← Ch.211 | Ch.213 → |
Chưa từng nghĩ đến lúc thẩn thờ vừa rồi, vẫn chưa kịp giấu viên đá khắc đó đi, kết quả lại bị Đường Tiêu nhìn thấy, điều này há chẳng phải mất mặt chết đi được?
Còn chuyện yêu hay không yêu hắn ......sau khi đến trấn Phong Lâm đều không ngừng tìm hắn, trong lòng rất là hụt hững, lúc gặp nguy hiểm ở võ đài, suýt chút bị bọn sơn tặc hãm hại, hắn như thần tiên hạ phàm, đánh tan bọn sơn tặc, lại một lần nữa cứu nàng và Thất hoàng tử, một nam nhi cường tráng, một kì tại võ học hoàn mĩ như thế, bảo sao nàng không yêu?
- Điêu khắc cần phải khỏa thân thì mới là nghệ thuật.
Đường Tiêu buông Dực Thai công chúa ra, dùng một tay kéo bỏ áo của hắn, phơi bày ra bộ ngực rắn chắc và cơ bắp cuồn cuộn của hắn trước Dực Thai công chúa.
- Ái
Dực Thai công chúa cực kì lúng túng, đứng dậy vội vàng muốn chạy trốn, kết quả lại bị Đường Tiêu giữ lấy.
- Ha ha, sợ cái gì chứ? Ta vẫn chưa cởi hết.
Sau khi Đường Tiêu đưa công chúa quay trở lại, liền kéo nàng vào trong ngực.
Dực Thai công chúa toàn thân đều run rẩy, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn Đường Tiêu.
- Cho ngươi sờ thử, điêu khắc không có người làm mẫu, tưởng tượng không có cơ sở là không có tính nghệ thuật và sức sống.
Đường Tiêu cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Dực Thai công chúa, đem tay nàng đặt ở trên ngực mình.
Dực Thai công chúa toàn thân run rẩy, Đường Tiêu nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của nàng, không nhịn được liền hôn lên đôi môi bé nhỏ của nàng, trong nháy mắt, cơ thể cô gái 16 tuổi Dực Thai công chúa toát ra mùi hương nhè nhẹ, khiến cho thần trí của Đường Tiêu không khỏi ngơ ngẩn, hắn thậm chí có chút không nhịn được mà cắn lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Cơ thể của Dực Thai công chúa lại một lần nữa run rẩy, một thời khắc, nàng đột nhiên như ý thức được vẫn chưa được gả cho hắn, mà đã bị hắn ôm, hôn, còn sợ linh tinh trên thân thể hắn, những hành vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỉ cương phép nước, là sẽ bị hạ bệ và bị khinh thường.
- Đừng ......
Tuy trong lòng Dực Thai công chúa không muốn đẩy Đường Tiêu ra nhưng vẫn là dùng hai tay liều mạng chống đỡ đầu của hắn, không cho hắn tiếp tục hôn.
Bất chợt trợn mắt nhìn một cái, trên người Đường Tiêu hoàn toàn trần truồng, Dực Thai công chúa không kiềm được hoảng loạn, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.
- Tùy ngươi.
Đường Tiêu cũng không ép nàng, về sau đầu óc thoáng chút u ám, nhẹ nhàng đặt công chúa Dực Thai lên ghế mềm..
- Ngươi giận ta rồi à?
Dực Thai công chúa có chút bất an hỏi Đường Tiêu, ánh mắt lại thừa cơ nhìn lên bờ ngực trần của hắn thêm vài lần.
- Giận?
Đường Tiêu lắc đầu, sau đó che miệng ngáp một cái:
- Bổn công tử muốn ngủ rồi, công chúa, nếu nàng không muốn chung giường chung gối qua đêm nay với ta, vậy xin mời về đi.
- Cùng giường..... Vậy là muốn ......sau khi ngươi phải vào cung hỏi cưới ta thì mới được....... nếu không đó chẳng phải là làm bại hoại thuần phong mĩ tục, có hành vi bôi xấu lễ nghi phong tục ư?
Dực Thai công chúa nhỏ giọng nói mấy câu.
- Làm chuyện này thì đã làm sao? Cũng chỉ có ngươi biết, ta biết mà thôi, sợ cái gì?
Đường Tiêu không biết xấu hổ dụ dỗ tiểu cô nương.
- Ta ở chỗ ngươi, Vũ ca và tên béo họ Tử sao lại không biết?
