← Ch.337 | Ch.339 → |
Cho nên loại trùng kích hơn một vạn năm mới được một lần này không thể cung cấp nhiều kinh nghiệm hơn cho đợt trùng kích sau của Đường Tiêu.
Duy nhất thay đổi là mỗi lần Đường Tiêu ngưng tụ ra ý niệm sẽ càng mạnh hơn lần trước. Bây giờ, trong ý niệm của hắn thậm chí lờ mờ có bóng chỉ đỏ. Đây là sợi chỉ có mang hơi thở tử vong và cuồng bạo, đặc tính công kích không thuộc tính khiến nó đạt đến trình độ nhất định, trở thành cứng rắn hơn tất cả. Bây giờ khi Đường Tiêu ở hắc ám hư không phát ra công kích điện thúc đã lờ mờ hỗn loạn một tia chỉ đỏ cực kỳ mỏng manh, thậm chí khiến một ít hồn đoàn khi tới gần hắn sẽ đem hắn trở thành hư không thanh tảo giả.
Vài vạn năm trôi nổi, Đường Tiêu chậm rãi hiểu ra một ít dấu hiệu trước khi khe hở không gian hình thành. Một ít thanh âm kỳ lạ rất đặc biệt khiến hắn có thể trước khi khe hở không gian hình thành, lập tức tới gần chờ đợi.
Đời thứ nhất khi chơi máy rời thì có thể không ngừng lưu trữ, chơi lại, nhưng đối với Đường Tiêu, một lần trùng kích thất bại nghĩa là hơn vạn năm ngủ đông chờ, hơn nữa không thể cung cấp kinh nghiệm nhiều hơn cho lần trùng kích sau.
May mà bây giờ hắn có nhiều nhất chính là thời gian, dường như có thể mãi mãi tiêu xài không hết.
Trừ tiếp tục một lần lại một lần trùng kích, trong hắc ám hư không này, hắn có lựa chọn nào khác nữa?
Không biết chờ đợi bao nhiêu vạn năm hắc ám, Đường Tiêu rốt cuộc có khái niệm sơ đối với Bách Thảo Ma trên đông đỉnh mấy chục vạn năm nhìn mặt trời thăng mặt trời lặn. Nếu không phải là kẻ có linh hồn cực kỳ cứng cỏi và cố chấp, tại sao vẫn một lòng kiên trì tiếp tục?
Năm tháng biến người già đi, tâm không già mới là quan trọng nhất.
Sinh mệnh là cái gì?
Ta từ đâu tới? Lại sẽ đi về đâu? Tương lai sẽ luôn chìm đắm trong hắc ám vô tận này sao?
"Đường công tử, hãy đến đây."
Một thanh âm đột nhiên xuất hiện trong lòng Đường Tiêu. Hắn vội vàng nhìn quanh một vòng nhưng không cảm giác được gì.
Tuy nhiên, hắn biết thanh âm này truyền đến từ hướng nào.
"Đến đây này..."
Thanh âm kia vẫn đang nhắc nhở Đường Tiêu, mông lung xa xôi giống như không hề tồn tại.
"Bạc Hà cô nương, là cô ư?"
Dường như Đường Tiêu nhớ lại cái gì, nhưng hắn không dám khẳng định.
Thanh âm trong hư không chỉ là một loại cảm ứng mà thôi, huống chi cách biệt đã lâu mấy vạn năm.
"Đến đây này..."
Thanh âm kia không đáp trả, dường như là không nghe thấy Đường Tiêu hỏi, chỉ mù quáng truyền âm bốn phía, chỉ dẫn cho hắn.
Từ đây về sau mấy ngàn năm, Đường Tiêu luôn đi theo thanh âm kia bay tứ phương, mãi đến có một ngày, hắn đi tới nơi phát ra thanh âm kỳ lạ. Nơi này, chính là ngọn nguồn truyền ra giọng nói kia.
Loại âm thanh quái lạ này dường như ý nghĩa chỗ này sắp sinh ra khe hở không gian.
Không biết tại sao, Đường Tiêu cảm thấy khe hở không gian này hơi khác với mấy cái khác, nhưng cụ thể là ở đâu khác thì hắn không nói ra được.
Nếu không muốn bị khe hở không gian hình thành chớp mắt sinh ra Ly Tử Phong Bạo cường đại biến mình tan thành mây khói, lúc này nhất định phải giữ khoảng cách nhất định với khe hở sắp hình thành. Đường Tiêu đã hao phí cơ hội một lần một vạn năm mới đổi được kinh nghiệm này.
Một luồng sáng chói lòa tỏa sáng, khe hở không gian ở trong hư không tựa ngôi sao bạo tạc xuất hiện tại hắc ám vô tận, Ly Tử Phong Bạo cường đại tuôn trào ra.
Đoàn sáng đỏ ở xung quanh nhanh chóng tụ tập hướng mép khe hở, chúng nó tận tâm tận chức tu bổ khe hở không gian, ngăn cản bất cứ thứ gì định thông qua khe hở không gian này rời đi.
Đoàn sáng đỏ phát ra sợi chỉ đỏ, dù là hồn đoàn tiến vào hay định rời đi, tất cả đều bị sợi chỉ đỏ kia công kích tan thành mây khói. Không tan thành khói mây thì đa số sẽ tan biến bởi trung tâm Ly Tử Phong Bạo. Chỉ có số cực ít phù triện hoặc vân triện không có năng lượng dao động, trở thành cá lọt lướt theo Ly Tử Phong Bạo bay vào hắc ám hư không vô tận.
Hắc ám hư không vô tận mỗi thời mỗi khắc đều có vô số khe hở không gian sinh ra, mỗi giây mỗi phút không ngừng diễn ra câu chuyện tương tự.
Ly Tử Phong Bạo mạnh mẽ như vậy muốn từ ngoài khe hở không gian xuyên vào, không nói tới bị những đoàn sáng đỏ hư không thanh tảo giả ngăn cản, dù là ngược Ly Tử Phong Bạo chạy ra khe hở không gian gần như là việc không thể xảy ra.
Loại chuyện không thể nào này không biết Đường Tiêu đã thử qua bao nhiêu lần.
Lần này có một thanh âm chỉ dẫn hắn, dẫn dắt hắn tới đây.
Đường Tiêu rất nghi ngờ giọng nói đó là do cô nàng Bạc Hà phát ra, nhưng hắn không thể khẳng định. Dù sao thì, trong tình huống có người dẫn dắt, khả năng thành công trùng kích chắc sẽ lớn hơn mình hành động lung tung nhiều.
Ngay khi Đường Tiêu chuẩn bị lần nữa liều mạng trùng kích, khe hở không gian đột nhiên biển không ổn định. Tất cả đoàn sáng đỏ đều rời khỏi mép không gian khe hở, bắt đầu bay loạn.
Thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên, dường như đang kêu gọi Đường Tiêu. Nhưng Đường Tiêu đang ở Ly Tử Phong Bạo không thể nghe thấy rõ ràng.
Một ít dây mây xanh cưỡng ép thò vào trong khe hở không gian, vừa thò vào một chút đã bị điểm sáng đỏ phát ra sợi chỉ đốt thành tro bụi. Nhưng có càng nhiều dây xanh len vào, còn muốn xé khe hở không gian lớn thêm.
Đường Tiêu nhìn ra được, khe hở không gian này chính là mấy dây mây xanh cưỡng ép xé ra.
Dây mây xanh, thật sự là Bạc Hà sao? Đỉnh Địa Nguyên cường đại đến mức có thể xé rách hư không ư? Hoặc là nàng gặp phải kỳ ngộ gì, tiến vào Thiên Nguyên?
Tại sao nàng làm như vậy? Bởi vì ta đưa nàng trái tim Đào Thần sao?
Ha ha, xem ra bình thường cua vài cô nàng cũng có lợi lắm chứ....
Khe hở không gian một mảnh hỗn loạn, tất cả đoàn sáng đỏ gần đó đều tập trung qua, điên cuồng công kích dây mây xâm nhập.
Dây mây xanh bị sợi chỉ đỏ không ngừng công kích thiêu đốt, ngoan cường chen vào khe hở không gian, đầu dây mây bị sợi chỉ không ngừng thiêu đốt thành khô vàng, khét đen, sau đó tan thành tro, nhưng có càng nhiều dây tiếp tục từ bên ngoài xuyên vào trong khe hở không gian.
Hư không thanh tảo giả đoàn sáng đỏ vô cùng cường đại phát ra chỉ đỏ mạnh mẽ thiêu đốt dây mây xanh, cũng bị năng lượng bí ẩn trên dây mây phản phệ. Quang đoàn bắt đầu co rút, biến nhợt nhạt. Xem ra chúng nó không phải là vô địch.
Một cái lại một cái đoàn sáng đỏ khi thiêu đốt dây mây thì cũng bị năng lượng bí ẩn phản phệ biến mất không còn bóng dáng. Sắc xanh sức sống ngoan cường sinh trưởng bên khe hở không gian chậm rãi xoay chuyển tình thế, khe hở không gian cũng bị xé lớn hơn. Sau đó, một hình thể quái dị khổng lồ do vô số dây mây tổ thành xông vào trong hắc ám hư không, vung dây mây xanh tách ra mấy Ly Tử Phong Bạo mãnh liệt ở gần khe hở không gian này.
Thanks
← Ch. 337 | Ch. 339 → |