← Ch.185 | Ch.187 → |
Nghe nói Bách Thảo vương muốn tặng cực phẩm linh đan, ThạchMiêu vương cùng với Hỏa Hùng vương đều hớn hở, Bách Thảo vương ra hiệu lệnh thiên hạ bách thụ thiên thảo không ai dám không nghe theo, vạn niên chi linh đối với nàng chỉ là rác rưởi, nàng tùy tiện xuất ra cũng là cực phẩm dược thảo thế gian hiếm gặp.
Tam đại yêu vương cùng với Đường Tiêu giả mạo yêu vương cùngđi vào trong Bách Thảo cốc của Bách Thảo vương Đường Tiêu ngưng khí hóa điêu cấp tốc phi hành, tốc độ của hắn chậm hơn mấy đại yêu vương kia rất nhiều, tuy nhiên Hỏa Hùng vương vàThạch miêu vương cũng không nóng nảy, theo sát tốc độ của hắn từ từ đi vào sâu trong núi, Thạc Miêu vương thậm chí còn lười biếng nhảy vào trong ngực của Bách Thảo vương ở trên lưng của Tuyết Điêu lăn qua lăn lại, kéo cổ Tuyết Điêu mà nhảy nhót.
- Lão Điêu ta không tìm được ngươi tại sao ngươi lại chạy tới đây vậy/
Thạch Miêu vương ghé vào cổ của tuyết điêu khẽ nói.
Đường Tiêu quay đầu mổ vào cổ của Đường Tiêu một cái hắn không dám trả lời chỉ sợ bọn họ nhận ra thanh âm của mình, ở cùng với một yêu vương này đa rất nguy hiểm rồi, hơn nữa là cùng với ba đại yêu vương.
Vị trí chính thức của Bách Thảo vương ngoại trừ Bách Thảo vương ra thì ai cũng không biết rõ, toàn bộ Bách Thảo vương bị trận pháp cấm chế vạn năm khống chế, người có tu vi võ công thấp không cách nào tiến vào, cho dù có người có tu vi võ công cao như BáchThảo vương muốn bài trừ những cấm chế này cũng không phải làđiều dễ dàng.
Một đoàn người tiến vào Ngọc Sơn, Bách Thảo vương bảo mọingười ngừng lại lại để cho tuyết điêu hạ xuống nàng nhảy xuống trên người tuyết điêu Đường Tiêu cảm thấy rất kỳ quái bách thảo cốc rốt cuộc ở nơi nào hắn cũng không dám mở miệng chỉ có thể ở bên cạnh lặng yên mà chờ.
Bách Thảo vương từ trên người Đường Tiêu nhảy xuống xong đi tớiđá Thạch Miêu vương một cước:
- Hôm nay ta mời các ngươi tới ăn cơm nhưng Bách Thảo vương không có thịt để ăn lão Miêu ngươi bắt chút chim cá mang về.
- Ngoao, ngươi mời ta ăn cơm còn bắt ta chuẩn bị thức ăn sao?
Thạc Miêu vương ở trên mặt đất lăn qua lăn lại không chịu rời đi.
- Không đi cũng được vậy ngươi đừng vào trong cốc linh dược cũng không có phần
Bách Thảo vương đá vào Thạch miêu vương một cước.
- Được được ta phục ngươi rồi.
Thạch Miêu vương nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Hắc hắc lão miêu đáng chết.
Hỏa Hùng vương cũng không nói gì, hắn vừa mừng rỡ vừa ngây ngô đồng thời vừa hả hê.
không bao lâu sau Thạch miêu vương đã chạy về không biết hắn từnơi nào mang về mấy cái ổ chuột béo mập bị buộc đuôi lại với nhau, hắn đem mấy con chuột ném xuống mặt đất, những con chuột này vẫn còn sống, sau khi rơi xuống đất chạy trốn bốn phía, nhưng đuôi của chúng buộc lại với nhau lại chạy trốn bốn phương tám hướng kết quả ai cũng không chạy thoát.
- Lão Miêu à lúc trước ta lần đầu tiên tới Đại Vũ Sơn ngươi còn mời ta ăn chuột lúc đó ta có ăn mấy thứ đó đâu, ngươi có thể đổi khẩu vị bắt mấy con cá được không
Hỏa Hầu vương hiển nhiên không hài lòng lắm với món thịt chuột.
- Ngươi thì hiểu cái gì, đây chính là mỹ vị nhất trên thế gian, lần trước ta mời ngươi là tốt rồi đó, ngươi nếm qua đi sẽ biết món này ngon.
Thạch Miêu vương khinh thường mà nhìn Hỏa Hùng vương hiển nhiên trong khoảng thời gian này hắn ở Ngọc Sơn của Bách Thảo vương kiếm được không ít chỗ tốt.
- Lão Hùng ngươi muốn ăn cá sao? ở cách phía đông năm dặm cómột con sông lớn ở đó có rất nhiều cá.
Bách Thảo vương thuận thế sai sử Hỏa Hùng vương một phen.
- Có phải không đi bắt cá thì không có linh dược không
Hỏa Hùng vương buồn bực hỏi Bách Thảo vương.
- Đó là đương nhiên.
Thạch Miêu vương hả hê trả lời Hỏa Hùng vương sau đó còn đá vào mông Hỏa Hùng vương một cái.
- Ta vừa rồi tại sao lại lắm miệng làm chi?
Hỏa Hùng vương phiền muộn sờ mông bay lên trời chạy gấp vềphía đông.
Hỏa Hồng vương cũng không đi lâu trong lòng hắn nóng lòng thưởng thức mỹ vị lại có linh dược của Bách Thảo vương nên không bao lâu sau hắn đã bắt một cái lồng cá trở về, cá cũng không chết tất cả đều tươi ngon, trên mỗi con cá đều có dấu tay gấu.
- Cả hai đều ngoan.
Bách Thảo vương cười cười tán thưởng hai yêu vương sau đó xoayngười quay mắt nhìn về phía sườn đồi nổi lên phù chú căn cứ vào tư thế của nàng Đường Tiêu cảm thấy nàng đang di dời cấm chế, ngay sau đó nàng bước tới một bước bóng hình liền biến mất.
Thạch miêu vương và Hỏa Hùng vương trước sau đi vào, Bách Thảo vương đi vào Đường Tiêu cũng nhẹ nhàng đi theo sau họ, giương cánh tìm tòi trên không trung.
Rất nhiều đại tông phái ở trước sơn môn bày ra cấm chế, đem sơn môn ẩn náu ngăn cản người ngoài tiến vào, mà Bách Thảo vương thiết hạ cấm chế này ngoại trừ ngăn ngừa còn có ý nghĩa truyền tống loại cấm chế này có chỗ tốt là cho dù nàng dẫn người khác trực tiếp tiến vào Bách Thảo cốc thì cũng không cách nào tìm được cửa vào, cho dù đã qua được cấm chế nhưng nếu không phải được Bách Thảo vương tự mình mở cửa cũng không đi vào không gian truyền tống được.
Đường Tiêu giương cánh bay về phía trước không khí xung quanh giống như sóng nước khai mở, trong tai truyền tới từng tiếng kim thạch oanh ô, không bao lâu sau Đường Tiêu đã tiến tới một thếgiới hoàn toàn khác, đưa thân vào trong sơn cốc mắt nhìn bốn phía hắn không thể phán đoán được đến tột cùng đây là nơi nào của Ngọc Sơn.
Ở trong Bách Thảo cốc hương thơm tràn ngập mùi thuốc mê ngườiđược Bách Thảo vương xây dựng giống như là một tiểu hoa viên, nàng từ đáy nước đi tìm kiếm đá cuội rải lên trên đó tạo thành một phong cảnh hài hòa tự nhiên.
Hỏa Hùng vương đối với vườn dược thảo của Bách Thảo cốc ngấp nghé không thôi tuy nhiên không có Bách Thảo vương dẫn đường bọn họ căn bản không tới đây được lúc này tiến vòa trong báchthảo cốc đã có cơ hội trộm không ít tiên thảo. Bốn phía lúc này cũng tràn ngập mùi thuốc võ giả cấp thấp như Đường Tiêu chỉ ngửi mùi thuốc thôi đã là cực kỳ bổ dưỡng.
- Tiểu thảo ở đây quá đẹp so với cái ổ mèo của ta thì đẹp hơn nhiều.
Thạch miêu nhảy lên một lát sau chạy xung quanh bách thảo cốc mấy lần đáng tiếc rằng nó dù tiến vào Bách Thảo cốc nhưng khắp nơi vẫn là cấm chế muốn trắng trợn cướp bóc một phen cũng không được.
Đường Tiêu không muốn gây phiền toái theo sát sau lưng của BáchThảo vương, giống như một con chim bình thường từ từ chạy maymà hắn hàng ngày nhìn ngắm chim chóc cho nên bắt chước cũng không phải là chuyện khó khăn.
- Tiểu thảo thật muốn giết ngươi sau đói cướp sạch thảo dược ởđây hoắc là đổi thành ổ mèo của ta.
← Ch. 185 | Ch. 187 → |