← Ch.487 | Ch.489 → |
Đường Tiêu chuẩn bị mắng nàng là dâm phong nhưng ở trước mặt cấm chế song thù hắn vẫn thấy nên để cho nàng chút ít mặt mũi.
- Các ngươi trước hết trốn vào trong ý niệm thế giới đi, ở trên người của ta có thể tránh khỏi phục kích.
Đường Tiêu tế ra ý niệm nói với tam nữ.
Tiểu Bắc và Tiểu Nam sau đó tiến vào trong ý niệm của Đường Tiêu,
Đường Tiêu từ trên Phong BạoThiên Lô xuống, có tới năm tên võ giả cấp Thiên Nguyên đang trốn ở trong sân phong bạo, vừa nướng cái gì đó như thịt ăn, vừa điều khiển mấy con yêu thú da trắng phía xa xa, cẩn thận từng li từng tí nhìn theo hướng hàn ngọc vạn năm trong sân phong bạo.
Trong đó bất thình lình có một tên trong thần thức của Đường Tiêu, chính là tên ăn mày gầy gò kia.
Toàn bộ tầng cao nhất ở Phong BạoThiên Lô, bây giờ đã trở thành một hầm băng. Gió lạnh từ trong sân Phong Bạothổi ra, dường như có thể đông cứng người ta ở tầng thấp nhất.
Nếu như rét như vậy, ngay cả ý niệm cũng đóng băng lại rồi, Đường Tiêu không thể giấu mình khỏi bị năm tên võ giả Thiên Nguyên kia phát hiện được. Đương nhiên, năm tên võ giả Thiên Nguyên này đều tập trung chú ý vào sân phong bạo, lại them Đường Tiêu cũng cách bọn họ rất xa, bọn họ cũng không cho rằng có người xuống từ trên đó, bởi vậy không chú ý tới Đường Tiêu cũng không có gì là lạ cả.
Đường Tiêu chậm rãi ẩn mình, tin chắc rằng năm tên võ giả Thiên Nguyên cũng không phát hiện ra hắn rồi, lúc này mới cẩn thận xem xét một hồi xung quanh sân phong bạo.
- Còn cao bao nhiêu nữa?
Năm tên võ giả Thiên Nguyên cho rằng không có ai có khả năng đi được từ phía trên xuống cho nên nói năng cũng không tránh kiêng kỵ, người hỏi chính là tên ăn mày gầy gò, xem ra ông ta là thủ lĩnh của đám người này.
Với tu vi hiện tại của Đường Tiêu, có thể nghe rất rõ rang lời đối thoại của bọn họ.
- Còn khoảng trăm trượng nữa. Có lẽ trưa ngày mai sẽ đến được ngoài cửa đá.
Một tên võ giả trông có vẻ ngốc ngếch nói với tên ăn mày gầy gò, hắn tên là Hằng Sái, cũng là một võ giả cấp Thiên Nguyên.
Lúc trước bốn tên võ giả này đều ẩn giấu trong ý niệm của tên ăn mày gầy gò, cho nên người khác không thể trông thấy bọn chúng.
- Những con thằn lằn tuyết này sắp tiêu hao, chết hơn mười con rồi, chỉ sợ là không còn được đến trưa ngày mai.
Một tên khác dáng người cao cao, tên là Hồng Tuyến, sắc mặt có chút nghiêm trọng nói với tên ăn mày gầy gò.
Đường Tiêu nhìn về phía mười mấy con thằn lằn tuyết, trên người bọn chúng đều có dây trói cổ, dây này nối tiếp dây kia bởi một cái khóa sắt. Xem ra đều là những trang bị đồng sắt, những con thằn lằn tuyết đành phải ra sức liều mạng mà kéo lấy. Từ trong sân Phong Bạotruyền ra từng đợt âm thanh, rõ rang là hàn ngọc vạn năm đang từ từ được kéo lên.
Năm tên võ giả Thiên Nguyên tuy rằng trốn ở ngoài cách hơn mười trượng nướng thịt nhưng hai mắt đầu nhìn chằm chằm vào đám thằn lằn tuyết. Hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều hết sức lo lắng, bởi vì lo lắng cho nên hiện tại bọn họ không phát hiện ra sự có mặt của Đường Tiêu.
Thằn lằn tuyết phát ra những tiếng kêu nghẹn ngào thảm thiết, rõ ràng là đã mệt đến cực hạn, kéo hàn ngọc vạn năm lớn như thế thể lực của bọn chúng đã không còn. Nhưng những con thằn lằn tuyết này bị chủ nhân của chúng ấn bùa chú, cho nên tình trạng tuy suy kiệt, thậm chí có hơn mười con mệt mỏi đông cứng thành khối băng đến chết, số còn lại vẫn liều mạng kéo lấy hàn ngọc vạn năm phía dưới.