Dực Thai công chúa vội vàng giải thích.
- Bọn họ là người anh em tôt nhất của ta, chẳng lẽ lại đi ra ngoài nói lung tung sao? Bọn họ còn ước gì ngươi và ta mau mau có chuyện mừng đây.
Đường Tiêu đùa cợt vui cười trở lại.
- Ngươi
Dực Thai công chúa giậm chân, tựa hồ như muốn nói gì đó, rồi lại có chút do dự, hoặc là lại nghĩ cách từ chối Đường Tiêu mà lại không khiến hắn nổi giận. Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
- Đường công tử đang nghỉ ngơi ư?
Là giọng nói của Hồ Nhuận.
- Ta đi đây
Dực Thai công chúa nói ra lời mà lúc nãy đã mấy lần phải nuốt vào. Tim hoảng loạn chạy đi giúp Đường Tiêu mở cửa và đi ra ngoài, sau khi mở cửa, nàng mới ý thức được việc Đường Tiêu hắn không mặc áo, nhưng lúc này đã chẳng còn quan tâm nữa, nàng đành che mặt chạy thục mạng về phòng của mình.
- Đường công tử, thuộc hạ thật sự không biết...... a ..... thuộc hạ không nhìn thấy gì hết .......
Hồ Nhuận nhìn thấy Dực Thai công chúa mặt đỏ bừng chạy từ trong phòng Đường Tiêu chạy ra, hơn nữa trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Trên người Đường Tiêu lại trần truồng, lập tức liền hiểu rõ mình đã đến không đúng lúc.
- Có chuyện gì không?
Đường Tiêu mặc áo vào, xua tay về phía Hồ Nhuận.
- Là như thế này, lúc nãy thuộc hạ đi khắp nơi cũng tìm không được Lưu Đô Úy, lần trước khi công tử rời khỏi nơi đóng quân, Lưu Đô Úy muốn cất nhắc công tử đảm nhiệm chức giáo úy, công văn viết ra bắt thuộc hạ phải đích thân đưa tới thành Hoa Liên. Chuyện này vốn chỉ cần có công trạng là đủ rồi, võ công luyện đã đủ rồi, Lưu Đô Úy làm chủ, thành Hoa Liên bên đó sau khi kiểm tra võ nghệ qua loa cho xong chuyện là được rồi, nhưng dường như từ đó có người cản trở, Lâm tướng quân cuối cùng bác bỏ chức giáo úy của công tử, nói muốn tiếp tục xem xét một thời gian.....
- Lâm Quý đó phải không?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng.
- Vâng, Lâm Quý anh trai của tướng quân, là Đại tướng Lâm Chấn, một trong những bốn tướng dũng mãnh của triều Đại Minh. Nghe đồn sẽ lên chức Thái Tử Thái Bảo, công tử chắc chắn không thể đắc tội với bọn họ. Thuộc hạ đoán chắc chắn là huynh đệ Hồng Khang giở trò quái quỷ, Hồng Nhuận cẩn thận nói với Đường Tiêu.
- Không có gì, ngày mai ta sẽ đi thành Hoa Liên gặp mặt Lâm Quý, hỏi thử võ giả cấp địa nguyên này, lại từng bình phục được nhiều đồi núi và sơn tặc của núi Đại An, vì sao ngay cả chức Giáo úy cũng không cho ta làm.
Đường Tiêu mỉm cười, trong lòng đương nhiên là đã có chủ ý.
Võ công hiện tại của Đường Tiêu quá phi phàm làm Đô úy thì quá hợp lí, vậy mà ngày mai đi thành Hoa Liên tìm Lâm Quý chỉ để xin một chức Giáo úy thì quá đơn giản rồi.
- Vậy thuộc hạ xin lui.
Hồ Nhuận hành lễ với Đường Tiêu, sau đó chuyển mình lui về phái cửa.
- Sự việc vừa rồi không được nói lung tung.
Đường Tiêu nhắc nhở với Hồ Nhuận một tiếng, hắn tuy không sao cả, nhưng vẫn muốn giữ thể diện cho Dực Thai công chúa.
- Khi thuộc hạ đến, trong phòng chỉ có mỗi một mình công tử, không nhìn thấy cái gì nữa.
Hồ Nhuận vội vàng giải thích với Đường Tiêu.
← Ch. 211 | Ch. 213 → |