← Ch.334 | Ch.336 → |
Thạch Miêu Vương tiếp tục khuyên nhủ Bách Thảo Tiên Tử:
- Tiểu Thảo, làm thế có đáng hay không? Nhân loại là giống loài giả dối. Ngươi si tình với Đường công tử chưa chắc hắn sẽ đối với ngươi như vậy, huống chi lòng hắn đã có chỗ rồi.
- Hắn đối với ta như thế nào là chuyện của ta, tất cả điều ta làm chỉ cần không thẹn với lòng, chỉ thế đã đủ!
Ánh mắt Bách Thảo Tiên Tử lưu luyến không tha quét qua cả tòa Ngọc Sơn, đây là gia viên nàng từng thủ hộ mấy chục vạn năm.
Thạch Miêu Vương nhảy lên hụp xuống cực lực muốn ngăn cản điều Bách Thảo Tiên Tử sắp làm:
- Tiểu Thảo, lão Miêu không thể hiểu nổi! Chẳng phải mấy chục vạn năm ngươi đều đã trôi qua sao? Tại sao lần này sẽ khúc mắc với một phàm nhân? Vì hắn không tiếc phạm thiên quy, thậm chí là hủy diệt chính ngươi!
- Cỏ cây vốn là vật vô tình, mấy chục vạn năm chẳng qua là mỗi ngày nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, có thêm nhiều thời gian cũng chỉ là tiêu hao trong cô độc và tịch mịch. Sinh mệnh có ý nghĩa gì? Là vì hắn, ta mới hiểu tất cả điều này. Lão miêu, ngươi là tảng đá nên vĩnh viễn không hiểu, đây là số mệnh của ta, là tuyển chọn của ta, cũng là tất cả ý nghĩa sinh tồn của ta.
Bách Thảo Tiên Tử rạng rỡ cười, trút ra hết niệm lực, sáu lá cây Bạc Hà lóng lánh chớp mắt kết trận, Bí Cảnh Môn lần thứ hai mở ra, lần này là thông hướng Huyền Vũ Đại Lục phương xa.
Thạch Miêu Vương phát cuồng:
- Điên rồi! Điên rồi! Tiểu Thảo nếu ngươi thật sự làm như vậy, đợi ngươi rời đi thì lão Miêu ta sẽ đem công chúa đó làm như con chuột to ăn mất, còn có Đường công tử cái gì cũng sẽ làm như băng công ăn luôn!
- Ngươi dám!
Bách Thảo Tiên Tử lao đến duỗi tay ra bóp cổ Thạch Miêu Vương.
Thạch Miêu Vương vội xin tha:
- Không dám không dám! Tỷ tỷ tha mạng! Lão Miêu chỉ là nói ngoài miệng thôi...
- Ai...
Bách Thảo Tiên Tử khẽ thở dài. Nàng buông tay ra ôm Thạch Miêu Vương vào ngực, sờ đầu nó, trong mắt lộ ra không tha.
- Lão Miêu, cảm ơn ngươi cùng ta lâu như vậy. Ta không nhớ rõ nào quen biết ngươi từ lúc nào, nhưng từ khi ta có ký ức thì ngươi thường hay đến Ngọc Sơn trộm đồ, hơn nữa ta cứ có cảm giác thân thiết kỳ diệu với ngươi.
- Chỉ đến Ngọc Sơn trộm đồ thôi hả? Còn sớm hơn nữa kìa...
Thạch Miêu Vương cảm nhận Bách Thảo Tiên Tử âu yếm, ánh mắt biến dịu dàng.
Mấy chục năm trước, khi Bạc Hà lần đầu tiên chui ra khỏi đất Ngọc Sơn đông đỉnh thì Thạch Miêu Vương đã chú ý tới nàng, khi đó nó còn ở bên cạnh nàng đi tiểu.
Nàng ở hoàn cảnh không thích hợp sinh tồn gian nan sống sót, ngoan cường sinh trưởng, lắc lư trong gió thu, run rẩy, dưới ánh nắng vươn cành lá, nhẹ nhàng múa.
Nó nhìn nàng lớn lên.
Mấy chục vạn năm nay, biển hóa bể dâu, thân thể Thạch Miêu Vương không ngừng tan biến, mỗi lần thi giải chuyển thế, mỗi lần tan biến thi giải, ngắn thì phải chục năm, lâu thì cỡ mấy vạn năm. Bây giờ Thạch Miêu Vương mà mọi người trên Áo Bỉ Đảo đều biết chỉ là hình thái gần nhất nó chuyển thế mà thôi.
Tất cả điều này ngay cả Bách Thảo Tiên Tử cũng không biết, cho nên nàng không hiểu cảm giác quen thuộc đối với Thạch Miêu Vương đến từ đâu, càng không biết tại sao nàng tin tưởng nó như với người thân của mình vậy.
- Nếu hắn tỉnh lại thì hãy giao cái này cho hắn.
Bách Thảo Tiên Tử lấy ra một dây chuyền hình quả đào treo trước ngực Thạch Miêu Vương.
