← Ch.300 | Ch.302 → |
Sắp xếp xong mọi thứ, Đường Tiêu tiến vào tướng quân phủ gần như không một bóng người, thẳng tới phòng ngủ của phó thành. Bây giờ tuy trời đã sáng rõ nhưng phó thành vẫn đang lỏa lồ ôm cô gái trẻ tuổi nằm ngủ trên giường lớn, xem bộ dáng thì như là đêm qua vui vẻ quá độ.
Đường Tiêu lặng lẽ phóng ra một đám con rối, chuẩn bị nhân cơ hội phó thành còn say ngủ trọng thương gã, vừa lúc đem võ giả Địa Nguyên tứ cấp này thu làm con rối cho mình. Nhưng không ngờ thiếu nữ lỏa thân không ngủ say, đột nhiên giật mình tỉnh lại. Thấy mười mấy người đàn ông xa lạ vào phòng, cô gái lập tức há to miệng hét rầm lên.
Đường Tiêu vội vàng dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đập xuống, cô gái lập tức bị đánh thành thịt vụn. Phó thành giật mình tỉnh dậy, nhảy dựng lên, đôi mắt toát ra nỗi lo sợ, há mồm mắng chửi đám Đường Tiêu.
- Đám chuột nhắt các ngươi từ đâu tới? Sao dám ám sát bổn tọa!? Không muốn sống nữa sao???
- Ám sát!?
Đường Tiêu lạnh lùng nói:
- Mấy vạn đại quân người mãn tới gần, bổn công tử và hai ngàn quân sĩ tại Phượng Tín quan khổ công thủ hai ngày hai đêm, mấy trăm huynh đệ chết trận, viện quân chậm chạp không đến, cuối cùng bị mãn nhân giáp công bất đắc dĩ bỏ quan quay về Khê Khẩu. Bà nội nó không ngờ ngươi không mở cửa thành! Hôm nay không giết ngươi thì không mặt mũi nhìn mấy trăm huynh đệ chết oan!
Mắt phó thành lấp lóe, dường như đã hiểu ra:
- Ngươi là đô úy Phượng Tín quan, Đường Tiêu?
- Chính là bổn công tử!
- Ha ha ha ha ha ha....
Phó thành cất tiếng cười to. Mới rồi ngủ mơ hồ đột nhiên bị người đánh lén, khiến gã sợ đứng tim. Nhưng biết đối phương là Đường Tiêu thì tâm tình căng thẳng lập tức thả lỏng. Một đô úy nho nhỏ, xem tu vi của hắn tối đa là Địa Nguyên nhị cấp mà thôi, trong mắt phó thành cường giả Địa Nguyên tứ cấp thì đúng là không chịu nổi một kích, lại còn dám chủ động tới cửa kiếm chuyện, thế này chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
- Cười đủ chưa!?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đánh hướng phó thành.
Trong người phó thành lập tức bùng nổ năm vân triện thô to, ngưng tụ thành chưởng khồng lồ đánh tới, mạnh đập vào Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu. Khí lãng vô cùng mạnh mẽ khuếch tán, đất rung núi chuyển, mặt đất trong phòng nứt ra khe hở lớn. Thân thể trần trụi của phó thành bị khí lãng đánh bay ra sau, đụng vào vách tường đập ra lỗ hổng to. Gã bay ngược ra khỏi phòng hơn mười thước mới ổn định lại.
Đường Tiêu cũng bắn ngược ra sau. Mười mấy con rối của hắn kết thành Khôi Yêu Trận đỡ người hắn hỗ trợ xóa đi lực lượng cú đụng này. Sau khi đứng vững, Đường Tiêu hộc bãi máu, hiển nhiên va đập gây ra nội thương không nhỏ.
Đây là Đường Tiêu lần thứ nhất sử dụng Khôi yêu trận giao thủ với một gã cường giả Địa Nguyên cấp bốn. Cường giả Địa Nguyên cấp bốn, trước sau hoàn thành Luyện Bì Trúc Mô, Tẩy Huyết Hoán Tủy và Thoát Thai Hoán Cốt thì kỳ thực, thực lực căn bản võ giả Địa Nguyên cấp hai, ba bình thường không thể địch lại. Chỉ có một mình Đường Tiêu to gan lớn mật mới dám khiêu chiến như thế.
Thoát Thai Hoán Cốt có nghĩa thân thể sẽ tiến hành một lần nữa cải tạo triệt để. Nếu như Thiên Nguyên ở dưới phân thành hai cấp, không phải là Nhân Nguyên và Địa Nguyên mà là trước khi Thoát Thai Hoán Cốt và sau khi Thoát Thai Hoán Cốt của một Địa Nguyên cấp bốn. Đó chính là ranh giới chính thức của một kẻ cường giả và một kẻ yếu tầm.
