← Ch.464 | Ch.466 → |
Đường Tiêu im lặng mấy tháng trước theo hắn từ trong hắc ám hư không rời đi, Vi Liên cũng có cảm giác của hắn, nhưng hắn hiện tại đã không còn sức để tức giận.
Vĩnh nhập trầm tịch, buông tha giãy dụa.
Triệu Thanh và Dương Dĩnh lạnh run ôm Đường Tiêu ngày càng chặt hơn, tay của hai người cũng nắm chặt lấy tay của Đường Tiêu, tựa hồ đây là chuyện cuối cùng khiến các nàng được an ủi.
- Muội sợ...
Thanh âm của Dương Dĩnh trở nên run rẩy, bọn họ dù sao cũng là nữ hài tử, không có dũng khí đối diện với tử vong như Đường Tiêu.
- Không có chuyện gì đâu?
Đường Tiêu chăm chú ôm lấy hai nữ hài tử, hắn hiện tại chỉ có thể vì bọn họ mà làm như vậy.
Khe hở hắc ám tựa hồ đã tới bên ngoài huyền vũ cốc, tốc độ ngày càng trở nên nhanh chóng, khiến cho mọi người ở trên Huyền nguyệt đài có cảm giác rét lạnh thấu xương không cách nào tiếp nhận được.
Vi Liên đi tới, sau khi điên cuồng khuôn mặt trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, ông tay áo bay múa, hơn mười đạo long lân phù triện biến thành tro hóa thành một vòng tròn bằng băng phòng ngự đem mọi người bao phủ trong đó.
Hư không cương phong đụng vào bức tường băng khiến cho nó run rẩy kịch liệt, Vi Liên lấy tất cả linh thạch còn dư dùng trận pháp an trí mấy tiết điểm, sau đó thúc giục linh lực rót vào trong màn băng, cuối cùng cũng khiến cho màn băng ổn định lại.
- Vi Liên sư tỷ chúng ta không sao chứ?
Liễu Yên sờ màn băng hỏi Vi Liên một câu.
- Đây mới chỉ là ly tử phong bạo rất yếu ớt mà thôi, đợi ly tử phong bạo chính thức tới, mọi người sẽ tan thành mây khói.
Vi Liên nhàn nhạt mà trả lời Liễu Yên nhưng thực ra là nói cho tất cả mọi người nghe.
- Nhưng huyễn quang cũng không thấy nữa rồi.
TriệuThanh nhìn mảng tinh không bên ngoài đôi mắt càng trở nên sợ hãi.
Lại một hồi gió thổi qua, màn băng phòng ngự cũng trở nên rung rung, hơn nữa sau khi rung xong thì cũng không có ý dừng lại, Vi Liên liền bỏ qua ánh mắt đạm mạc nhìn về phía đó.
Linh thạch duy trì màn băng phòng ngự cũng trở nên ảm đạm, ở trên hư không cương phong ngày càng mạnh, quét bay mọi thứ.
Một số hồng sắc quang đoàn từ phía xa xa mà bay qua, bắt đầu phá hủy những người còn sót lại ở trong Huyền vũ đại lục.
- Xem ra tường thành hoàng cung đã bắt đầu biến mất.
Ở bên trong màn băng phòng ngự, Quách Trí nhìn cảnh tượng trước mắt thần sắc kinh hoàng mà nói.
Hai nữ tử trắng bệch cả khuôn mặt thân hình dựa chặt hơn vào người của Đường Tiêu.
- Màn băng này mà vỡ vụn không biết chúng ta sẽ thế nào.
Liễu Yên run như cầy sấy hỏi một tiếng.
- Màn băng nếu vỡ vụn rồi thì chúng ta sẽ trở thành một khí cầu phiêu đãng ở trong thế giới hư không sau đó sẽ nổ tung thành vô số mảnh vụn triệt để không còn thấy gì nữa.
Vi Liên hướng về phía Liễu Yên giải thích.
Không giải thích thì còn tốt giải thích một phen khiến cho Liễu Yên phải khóc rống lên.
- Tôn sư huynh huynh giết muội đi.
Triệu Thanh run rẩy không thôi, nhìn màn băng tùy thời vỡ vụn mà nói với Đường Tiêu một tiếng.
- Giết cả muội đi.
Dương Dĩnh cũng nói hiển nhiên nàng cũng bị lời của Vi Liên làm cho hù dọa.
- Chúng đến rồi.
Vi Liên hướng về một phía khác mà chỉ tay tới.
Đường Tiêu cũng cảm thấy ở phía bên kia hư không quét sạch đang bắn về phía này
Điều này có ý nghĩa sau khi màn băng vỡ vụn bọn họ sẽ tiến vào trong hắc ám hư không, hồn tiêu phách tán.