Thạch Miêu Vương giật nảy mình:
- Đào Thần chiến giáp!?
- Lão Miêu, ta đi rồi, về sau ngươi phải bảo vệ hắn như đã bảo vệ ta! Nếu không thì sau này ngươi sẽ không có chuột to ăn nữa!
Bách Thảo Tiên Tử nói xong dứt khoát bay hướng Bí Cảnh Môn.
Thạch Miêu Vương hét lớn:
- Tiểu Thảo! Ngươi nói cỏ cây có tình, ngươi cho rằng lão Miêu ta là khối đá cứng, tâm như sắt sao? Nói đi là đi, từ đây không còn ngày gặp lại, ngươi không biết tảng đá cũng sẽ đau lòng sao?
- Tảng đá cũng biết đau lòng ư? Chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng tây.
Bách Thảo Tiên Tử lần thứ hai ngoái đầu cười rạng rỡ, sau đó biến mất trong Bí Cảnh Môn.
Thạch Miêu Vương đột nhiên nhảy vọt qua nhưng bị lực lượng kỳ lạ bắn lui trở về. Bách Thảo Tiên Tử biến mất, Bí Cảnh Môn cũng đóng lại, từ không trung biến mất không còn bóng dáng, tựa như chưa từng tồn tại.
Thạch Miêu Vương rống to hướng không trung:
- Tảng đá thật sự sẽ đau lòng! Tảng đá còn biết khóc đây này!
Tiếng rống như sấm rền ầm vang trên Ngọc Sơn đông đinh. Ngay cả phía xa tại Hoa Liên Thành, mãn nhân và minh nhân đang kịch liệt giao chiến, mấy chục vạn đại quân bất giác tạm dừng trong chốc lát, cùng nhìn hướng Ngọc Sơn.
Hai giọt nước lạnh lẽo rơi trên móng vuốt lông mèo mềm mại, Thạch Miêu Vương rất kinh ngạc nâng vuốt lên nhìn, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Không lẽ trời mưa?
Đây là cái gì? Tại sao có vị mặn?
- Là lệ ư? Tảng đá cũng biết rơi lệ rồi sao?
- Tiểu Thảo! Bây giờ lão Miêu ta thật sự rất đau lòng! Ngươi mau trở về nhìn xem! Tảng đá rơi lệ! Mặt trời mọc từ hướng tây!
Thạch Miêu Vương nhảy lung tung trên Ngọc Sơn đông đỉnh, liên tục rống.
Trong hư không hắc ám, hơn một ngàn năm đã qua.
"Ta họ Đường, tên là Đường Tiêu. Đời thứ nhất ta là một sát thủ..."
"Ma quỷ giáo quan...Sa Lạp..."
"Đời thứ hai ta xuyên tới Áo Bỉ Đảo, làm con nhà quan..."
"Công chúa Dực Thai là lão bà chưa cưới của ta, Khánh Đô phu nhân là mẹ ta. Đường Uyên...Trấn Quốc Hầu...Lão cha đời thứ hai của ta rất lợi hại...đến chết ta vẫn không biết mặt mày ông ta ra làm sao..."
"Chu Kiền mập mạp và thất hoàng tử Chu Vũ là bạn tốt của ta. Bọn họ một thì chỉ biết ngây ngô cười, một chỉ biết thi ân..."
"Bạc Hà...là ai? Nhà nàng ta hình như có nuôi con mèo...a...đúng rồi...còn chưa cua tới tay..."
"Đời thứ ba đâu? Ta luôn phiêu đãng trong bóng tối..."
"Tiểu cửu cửu, đồng bạn duy nhất đời thứ ba của ta bây giờ là một đoàn năng lượng, dường như có dấu hiệu tan ra hợp lại..."
"Ta nhất định phải trở về! Dù như thế nào cũng nhất định phải quay về!"
Mỗi khi Đường Tiêu hôn mê tỉnh dậy, hắn đều không ngừng lặp lại nói cho mình sự việc ghi nhớ và những người muốn nhớ. Phiêu đãng trong hắc ám hư không quá lâu, ký ức là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Thần hồn tựa như một phần cứng dung lượng có hạn, không ngừng tồn nhập tư liệu mới thì cùng lúc đó sẽ phủ lên tư liệu cũ vốn có. Hắc ám hư không và thời gian vô cùng tận đủ khiến tất cả ký ức bị xóa nhòa, tan biến.
"Trở lại ư? Công chúa Dực Thai và Khánh Đô phu nhân chắc là đã sớm không còn?"
"Chu Kiền mập mạp thích cười, thất hoàng tử luôn buồn bực không vui chắc cũng không còn?"
"Còn ai ở? Bách Thảo vương, Thạch Miêu Vương..."
"Chắc Noãn Dương Dương và Hồng Trần Mi Lộc còn sống chứ? Yêu thú luôn sống lâu hơn người thường, không biết lúc Chu Kiền và Chu Vũ rời đi thì họ có buồn không?"
← Ch. 334 | Ch. 336 → |