Một lần giao chiến, Phó Thành thật sự rất kinh ngạc. Người đối diện y chỉ là một võ giả tu vi Địa Nguyên cấp hai sao? Có lầm hay không? Rõ ràng là hoàn toàn ngang sức ngang tài với một võ giả Địa Nguyên cấp bốn như mình.
Đường Tiêu nét mặt hiện lên sự hài lòng. Thực chiến là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm năng lực của mình. Một chưởng này, niềm tin khi đối chiến với Phó Thành tăng lên rất nhiều. Bởi vì, sau năm chưởng, Luyện Yêu Đại Thủ Ấn hiển nhiên sẽ trở nên rất mạnh. Nếu như hiện tại, Phó Thành chỉ có thể ngang sức ngang tài với hắn thì trong thời gian ngắn, đánh ra Luyện Yêu Đại Thủ Ấn lần thứ sáu thì nhất định có thể đánh y trọng thương.
- Phó tướng quân đang tu luyện một môn kỳ thuật, khoảng cách quá gần sẽ bị kỳ thuật của ngài ấy gây thương tích. Mọi người không nên bối rối, ngay tại chỗ đóng quân bảo vệ cho Phó tướng quân.
Tiêu Duy vội vàng truyền lệnh xuống, khiến cho hơn ngàn tên canh giữ ở giao lộ yên tĩnh lại.
- Phó tướng quân tu luyện chính là Song Tu kỳ thuật? Haha...
Một gã quan tướng trung cấp nở nụ cười.
- Lúc nào sẽ đem Song Tụ kỳ thuật truyền thụ cho chúng ta?
Một số quan tướng cấp thấp cũng ồn ào hẳn lên. Rất hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn bị lời nói của Tiêu Duy lừa dối.
- Phó Thành, bổn tọa chính là Đại Thống lĩnh Hoa Liên thành Lâm Quý, ngươi không biết bổn tọa sao? Đã nhìn thấy bổn tọa sao không mau thúc thủ chịu trói?
Đường Tiêu thấy thực lực của Phó Thành rất mạnh, vì vậy dùng Lâm Quý để nhiễu loạn tinh thần của y.
Trong trí nhớ của Lâm Quý, Phó Thành chính là tâm phúc của Lâm Chấn, cùng Lâm Quý cũng có một phần giao tình.
- Lâm tướng quân, huynh trưởng của tướng quân đang tìm kiếm tướng quân bốn phía. Tướng quân mau về nhà đi. Nơi này là chiến trường, đao kiếm không có mắt.
Phó Thành lúc trước đã được Lâm Quý chỉ thị, nói nếu nhận được quân lệnh các loại của Lâm Quý thì không nên để ý. Còn như gặp trực tiếp bản thân Lâm Quý thì cần phải nghĩ biện pháp bắt sống hắn mang về Hoa Liên thành. Cho nên Phó Thành cũng không nghe theo lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu đương nhiên cũng không trông cậy vào việc có thể dùng Lâm Quý để lừa Phó Thành. Thừa dịp Phó Thành và Lâm Quý nói chuyện với nhau, Đường Tiêu cùng Khôi yêu trận từ bức tường trong phòng đuổi ra, lại là một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đánh tới, hướng Phó Thành nện xuống.
Phó Thành quát to một tiếng, từ trong cơ thể triệu hồi ra một đôi cự chùy, đột nhiên rời tay vọt tới Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn vô cùng mạnh mẽ nhưng rõ ràng đã bị cự chùy trong tay Phó Thành đánh cho tản mát.
Cự chùy này còn có tên gọi là Long chùy. Chữ "Long" xác thực là xuất phát từ hoàng cung, là một pháp khí công kích tốt nhất mà Hoàng đế Chu Hỉ ban thưởng cho Lâm Chấn. Sau khi tu vi võ công của Lâm Chấn ngày càng tiến bước, dĩ nhiên là không dùng cái búa này nữa. Vì vậy, ngược lại ban thưởng cho một trong những tâm phúc của y là Phó Thành.
- Thật là một cặp búa lợi hại!
Đường Tiêu ánh mắt lóe lên, lúc này đã nhận ra được sự lợi hại của cự chùy. Theo Đường Tiêu suy đoán, cặp búa này phải nặng hơn hai tấn.
Sau khi đụng tan Luyện Yêu Đại Thủ Ấn, Phó Thành thu hồi lại Long chùy, lần nữa tấn công người trước mặt, huy động song chưởng đột nhiên hướng thân thể Đường Tiêu nện xuống. Nhưng vào lúc này, Lâm Quý đột nhiên ra tay, tập trung tất cả sức mạnh nội lực trong cơ thể vào Bá vương mâu, hướng Phó Thành bên cạnh đâm tới.
← Ch. 300 | Ch. 302 → |