Đường Tiêu cũng thầm lo lắng cho những con thằn lằn tuyết này, chỉ cần đáy cửa đá mở ra, hắn có thể lén lút đi theo năm tên võ giả Thiên Nguyên này tiến vào sau Phong Bạothiên nhãn, tìm truyền tống trận của Bí Cảnh. Hắn càng có them hy vọng sử dụng thuật phân thần, để cho thần hồn trở về đảo Áo Bỉ.
Ban đầu Đường Tiêu còn kỳ lạ tại sao năm tên võ giả Thiên Nguyên lại không qua giúp đỡ mười mấy con thằn lằn tuyết, về sau dùng thần thức thăm dò một hồi, hắn phát hiện ở phía ngoài sân Phong Bạokhoảng hơn ba mươi trượng có một màn sáng cấm chế ngăn cách sân Phong Bạovới khu vực lân cận.
Gió từ trong sân Phong Bạo thổi ra rét lạnh, căn bản con người không có khả năng chịu đựng được, đặc biệt là ở bên trong màn sáng cấm chế, vừa tiến vào cũng khiến cho thần hồn của Đường Tiêu không chịu được lạnh run cầm cập.
Mà những con thằn lằn tuyết thuộc về yêu thú máu lạnh, nhiệt độ than thể có thể tăng lên hạ xuống theo nhiệt độ bên ngoài, hơn nữa bị những võ giả Thiên Nguyên dùng bí quyết nuôi dưỡng khiến cho bọn chúng có thể sống sót trong điều kiện nhiệt độ thấp, cho nên bọn chúng mới có thể kéo được hàn ngọc vạn năm vô cùng nặng trong sân phong bạo.
Bên ngoài sân Phong Bạo ba mươi trượng có một màn sáng cấm chế không có cách nào phá giải được, màn sáng cấm chế này vừa ngăn không cho đám yêu thú hoặc võ giả ra vào, nhưng cũng là ngăn cản gió rét tàn sát bừa bãi ra ngoài Phong BạoThiên Lô. Không chỉ có thế, màn sáng cấm chế còn ngăn cản hành vi kéo hàn ngọc vạn năm, một đám thằn lằn tuyết mang theo xiếng xích đến bên ngoài màn sáng, bọn chúng không còn lực để truyền vào màn sáng cấm chế.
Cho nên chỉ có thể giựa vào những yêu thú này kéo hàn ngọc vạn năm về phía màn sáng cấm chế, căn bản không thể giúp được gì.
Khi hàn ngọc vạn năm được kéo về phía cửa đá rồi, võ giả Thiên Nguyên có thể dựa vào tu vi của bản than hoặc dùng pháp bảo tránh rét trong một thời gian ngắn để xuyên qua màn sáng cấm chế, thuận lời xuyên qua sân Phong Bạorồi tiến vào phong bọa thiên nhãm tìm cổ vật nghịch thiên.
Đã như thế, chỉ còn có thể chờ đợi. Đường Tiêu không kêu lên một tiếng gia nhập vào đội ngũ chờ đợi cùng năm tên võ giả Thiên Nguyên. Hiện tại hắn có thể khẳng định, năm tên võ giả Thiên Nguyên nắm trong tay bí pháp nào đó, có thể rất nhanh tiến về phía trước Thiết Sa Chỉ, Di Vong Hạp Cốc và tháp Thần cấm. Hơn nữa lại tìm được cách vào Phong Bạothiên nhãn, cho nên sau khi bọn hắn tiến vào Phong BạoThiên Lô, phá hỏng đường xuống Phong BạoThiên Lô, để cho các võ giả không thể quấy nhiễu bọn hắn mở Phong Bạothiên nhãn đoạt bảo vật.
Hay là bọn họ có mục đích khác mà không ai biết.
Thời gian nửa ngày trôi qua, Đường Tiêu mệt mỏi không chịu nổi có chút mơ hồ, đột nhiên hắn nghe có một tiếng hô kinh ngạc.
Đường Tiêu vội vàng giương mắt nhìn về phía đó, phát hiện mười mấy con thằn lằn tuyết đang nằm lăn bên màn sáng cấm chế trong sân phong bạo, hơn nữa những con thằn lằn tuyết này tất cả đều hấp hối, căn bản không có cách nào kéo nổi cái giây treo cổ.
Năm tên võ giả Thiên Nguyên loạn lên, dường như còn chỉ trích lẫn nhau, hình như là đang chỉ trích đối phương nuôi thằn lằn yếu quá, để cho thằn lằn tuyết cùng chịu khổ, kết quả thất bại trong gang tấc.
← Ch. 487 | Ch. 489 → |