- Không có gì đau khổ đâu trong nháy mắt sẽ xong, mọi người cứ xem như cái gì cũng không thấy.
Đường Tiêu ôm Triệu Thanh và Dương Dĩnh vào trong ngực.
Không sợ sao?
Nội tâm của Đường Tiêu đúng là không sợ nhưng vẫn có cảm giác không cam lòng.
Long vực bí cảnh hung hiểm xông qua được.
Thất sắc hạch đào ít có khả năng lấy được cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Thanh và Dương Dĩnh cho rằng đã chết cũng đã cứu về.
Vốn có thể cho một tia thần hồn về Áo Bỉ Đảo nhưng hiện tại Áo Bỉ lão ma vẫn chưa tỉnh.
Không cam lòng, giờ phút này cho dù có được long thể nhưng Đường Tiêu một lần nữa lại bị hắc ám hư không làm cho tan nát.
Tương lai... còn có tương lai sao?
Hư không quét sạch nhanh chóng tiên tới, Đường Tiêu lúc này mới phát hiện ra hào quang của nó có màu đỏ.
Huyền Nguyệt đài biến mất.
Đồ vật còn sót lại ở Huyền Vũ đại lục cũng không chịu nổi nữa.
Màn băng võ vựn....
Đường Tiêu hít sâu một hơi, trong lòng do dự mấy lần có nên tỉnh lại ở trong hắc ám hư không nữa không.
Trước kia có thể tỉnh lại là vì tín niệm bất diệt, là chấp niệm trở về, không muốn bỏ cuộc nên kiên trì.
Nếu như bỏ cuộc thì mãi mãi không thể tỉnh lại.
Hiện tại vẫn phải lựa chọn...
Vô số hư không quét sạch từ trên trời giáng xuống.
Mấy nghìn đạo xạ tuyến bắn qua một đoàn bạch quang nhấp nhoáng sau đó trở nên ảm đạm.
Đã xong rồi sao?
.... .
- Tỉnh nhanh như vậy sao?
Đường Tiêu kỳ quái nhìn bốn phía tại sao không giống như hắc ám hư không, thân thể của mình vẫn còn.
Hơn nữa Triệu Thanh và Dương Dĩnh vẫn ở trong ngực của mình, vẻ mặt mờ mịt.
Đây không phải là Huyền Nguyệt đài mà là một gian thạch thất.
Ở bên ngoài thạch thất màn đêm mông lung cái gì cũng không thấy, thần thức của Đường Tiêu cả ứng được một cấm chế căn bản là không thể dò xét ra bên ngoài.
- Đây là nơi nào là hắc ám hư không sao?
Triệu Thanh và Dương Dĩnh nhìn bốn phía mà hỏi.
- Đây đúng là hắc ám hư không, tuy nhên là ở trong một cái tinh bàn có thể phiêu du bốn phía trong hắc ám hư không.
Một bạch y nam tử từ bên ngoài đi tới, mỉm cười nhìn bọn họ.
- Truy Biến?
Vi Liên phản ứng nhanh chóng.
- Ngoại trừ Truy Biến ta còn ai có thể có hảo tâm đêm các ngươi rời đi?
Truy Biến cùng với hai thiếu nữ đi vào trong gian thạch thất sau đó đánh giá mọi người.
Hai thiếu nữ này Đường Tiêu đã gặp mặt một người nàng tên là Tử vũ muội muội của Truy Biến còn một người hắn chưa từng gặp qua.
Đường Tiêu thả Triệu Thanh và Dương Dĩnh ra nhìn về phía Truy Biến.
- Chúng ta đến từ Diêu Viễn tinh không thuộc về một tổ chức tự do tinh minh, sinh hoạt ở biên giới thiên giới, một mực chống lại sự thống tri ngu ngốc của thiên giới, ngẫu nhiên sẽ đi tới từng bí cảnh tìm người chung chí hướng, lần này tới huyền vũ đại lục, ta dự cảm được có một người khiến tương lai không làm ta thất vọng.
Truy Biến mỉm cười tiến tới trước mặt Đường Tiêu.
- Ngươi đã cứu ta, ta thiếu ngươi một phần nhân tình nhất định sẽ báo đáp.
Đường Tiêu nhìn vào Truy Biến, giờ khắc này, hắn không cần phải nghi ngờ động cơ của Truy Biến nữa.
Tuy nhiên cùng với thiên giới đối kháng hiện tại đối với Đường Tiêu mà nói không khỏi quá sớm, cùng với Bành Thao chiến đấu một trận khiến co Đường Tiêu hiểu được sự chênh lệnh của mình với võ giả Thiên Nguyên cấp.
← Ch. 464 | Ch. 466 → |