← Ch.500 | Ch.502 → |
Trải qua thông đạo thập tử nhất sinh, Đường Tiêu không có cách nào tưởng tượng cái lối đi sẽ nguy hiểm cơ não, chỉ trong nháy mắt, hắn thậm chí đã mất đi ý chí tiếp tục. Nguy hiểm quá lớn, nếu như thông đạo thứ tư tiếp tục tăng tốc, tiếp tục gia tăng những vết nứt không gian... ddt cảm giác khả năng xuyên qua thông đạo thứ tư vô cùng thấp, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ, sẽ khiến cho hắn toi mạng cũng không sai.
Nếu như ở đây có một đạo truyền tống trận, có thể cho hắn quay trở lại điểm xuất phát bên ngoài, Đường Tiêu rất có thể sẽ từ bỏ Tinh bàn hư không. Dù sao đồ vật có tốt đến đâu thì cũng phải giữ tính mạng thì mới nắm bắt được đến tay.
Nhưng, ở đây không có tuyền tống trận, cho dù ddt nghỉ lại đây bao lâu, hắn đều không thể trở lại điểm xuất phát, chỉ có thể tiếp tục về phía trước.
Đường Tiêu càng không ngờ đó là kinh nghiệm trong sinh tử mấy đời của mình, nhớ lại những năm tháng gian nan nguy hiểm lại khiến mình thêm phần dũng khí cố gắng, kiên định niềm tin sau đó đứng trên phiến đá ở thông đạo thứ năm.
Phiến đá chỉ trải qua sự gia tăng tốc độ ngắn ngủi đã lên tới tương đương 400 ki lô mét một giờ, sau đó bay nhanh về phía trước, số vết nứt không gian cũng tăng lên so với thông đạo thứ tư khoảng 50%, từng vết nứt không gian xinh đẹp hiện ra giờ phút này trở nên dữ tợn trong mắt Đường Tiêu. Đường Tiêu không cảm nhận nhiều thứ nữa, toàn bộ lực chú ý tập trung suy nghĩ vào thần thức thăm dò cách để đi qua thông đạo.
Cho dù lực chú ý của Đường Tiêu vô cùng tập trung, cũng rất cẩn thận, nhưng vẫn xảy ra ngoài ý muốn. Mặc dù hắn đã cảm nhận được có bảy thông đạo có sự tồn tại của vết nứt không gian, thiết kế sắp đặt chênh lệch hoặc là tùy ý xuất hiện vết nứt không gian, căn bản khiến người không còn toàn then mà xuyên qua không gian.
Đường Tiêu sau khi liên tục thoát khỏi sáu đạo vết nứt không gian, muốn tránh cũng không tránh được bèn đâm vào vết nứt không gian thứ bảy phía trên, sau cùng hắn miễn cường quay người, kết quả toàn bộ vai và cánh tay, thậm chí non nửa lá phổi bị vết nứt thời gian sượt qua treo trên người rồi rơi xuống đất thê thảm.
Đường Tiêu chịu đựng đau đớn, dùng tay trái chặt đứt một phát, lại liên tục thoát mất đạo vết nứt không gian, rốt cục cũng bò được qua thông đạo thứ năm.
Lần này ở chỗ thạch điện nghỉ ngơi có một cỗ xương người, cũng bị thương cùng chỗ như Đường Tiêu, chỉ là đến gần cổ một ít, phổi cũng bị cắt đứt nhiều hơn. Nhưng Đường Tiêu hiện tại không có thời gian đi nghiên cứu bộ xương khô này.
Đường Tiêu nằm nghỉ ngơi trên thạch điện ở mặt đất, ngửa mặt lên trời, suốt hai ngày nằm nghỉ, yên lặng chờ đợi cánh tay đã cụt tiếp tục kết hợp với thân thể, nếu như không phải kịp thời cắt bỏ cánh tay thì phần còn lại của cánh tay cũng bị cụt, bằng không phải chữa trị toàn bộ nửa người, cũng không phải là chuyện một hai ngày.
Đường Tiêu chữa trị khỏi thân thể rồi, mới đi đến bên bộ xương khô bên cạnh, nhìn thấy những vết thương trên bộ xương khô này giống hệt như thương thế lúc nãy của mình, Đường Tiêu mới chắc chắn tin tưởng rằng, lúc mình đối mặt liên tục với bảy vết nứt không gian kia không hề phạm sai lầm, chỉ là cái bộ xương khô này kém may mắn một ít, góc độ nghiêng càng lớn một chút, cũng kịp thời dùng tay trái bắt được phần còn lại của chân tay bị cụt, hơn nữa còn có năng lực tái sinh cơ thể mạnh mẽ, mới có thể khôi phục nguyên vẹn thân hình ở đây.
