← Ch.279 | Ch.281 → |
Đường Tiêu trong lòng thầm cân nhắc, dựa theo lời nói của Chung Lam, tinh thể thời gian cho người ta một chút thuộc tính thiên nguyên pháp khí và cung cấp năng lượng, Luyện Yêu Thối Ma Hồ xuất hiện thông đạo bí cảnh hiển nhiên đã mở ra thuộc tính của nó, điều này chẳng phải có ý nghĩa Luyện Yêu Thối Ma Hồ là một thiên nguyên pháp khí?
Dựa theo vách tường của thời không bí cảnh viết rõ thì cần phải tiêu hao nhất định lượng tinh thể thời gian thì mới tiến vào cánh cửa bí cảnh này.
Sau đó nếu tiến vào thời không bí cảnh này Đường Tiêu có thể săn bắt yêu thú, đi tìm tài nguyên khoáng sản, tìm kiếm các linh đan diệu dược cũng không cần hao phí bất kỳ thời gian nào.
Không cần phải nói cho dù ở trong thời gian bí cảnh này cả nửa năm đem tu vi tăng thêm hai ba cấp ở bên ngoài cũng không ai biết.
Giống như một giây trước Đường Tiêu có tu vi Địa Nguyên nhị cấp sau khi vào đây một giây sau hắn biến thành Địa Nguyên tam cấp bởi vì hắn tiến vào trong thời không biết cảnh tu luyện tới nửa năm.
Ăn gian như vậy không khác gì auto game của kiếp trước.
Tuy nhiên sau khi nghiên cứu thời không bí cảnh ở trên vách tường đại não của Đường Tiêu dần bình tĩnh lại.
Tiến vào không gian bí cảnh này đều phải gặp nguy hiểm rất lớn hơn nữa giống như bí cảnh của thời gian chi tinh, nếu như không thể phá bỏ được phong ấn thì không cách nào quay lại hiện thực, hơn nữa một khi năng lượng của Luyện Yêu Thối Ma Hồ dùng để duy trì thời không biết cảnh tiêu hao hết thì Đường Tiêu có khả năng vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó không thể trở về.
Tổng hợp cân nhắc xong Đường Tiêu quyết định tạm thời không thăm dò thời không bí cảnh trừ phi sau này gặp trường hợp nguy cấp vạn phần không đủ chiến lực chống cự thì mới lợi dụng thời gian chi tinh tiến vào thời gian bí cảnh tăng thực lực tu vi.
- Tiểu Thảo ngươi khóc gì vậy là ai khi dễ ngươi sao? Để ta ra mặt cho ngươi.
Thạch Miêu vương cọ cọ chân của Bách Thảo vương, nhìn Bách Thảo vương khóc tới thương tâm mà không ngừng hỏi nàng.
- Lăn đi ai cần ngươi lo.
Bách Thảo vương vừa khóc vừa nói với Thạch Miêu vương một câu.
Tuy nhiên Thạch Miêu vương cũng không tức giận, nó vẫn ở bên cạnh Bách Thảo vương mà cọ cọ về sau thừa dịp Bách Thảo vương không chú ý nó liền nhảy vào trong ngực của nàng mà ngủ, không có chỗ nào thoải mái hơn ngực của Bách Thảo vương, ở đó thiên địa nguyên khí thuần hậu, cho dù ngủ cũng cảm thấy võ công tu vi được tăng lên.
Bách Thảo vương khóc một hồi sau đó trầm mặc mở miệng ra sâu kín nói:
- Nếu như ngươi đã yêu một người thì ngươi nên làm sao bây giờ?
- Tiểu Thảo ngươi hỏi ta chăng?
Thạch Miêu vương ngáp một cai lật người lại miễn cưỡng hỏi Bách Thảo vương một câu.
Bách Thảo vương không lên tiếng Thạch Miêu vương đành phải tự mình nios:
- Chúng ta là yêu yêu ăn thịt người đó vĩnh viễn không thể yêu nhâ loại cho nên người yêu người không quan hệ với chúng ta, tiểu Thảo vấn đề của ngươi không hề có ý nghĩa giống như hỏi ta khi nào yêu thích một con chuột vậy.
- Lăn chết đi lão Miêu.
Bách Thảo vương nắm lấy cổ của Thạch Miêu vương, ném nó ra xa.
Thạch Miêu vương không ngại trơ mặt trở về nói;
- Tiểu Thảo ngươi đến tột cùng là yêu thích ai để lão Miêu ta giúp ngươi.
