức tạp như vậy sao? Ý của huynh là muốn thành công với pháp khí này thì cần phải kiên nhẫn, phát triển từng giai đoạn cuối cùng ngũ trí là giai đoạn cuối cùng. Sau khi thành đạt ngũ trí có thể vôđịch khắp thiên hạ?
Chung Lam tổng kết lại hỏi ngũ hoàng tử.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |