← Ch.344 | Ch.346 → |
- A!!!
Hoa Nghĩa hét thảm một tiếng, khó tin nhìn Đường Tiêu. Tôn sư đệ này...chỉ là tu vi kiếm sĩ trung cấp, làm sao có thể công phá cương khí hộ thể kiếm sĩ cao cấp của gã?
Hơn nữa hắn sử dụng vốn không phải là thuật phi kiếm mà chỉ tùy tay chém! Có cách dùng kiếm như vậy sao?
Biến cố này khiến Triệu Thanh trợn tròn mắt, ngây như phỗng không thốt nên lời. Ánh mắt này, thân thủ này vẫn là Tôn sư huynh trước kia sao?
Hoa Nghĩa dù sao cũng là kiếm sĩ cao cấp, bị Đường Tiêu trước tiên xuống tay chặt đứt cánh tay trái lập tức miệng lầm bầm pháp quyết, chỉ huy phi kiếm bay nhanh đâm hướng Đường Tiêu.
Đường Tiêu tùy tiện chộp nay một cái, không ngờ bắt được phi kiếm của Hoa Nghĩa trong tay. Niệm lực nhích động, chớp mắt xóa đi thần thức của Hoa Nghĩa trong phi kiếm, đem phi kiếm thu vào trong túi mình.
Hoa Nghĩa đầu óc trống rỗng, gã hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vươn tay chộp phi kiếm của đối phương, nhẹ nhàng trừ đi thần thức của đối phương trong kiếm, dường như đây là việc người có tu vi hơn đối phương một tầng cấp bậc mới làm được chứ? Không lẽ hôm nay Hoa Nghĩa ta đụng phải quỷ?
Hoa Nghĩa đích thực là đụng phải quỷ, Đường Tiêu chính là một trong hồn thi trốn ra khỏi hắc ám hư không, hơn nữa còn là hồn thi kỷ sinh kỷ diệt cực kỳ cường đại.
Vang lên một tiếng:
- Giết!
Cánh tay phải của Hoa Nghĩa cũng rớt khỏi bả vai, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Hoa Nghĩa hét thảm:
- A!!!
Đau đớn không chỉ thân thể, còn có tâm lý cực kỳ sợ hãi và khó hiểu.
Đường Tiêu hỏi lại Hoa Nghĩa:
- Mới rồi là ngươi muốn giết ta, cường bạo tiểu sự muội?
- Ta...ta...Tôn sư đệ, ngươi nể mặt đồng môn hãy tha cho ta đi! Sau này ta không dám nữa!
Hoa Nghĩa bùm một tiếng quỳ trước mặt Đường Tiêu, mặc kệ Tôn Văn làm cách nào biến mạnh như vậy, chỉ biết bây giờ hắn muốn giết Hoa Nghĩa là việc dễ như trở bàn tay.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Cho ta một lý do không giết ngươi.
Hắn biết Hoa Nghĩa có một pháp khí có thể bố trí cấm chế ẩn núp, thứ này có chút hiệu quả trong việc né tránh hồn thi truy kích.
- Ta... ta...
Hoa Nghĩa không phải tên ngốc, đương nhiên hiểu Tôn Văn đang bàn điều kiện với mình.
- Ta đếm ba tiếng, nếu không có đáp án khiến ta vừa lòng thì một chân của ngươi sẽ không còn.
Đường Tiêu nói xong bắt đầu đếm.
Hoa Nghĩa hét to hướng Đường Tiêu:
- Tôn sư đệ! Tôn sư đệ! Ngươi đừng giết ta! Chỉ ta mới có thể sử dụng Nặc Hành Châu! Muốn chạy ra khỏi Tứ Quý Thành khắp nơi đều là hồn thi này, không có Nặc Hành Châu thì sẽ rất khó khăn!
Đường Tiêu vươn tay hướng Hoa Nghĩa:
- Lấy hạt châu ra đây.
Hoa Nghĩa chần chờ giây lát, nhìn thắt lưng mình.
Bên hông gã giắt một túi trữ vật, túi này gần giống với hồ lô trữ vật trên Áo Bỉ Đảo, cũng là công dụng chứa đồ. Tại Tinh Võ Tông, chỉ có đệ tử trên kiếm sư mới được phân phát. Bởi vì phụ thân của Hoa Nghĩa có địa vị cao trong tông, nên thân phận gã là kiếm sĩ cao cấp mà đã được một túi trữ vật, còn kiếm được một ít pháp khí không tệ.
Đường Tiêu thuận theo ánh mắt Hoa Nghĩa giật túi trữ vật xuống, xóa đi thần thức, từ bên trong tìm ra viên Nặc Hành Châu.
Đường Tiêu hỏi Hoa Nghĩa:
- Thứ này dùng ra sao?
- Chỉ ta mới có thể dùng nó!
Hoa Nghĩa rất căng thẳng nhìn Tôn Văn đứng trước mặt mình. Đương nhiên gã biết rằng nếu nói hết cho Tôn Văn thì gã sẽ không còn giá trị lợi dụng.
- Ngươi không chịu nói?
Đường Tiêu không chút khách sáo, thanh kiếm trong tay run lên.
*Xoẹt!* một tiếng, chém đứt một chân Hoa Nghĩa.
Hoa Nghĩa hét thảm một tiếng té ngã trên mặt đất, miệng bắt đầu chửi lung tung.
- Nói hay không?
Đường Tiêu dùng mũi kiếm vạch trên người Hoa Nghĩa. Máu loãng thấm ướt y bào của Hoa Nghĩa, đau đến gã lại liên tục kêu la.
Triệu Thanh đứng một bên thấy Tôn Văn chém đứt một tay Hoa Nghĩa, tuy trong lòng cô nghi hoặc nhưng cảm thấy nếu Tôn Văn đánh bại Hoa Nghĩa, ít nhất có thể giữ sự trong sạch cho cô. Nhưng bây giờ ánh mắt Tôn Văn ngày càng lạnh lùng, xuống tay ngày càng tàn nhẫn, Triệu Thanh nhịn không được lòng bắt đầu lạnh lẽo.
Đây vẫn là Tôn Văn lương thiện thẳng thắn sao?
Thấy Hoa Nghĩa không có ý định nói ra miệng, tiếng la ngày càng to, Đường Tiêu sợ tiếng la dẫn đến hồn thi, một kiếm chặt đầu gã, trong bao phòng bỗng chốc yên tĩnh lại.
Hồn phách của Hoa Nghĩa bay ra khỏi thi thể, Đường Tiêu chộp lấy, một tia điện xẹt qua, thoáng chốc thiêu hồn Hoa Nghĩa thành năng lượng thần hồn tinh thuần. Những năng lượng này ở trong tay Đường Tiêu ngưng tụ thành một khối hồn tinh, bị hắn vỗ vào giữa trán. Khối ý niệm tàn nhược trong người hắn tựa như sói đói, đột nhiên nhào tới nuốt nó, được đến năng lượng thần hồn này thì ý niệm biến ngưng tụ hơn chút.
Đường Tiêu bỏ Nặc Hành Châu vào túi trữ vật của Hoa Nghĩa, sau đó giắt túi bên hông mình.
Triệu Thanh rất là lo âu hỏi Tôn Văn:
- Tôn sư huynh, huynh giết Hoa sư huynh rồi chỉ sợ Hoa sư bá sẽ không tha cho đâu...
Đường Tiêu liếc Triệu Thanh, trong mắt hiện sát khí:
- Muội chuẩn bị quay về tông cáo trạng ta?
Triệu Thanh chỉ vào túi trữ vật trên thắt lưng Đường Tiêu, nói:
- Sao có chuyện đó được? Chỉ là lấy túi trữ vật này về thì chắc chắn Hoa sư bá sẽ biết ngay.
- Mới rồi sư muội không nhìn thấy sao? Hoa sư huynh bị hồn thi giết, túi trữ vật bị ta nhặt về mà thôi.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, ném thanh kiếm của Tôn Văn, cầm kiếm của Hoa Nghĩa giắt ở thắt lưng.
Triệu Thanh kinh sợ, vội gật đầu với Đường Tiêu:
- Vâng, Thanh nhi đã biết.
Xem Tôn Văn hiện tại hành động to gan, Triệu Thanh tin tưởng người này chắc chắn không phải là Tôn Văn trước kia, nhất định là bị người đoạt xá, hơn nữa nói không chừng thủ phạm chính là mấy hồn thi phá thành. Nghĩ tới đây, Triệu Thanh thấy người lạnh lẽo.
Nhưng mặc kệ hắn có phải là Tôn Văn hay không, nếu mới rồi hắn không ra tay giết Hoa Nghĩa, Triệu Thanh biết mình chắc chắn sẽ bị gã khi dễ. Hơn nữa cô không thấy trong mắt hắn có sự tà ác như Hoa Nghĩa, chỉ vì điều này, Triệu Thanh cảm thấy ở trong tay hắn mạnh hơn rơi vào tay Hoa Nghĩa nhiều.
Đường Tiêu đưa Nặc Hành Châu tới trước mặt Triệu Thanh:
- Muội biết dùng hạt châu này không?
Triệu Thanh vội vàng đáp:
- Ta nhớ khẩu quyết lúc trước khi Hoa sư huynh bố trận niệm ra, nhưng tu vi của ta không đủ, không thể dùng nó để bố trận.
Đường Tiêu nheo mắt:
- Muội nói khẩu quyết cho ta nghe.
Triệu Thanh đọc khẩu quyết cho Đường Tiêu xong, hắn nhanh chóng dùng Nặc Hành Châu thử bố trí một cấm chế ẩn núp thân hình. Đáng tiếc linh lực linh khí trong Nặc Hành Châu sắp hao hết, bày ra trận cũng rất yếu ớt.
Đường Tiêu nói một câu:
- Chúng ta ra khỏi đây đi.
Nói xong hắn nhấc chân đi ra ngoài trà lâu.
← Ch. 344 | Ch. 346 → |