Mà bộ xương khô này chịu thương tổn nặng quá, hơn nữa không bắt được phần tay chân bị hủy của mình, cũng không thể tiến hành chữa trị hoàn toàn, kết quả cuối cùng bị thương nặng và chết tại đây.
Đường Tiêu nhặt túi trữ vật bên cạnh cái xác khô, xem xét bên trong một hồi, bên trong có hơn trăm viên linh thạch thượng phẩm, còn có vào thứ cổ bảo xem ra không tệ. Những cổ bảo này đều chỉ có võ giả Thiên Nguyên mới có thể thúc động được. Còn có một trang bùa được chế tạo từ lá vàng, Đường Tiêu dùng ý niệm truyền cho Vi Liên.
Với sự tinh thông về bùa phép của Vi Liên, một lá bùa rõ ràng nửa ngày không hề lộ ra tác dụng gì, nhưng cần một thời gian để suy nghĩ nghiên cứu hơn so với Đường Tiêu mới có thể phá giải được.
Mặt khác trong túi trữ vật còn có một viên ngọc, bên trong lại có mấy phong thư, nói ông ta là một vị tiên sư của bộ lạc Tháp Đạt trên thảo nguyên Thiên Mạc ở đại lục Bàn Long, hy vọng người nhìn thấy thi thể của hắn có thể thu hồi pháp bảo và linh thạch của ông ta xong có thể đưa ông ta trở về với đại lục Bàn Long, đem thi thể của ông ta trở về thảo nguyên Thiên Mục, hơn nữa còn đưa những phong thư khác cho người nhà của ông ta.
Nhưng Đường Tiêu liền phát hiện rất nhanh khoảng cách với thời mà vị tiên sư này sống đã đến mấy ngàn năm, đoán chừng người nhà cùng với bộ lạc của ông ta cũng đã không còn tồn tại nữa. Mặc dù thế, Đường Tiêu vẫn thu hồi xương cốt của vị tiên sư này vào bên trong, nếu như một ngày nào đó quay trở lại đại lục Bàn Long thì sẽ giúp ông ta, nếu như không trở về thì thôi.
Sau khi xem xét bộ xương khô, Đường Tiêu hít một hơi dàu, chuẩn bị đạp vào phiến đá thông đạo thứ sáu.
Thông đạo thứ năm, khiến cho vị tiên sư cấp Thiên Nguyên này hồn khó trở về quê hương, còn chặt đứt nửa người Đường Tiêu, không thể tưởng tượng được, thông đạo thứ sáu sẽ có những nguy hiểm cỡ nào. Nhưng mặc kệ gặp phải điều gì, đã đến đây rồi cũng không có đường rút lui, bất luận thế nào vẫn phải kiên trì tiếp tục.
Chỉ mong, thông đạo thứ sáu này là thông đạo cuối cùng, bằng không Đường Tiêu sẽ phải hoài nghi xem mình có thể kiên trì được hay không.
Trong lòng thầm đếm, Đường Tiêu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, sải bước lên một phiến đá, phiến đá đột nhiên gia tăng tốc độ lập tức lên đến gần ngàn dặm một giờ.
Đường Tiêu liền mắng lớn, Phong Bạo Thiên Nhãn này cho rằng người đi vào đều là siêu nhân sau? Mỗi cái Tinh bàn hư không thôi mà, có cần phải thiết kế thử thách khó như vậy không? Hơn nữa ở đây bẫy nối tiếp bẫy, võ giả ban đầu tiến vào đã không cho buông tha, căn bản không cho ngươi cơ hội.
Với tốc độ như thế, cho dù dùng thần thức thăm dò chỗ vết nứt không gian phía trước, cũng không có thời gian suy nghĩ con đường tốt nhất, làm sao để tránh được những vết nứt không gian này, hoàn toàn phải có bản năng phản ứng mới có thể.
Tốc độc khẩn trương này, khiến cho thần kinh đến mức căng cứng áp lực mạnh, Đường Tiêu đột nhiên dường như muốn đụng phải một cảm giác thần bí, nhưng cụ thể là điều gì, tại sao lại ở dưới áp lực tinh thần cao như thế, cũng không có thời gian cẩn thận mà cân nhắc xem rốt cuộc là điều gì.
← Ch. 500 | Ch. 502 → |