← Ch.462 | Ch.464 → |
Cự long hình rồng cùng với bàn tay chạm vào nhau, không gian tràn ngập màu thất thải, hơn nữa tiếng nổ mạnh liên tục đại địa bắt đầu rung chuyển.
Sắc mặt của Vi Liên trở nên trắng bệch mồ hôi đầm đìa, mà Bành Thao thì lộ vẻ lạnh nhạt giống như đang dạo chơi vậy.
Một bên Thiên Nguyên một bên Địa Nguyên tứ cấp tu vi thực lực của hai người cao thấp cũng không nói nhiều.
- Đi chết đi.
Đường Tiêu quát to một tiếng, Hồng Viêm Thiên Trảm bên người nhanh chóng bay ra bắn về phía Bành Thao.
- Chết, chỉ bằng tiểu kiếm của nhà ngươi? Ha ha ha....
Bành Thao phá lên cười nhìn Đường Tiêu mà cười to.
Hồng Viêm Thiên Trảm hai phi kiếm lập tức đâm tới bên người của Bành Thao nhưng mà cũng giống như huyền băng chùy của Vi Liên vậy, lúc tới gần Bành Thao vài thước thì rốt cuộc đứng yên không cách nào tiến tới cũng không cách nào thu hồi lại được.
- Hồng Viêm, Thiên Trảm là dị kiếm trời sinh ở huyền vũ đại lục nhưng đối với bổn tọa thì chỉ là phàm vật mà thôi nếu có thể cùng với Mạc Tà Giới Nhẫn kết thành Huyền Vũ trận thì may ra còn uy hiếp được ta.
Bành Thao tiếp tục đùa giỡn, một bên vươn tay ra, đem Hồng Viêm và Thiên Trảm bắt lấy, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
- Phàm vật sao/
Đường Tiêu nheo mắt lại đột nhiên đọc lên khẩu quyết.
- Đây là cái gì, các ngươi...
Bành THao biến sắc, muốn ném Hồng Viêm trong tay đi nhưng không còn kịp.
Lúc này hắn mới phát hiện ra ở chuôi hồng viêm có một viên châu đen kịt nếu như không nhìn kỹ còn tưởng là vật trang trí.
Nhưng nó không phải là vật trang trí, viên châu đen này chính là bạo linh châu mà Đường Tiêu lấy được trong túi của hồng bào nam tử ở long vực bí cảnh.
Bạo linh châu chính là cấm vật ở thế giới loài người, một khi thu thập đủ âm hồn, sức nổ của nó đủ để nổ chết một võ giả Thiên Nguyên cấp, nếu như có võ giả Thiên Nguyên cấp dùng ý niệm khu động cho nó nổ thì uy lực còn tăng thêm mấy lần.
Mà hiện tại viên Bạo Linh châu sau khi thu nạp hồn đoàn cường đại của Tử thần, lại bị niệm lực của Đường Tiêu khu động, uy lực của nó ngay cả Đường Tiêu cũng không dự đoán được.
Theo khẩu quyết mà Đường Tiêu vừa niệm vô số hắc tuyến lập tức bắn ra tiến vào trong thân thể của Bành Thao, Bành Thao cuối cùng cũng nắm hồng viêm và thiên trảm đi sau đó kinh ngạc nhìn thân thể của mình.
Đúng lúc này thân thể của Bành Thao theo hắc tuyến mà bị nổ tung làm hai đoạn phung tung toé ra bên ngoài, sau đó thân thể lại tuôn ra mấy lần hắc tuyết nữa, liên tục là tiếng bạo nổ, mạn thiên phi vũ mà bay ra.
Vụ nổ hạt nhân như trong tưởng tượng của Đường Tiêu cũng không sinh ra, bạo linh châu này chỉ tập trung vào một nơi, tuy nhiên như vậy là rất tốt, vạn nhất nổ tung như hạt nhân thì Đường Tiêu và Vi Liên cũng thành tro rồi.
Nói lại với tu vi của cường giả Thiên Nguyên cấp hộ thể cương khí vô cùng cứng cỏi nếu như không nổ ở tầm gần thì không thể hủy diệt được thân thể của họ.
Bành Thao bị thương vô cùng nghiêm trọng, thần hồn từ không trung mà bay ra, xoáy vào pháp bảo bổn nguyên là tà thần diễm châu quay đầu hướng vào trong cấm chế màn sáng mà bỏ trốn.
Thân hình của Bành Thao sụp đổ, cự long do Vi Liên tế luyện ra lập tức mất đi áp lực hướng về phía thần hồn trọng thương của Bành Thao nhanh chóng đổi tới.
Thần hồn của Bành Thao hoảng hốt, vứt bỏ pháp bảo bổn mạng không thèm để ý, từ trong miệng thổ ra một viên hồn châu làm nổ tung cự long sau đó trốn vào trong màn sáng.
- Đáng tiếc là để cho hắn chạy thoát bằng không bắt được hắn còn có cơ hội tiến vào trong Huyền Vũ thành.
Vi Liên thở dài nhảy lên nắm lấy tà thần diễm châu mà cự long mang về sau đó liếc nhìn Đường Tiêu tựa hồ kỳ quái Đường Tiêu vừa rồi tại sao không truy kích chém giết Bành Thao.
Thân thể Đường Tiêu cứng ngắt ánh mắt trở nên ngây ngốc hiển nhiên đã chịu đựng thống khổ cực hạn, xem ra với tu vi hiện tại của hắn nỗ lực dùng ý niệm khiến cho thân thể không cách nào chịu đựng nổi, tuy không bị bạo thể nhưng hậu quả vẫn vô cùng nghiêm trọng.
- Huynh không sao chứ?
Vi Liên tới đỡ Đường Tiêu.
Đường Tiêu phun một ngụm máu tươi ra từ trong miệng sau đó bất tỉnh nhân sự.
......
Bành Thao tuyệt đối không ngờ mình rõ ràng đã bị hai nhân loại bình thường làm cho hủy diệt thân thể, thần hồn cũng phải hốt hoảng trốn đi, hơn nữa lúc bỏ chạy còn bị cự long căn mọt cái khiến cho bổn mạng pháp bảo tà thần diễm châu phải bỏ, vạn phần nguy hiểm.
Thần hồn của Bành Thao bị tổn thương nghiêm trọng thần trí cũng bị tổn thương lớn sau khi trốn vào trong cấm chế, năng lực cảm ứng của nó suy giảm vô cùng, nếu như không đoạt xá kịp thời thì rất có thể sẽ hồn tiêu phách tán.
Trong lúc hốt hoảng Bành Thao cảm nhận được khí tức của người phía dưới hắn cũng không quan tâm nhào xuống tiến vào trong thân thể kia, sau đó dùng thần hồn chi lực Thiên Nguyên cấp nuốt chửng thần hồn đó.
Nhưng sau một lát, Bành Thao một lần nữa đứng lên lộ ra bộ dạng dáo dác.
- Tiểu ranh con chết tiệt, để cho lão tử tự bạo, may mà thần hồn của lão tử đủ cường đại kịp thời thi triển phân thần thuật, mới có thể tiến vào trong huyền vũ thành, ranh con đừng để cho gia gia gặp lại ngươi.
Sau khi tiến về phía trước mấy bước, Bành Thao bị một thái giám ngăn lại.
- Tiền công công ngài đi chỗ nào vậy, đi thăm giám sát sứ đại nhân sao?
- Tiền công công, công công? Ai gọi đó?
Bành Thao sờ xuống háng của mình thì liền mắng:
- Đáng chết trời đánh, mình đã nhập vào một thân thể thái giám rồi.
- Tiền công công?
Tiểu thái giám nghi hoặc mà nhìn Bành Thao.
- Công công cái đầu ngươi, lão tử đường đường là giám sát sứ.
Bành Thao quay đầu mắng to.
- Lão tử...
- Lão tử chính là giám sát sứ do thiên giới phái tới, thân thể bị hủy nên mượn thân thể của Tiền công công dùng một lát, hiểu chưa?
Bành Thao đổi giọng nói với thái giám.
- Vâng....
Tiểu thái giám run run nghi hoặc nhìn Bành Thao.
- Mẹ nó đã biết bí mật của lão tử không thể giữ ngươi lại được.
Bành Thao đột nhiên vươn tay đem tiểu thái giám kia đánh tới lập tức vặn gãy cổ của hắn.
- Ta còn sống?
Đường Tiêu tỉnh dậy.
- Huynh đã tỉnh sao?
Vi Liên thò tay sờ mặt của Đường Tiêu.
- Đây là đâu?
Đường Tiêu hỏi Vi Liên.
Huyền Nguyệt đài ở trong Huyền Vũ cấm cung, là nơi ngắm trăng của Huyền Vũ đại đế.
Vi Liên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
- Huyền Vũ thành, chúng ta vào được sao?
Đường Tiêu kinh hỉ.
- Đúng thế phòng ngự màn sáng biến mất chúng ta đã vào được tuy nhiên... mọi người đã đi hết bí cảnh truyền tống trận cũng đã đóng cửa.
Trong giọng nói của Vi Liên mang theo một vẻ hờ hững.
← Ch. 462 | Ch. 464 → |