Bách Thảo vương nhìn Thạch Miêu vương không nói gì, lại nhìn một phía khác.
- Ha ha, tiểu Thảo ngươi không phải yêu lão Miêu ta chứ?
Thạch Miêu vương vui vẻ hẳn lên.
Bách Thảo vương không phản ứng nàng nghĩ tới một chuynệ lệ lại khẽ riơ.
- Tiểu Thảo ngươi nếu đã yêu nhân loại thì ta có biện pháp tốt nói không chừng giúp được ngươi.
Lúc này Thạch Miêu vương tỏ thái độ chăm chú nhìn Bách Thảo vương.
- Biện pháp gì?
Bách Thảo vương cuối cùng cũng hỏi Thạch Miêu vương một câu.
- Trước đó vài ngày ta trú ở trong một nhà phú quý, bọn họ cho mèo ăn miễn phí còn thuận tiện đùa giỡn, tên gì nhì, Hứa Tiên cùng với Bạch nương tử thì phải, Tiểu Thảo tình hình hiện tại của ngươi so với Bạch nương tử kia rất giống.
- Sao, ngươi nói nghe một chút?
Bách Thảo vương lập tức hứng thú.
- Câu chuyện là thế này....
Thạch Miêu vương rung đùi đắc ý hướng về phía Bách Thảo vương kể lại nửa ngày sau đó đưa ra chủ ý:
- Tiểu Thảo chúng ta đều là yêu vương tuy biến ảo thành hình người không có vấn đề gì nhưng cũng cần phải tiêu hao đại lượng nguyên khí, tuy nhiên đối với tiểu Thảo ngươi chuyện này không thành vấn đề lớn rồi. Như vậy đi ngươi đi làm Bạch nương tử ta đi làm tiểu Thanh, chúng ta lựa lúc trời mưa xuống đi mượn dù của Hứa công tử kia.
Thạch Miêu vương vừa nói vừa vặn vẹo thân thể biến thành một mỹ nữ khỏa thân tuy nhiên tính mèo vẫn không thay đổi hai tay hai chân vẫn bám vào mặt đất.
- Cái gì mà là Hứa công tử là Đường công tử.
Bách Thảo vương uốn nắn lời nói của Thạch Miêu vương lại.
- Ha ha quản khí gió hắn là công tử gì, nhìn thấy bản miêu ta là hắn thất điên bát đảo.
Thạch Miêu vương lăn qua lăn lại sau đó theo thói quen thò miệng liếm chân của mình.
- Ngươi dám?
Bách Thảo vương nghe nói Thạch Miêu vương muốn làm mê đảo Đường Tiêu thì hơi tức giận rồi.
- Ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi ngươi nói không được thì không được...
Thạch Miêu vương vội vàng nghiêng người ngồi dậy hướng về phía Bách Thảo vương mà giải thích một phen.
- Vậy thì ngươi trước hết mặc y phục lên.
Bách Thảo vương trừng mắt liếc nhìn Thạch Miêu mười lăm năm trước sau khi biến đổi thành hình người nàng đã học được các loại lễ nghi của nhân loại đặc biệt là con gái che đậy thân thể là vô cùng cần thiết, con mèo chết tiệt này để thân thể lộ ra mà cũng không e lệ.
- Cái này còn không đơn giản sao?
Thạch Miêu vương hô lên một tiếng toàn thân bao phủ lên một tầng kim ti đem thân thể che lại.
- Ngươi có thể bình thường một chút không, hay muốn vào thành để cho người ta xem ngươi như là quái vật?
Bách Thảo vương vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn Thạch Miêu vương.
- Ha ha...
Thạch Miêu vương vui vẻ nhớ tới những trang phục của mấy cô gái trên phố vì vậy toàn thân biến đổi hóa thành một bộ quần áo kim ti lóng lánh sau đó hướng về phía Bách Thảo vương dịu dàng thi lễ học thanh âm trên sân khấu:
- Tiểu Thanh bái kiến tỷ tỷ.
- Vậy thì còn không tệ lắm.
Bách Thảo vương gật đầu nhìn Thạch Miêu vương gật nhẹ đầu bỗng nhiên nàng nhớ ra cái gì đó vì vậy trịnh trọng uy hiếp Thạch Miêu vương một câu:
- Ngươi không được câu dẫn Đường công tử nếu không ta đem một cước đá ngươi ra khỏi Đại Vũ Sơn.
- Không đâu tỷ tỷ cứ yên tâm hắn là tỷ phu của ta ta làm sao dám câu dẫn, nếu không sẽ bị ngũ lôi đánh.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |