← Ch.375 | Ch.377 → |
Đường Tiêu liếc Tử Thần, lại là hai hồn lực liên tục đâm tới, đâm đến Tử Thần liên tiếp hét thảm, không ngừng xin Đường Tiêu tha cho.
Áo Bỉ Lão Ma nói thả Tử Thần ra khỏi linh khí thì rất có thể mất kiểm soát tình hình, tuy Đường Tiêu có tự tin khống chế được nó nhưng không muốn quá mức mạo hiểm, thầm nghĩ đợi sau này tu vi hồi phục gần hết rồi tính tiếp vậy.
Kiếm linh đã được huấn luyện, ví dụ như kiếm linh nguyên bản bên trong Hồng Viêm thì tựa như trong nhà huấn luyện tốt chó mèo vậy, có độ trung thành với chủ nhân. Còn kiếm linh chưa thuần hóa, ví dụ như Tử Thần thì giống dã thú trong núi. Tức là ngươi có thể khắc ấn thần thức trong người nó nhưng nó sẽ như mãnh thú bị trói bằng xích sắt, tùy thời nhân lúc ngươi không chú ý cắn một ngụm.
Hơn nữa hồn lực của Tử Thần quá cường đại, Đường Tiêu không thể nào giống như tại Áo Bỉ Đảo khống chế con rối mà khống chế nó. Vậy nên cứ từ từ thuần hóa, ít nhất khiến nó biết kháng lệnh hắn sẽ không có đồ tốt.
Đường Tiêu có kinh nghiệm huấn luyện rất nhiều con rối, không cho rằng thành công thu phục Tử Thần khó khăn bao nhiêu.
Đã quyết định chủ ý xong, Đường Tiêu thu lại linh khí có chứa Tử Thần, sau đó niệm khẩu quyết, đem kiếm linh nguyên bản của Hồng Viêm đã nghỉ ngơi nhiều ngày lại phóng trở vào kiếm thể Hồng Viêm, bắt đầu luyện các loại khẩu quyết và thuật ngự kiếm.
Bây giờ tu vi của Đường Tiêu còn chưa đủ phát huy ra thực lực Hồng Viêm, sử dụng nó còn không bằng dùng một ít phi kiếm cấp thấp thích hợp cho hắn dùng. Nhưng lúc Đường Tiêu huấn luyện vẫn là dùng Hồng Viêm. Chủ yếu vì thích ứng phi kiếm này và tiện cho hắn cùng kiếm linh Hồng Viêm càng quen thuộc hơn, phối hợp càng ăn ý hơn chút.
Tuy lực lượng thần hồn của kiếm linh Hồng Viêm này cũng rất cường, nhưng dù sao nó ở cạnh người thời gian quá lâu, mất đi dã tính. Vậy nên phối hợp với Đường Tiêu không phải vấn đề lớn lắm, tuy lấy tu vi hiện tại của Đường Tiêu không thể tối đa phát huy uy lực của nó.
Nhìn sắp tới thời gian ăn cơm chiều, Đường Tiêu vung Hồng Viêm, nhảy người đạp lên trên. Sau đó hắn học bộ dáng kiếm tiên trong du hí đời thứ nhất, chắp tay sau lưng, chân đạp Hồng Viêm bay lên không trung đột nhiên lao xuống dưới núi.
Có lẽ vì thuật ngự kiếm còn chưa đủ quen thuộc, cho nên lao xuống núi quá nhanh, Đường Tiêu đáp xuống đất bất nhã đụng vào rừng cây, ngã chổng vó, toàn thân đau nhức.
- Cha nó!
Đường Tiêu chửi một câu, bò dậy nhìn xung quanh, may là lúc trước chọn chỗ không người đáp xuống, vừa lúc té trong phạm vi mục tiêu. Tuy mới rồi chật vật chút nhưng không ai thấy, vậy thì cũng không sao cả.
Đường Tiêu vỗ mông, thu lại phi kiếm Hồng Viêm, đem kiếm linh bỏ lại linh khí, dùng vân triện trị liệu vết thương trên người, sau đó lững thững đi hướng Tinh Võ Tông. Tu vi võ công tăng lên, tâm tình Đường Tiêu cũng sinh ra biến hóa rất lớn, cái loại cuồng ngạo tự kiêu sát thủ đời trước lần thứ hai hiện lên trên mặt hắn.
Đang lúc Đường Tiêu định quay lại Tinh Võ Tông thì trong thần niệm của hắn đột nhiên cảm ứng được hơi thở cực kỳ nguy hiểm đang truyền đến từ phía sau.
- Đứng lại!
Một người đàn ông đạp phi kiếm đen ngừng sau lưng Đường Tiêu, quát to hướng hắn.
Đó là một người đàn ông trung niên tuổi khoảng ba mươi, xem hình thức y phục thì không phải người Tinh Võ Tông, không biết quanh quẩn gần Tinh Võ Tông là có ý định gì, kết quả vừa lúc thấy Đường Tiêu đạp Hồng Viêm lao nhanh xuống.
Người đàn ông trung niên dùng vài pháp bảo che giấu hành tung, cho nên lúc trước khi Đường Tiêu đáp xuống không chú ý sự tồn tại của gã.
Người đàn ông trung niên đạp hắc kiếm, chắp tay sau lưng, ra vẻ từ trên nhìn xuống Đường Tiêu. Mới rồi hắn ở ngoài sáng, gã trong tối, đã quan sát ra Đường Tiêu kém xa gã, chỉ là tu vi tiểu kiếm sư mà thôi. Hơn nữa còn không quen thuộc cả thuật ngự kiếm, kỹ xảo đơn giản thế mà ngã chổng vó, cho nên gã nổi lên ý định giết Đường Tiêu cướp bảo bối.
Nơi này cách Tinh Võ Tông mấy trăm thước, thêm nữa ở trong rừng cây hoang vắng. Bây giờ là lúc cơm chiều, không có người Tinh Võ Tông đi ngang qua. Thêm nữa người đàn ông trung niên tự cao mình có thực lực Kiếm Thánh sơ cấp, thế nên mới hiện thân muốn giết chết Đường Tiêu.
Đương nhiên nếu đối phương cam tâm tình nguyện giao ra Hồng Viêm, phối hợp gã thu phục kiếm linh thì càng tốt hơn là giết hắn, rồi mới tốn công sức thu phục kiếm linh bên trong. Đây cũng là vì sao người đàn ông trung niên không lập tức giết Đường Tiêu ngay.
Lực lượng thần hồn người bình thường khi được danh kiếm vượt qua tu vi bản thân, không thể nào giống Đường Tiêu thoải mái trấn áp thu phục nó.
- Có chuyện gì?
Đường Tiêu quay người lại, cảm nhận áp lực từ người đàn ông trung niên, đại khái đoán biết thực lực người này.
Người đàn ông trung niên có tu vi Kiếm Thánh, dưới tình huống bất đắc dĩ, chiến đấu với gã thì Đường Tiêu phải dùng tới niệm lực mới được. Đương nhiên chỉ vì hù đối phương thôi, chứ thật sự dùng niệm lực thì dù hắn giết chết đối thủ, chính mình cũng nổ tan xác mà chết.
Còn có một cách, đó là từ linh khí thả ra Tử Thần, để nó nuốt luôn người đàn ông trung niên. Nhưng lỡ thả Tử Thần ra, không còn bị linh khí ức chế, Đường Tiêu khống chế nó sẽ yếu đi rất nhiều. Một khi lũ thần thức của mình khắc ấn trong hồn đoàn của nó không thể kiểm soát nó, rất có thể nó nuốt luôn cả mình.
Ban đầu Tử Thần lấy một địch bốn, cuồng sát bốn đỉnh Kiếm Thánh không phải đùa chơi. Dù nó ở trạng thái hồn đoàn thì không phải Đường Tiêu có năng lực đối địch.
- Thông minh một chút đi! Lấy ra phi kiếm mới rồi của ngươi! Nếu không sẽ lấy mạng ngươi!
Người đàn ông trung niên rất nghi ngờ phi kiếm đỉ mà Đường Tiêu đạp chính là Hồng Viêm trong truyền thuyết, tuy gã lấy làm lạ tại sao Hồng Viêm lại xuất hiện trong tay tiểu kiếm sư này.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Muốn giết người đoạt bảo?
- Trên trời có đức hiếu sinh, ngươi giao ra phi kiếm thì ta sẽ tha mạng cho!
Phi kiếm đen dưới chân người đàn ông trung niên đột nhiên bay lên, chỉ thẳng vào Đường Tiêu.
Đường Tiêu biểu tình trào phúng nói:
- Chỉ sợ ta giao ra phi kiếm thì ngươi cũng lấy không được.
- Rượu mời ngươi không uống, muốn uống rượu phạt!?
Người đàn trung niên mặt đầy tức giận, phi kiếm đen trước mặt phát ra tiếng rít, thân kiếm run bần bật, dường như tùy thời sẽ chém xuống lấy mạng Đường Tiêu.
- Được rồi, phi kiếm đưa ngươi, ngươi thả ta đi thôi.
← Ch. 375 | Ch. 377 → |