Vay nóng Homecredit

Truyện:Cửu U Long Giới - Chương 057

Cửu U Long Giới
Trọn bộ 344 chương
Chương 057: Bị tập kích trong đêm
0.00
(0 votes)


Chương (1-344)

Siêu sale Shopee


Ngày hôm sau Bạch Khởi đem theo Áo Ba Mã và Khiếu Thiên, đi theo Tác Luân cùng năm mươi thân binh toàn thân vũ trang cùng nhau hướng về phía Mai Côi thành của vương đô Ba Phạt Lợi Á xa ngàn dặm mà đi.

Cả đường đi không nói một câu, mọi người vội vàng chạy cho kịp, còn hai người Bạch Khởi và A Bố lại chìm trong sự lắc lư của khoái mã, một ngày vẫn chưa thích ứng được, cả người sắp rụng rời rồi mới dần dần ổn định được và tốt trở lại, nhưng lúc này đã sắp tối rồi.

"Tác Luân, trời sắp tối rồi, chúng ta hãy tìm nơi nào đó để nghỉ một chút." Bạch Khởi đang ngồi trên ngựa sắc mặt tái nhợt hướng về phía Tác Luân đang dẫn đầu đội ngũ nói, thời gian gấp gáp không cho phép bọn họ dừng lại lâu, xe ngựa mặc dù thoải mái nhưng lại làm lỡ thời gian, vì vậy Bạch Khởi mới đành phải từ bỏ việc ngồi xe ngựa, nếu không Bạch Khởi thề có đánh chết cũng không cưỡi ngựa, xét cho cùng cái đồ này có phải cho người cưỡi không cũng khó mà biết được.

Liếc nhìn bầu trời âm u, Tác Luân dừng lại, nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Ừm, thôi được, vậy chúng ta nghỉ một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ đi tiếp...... hy vọng thiếu gia có thể hiểu, tuy cách ngày quan lễ quý tộc vẫn còn một tháng, nhưng bá tước đại nhân yêu cầu chúng ta đến trước nửa tháng, dù sao cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý một chút, vì vậy chúng ta đành phải tăng nhanh tốc độ, quãng đường này phải để người chịu khổ rồi."

"Không có gì, có điều......cưỡi ngựa thật không dễ chịu, bây giờ điều ta muốn nhất chính là tìm một nơi yên ổn để ngủ một giấc, sau đó ăn no một bữa là đã hài lòng rồi." Bạch Khởi gượng cười một tiếng rồi nói, thầm nghĩ trong lòng về sự sáng suốt của mình, may mà trước khi sắp đi đã đem bộ hàn thiết của mình xếp lại, đóng gói sai người đưa đến vương đô, nếu không sẽ phải mặc cái thứ quỷ quái đó, đừng nói con ngựa này có thể chịu được hay không, bản thân chắc chắn đã chịu không nổi rồi.

"Được...... đã như vậy thì trước mặt mười dặm có một quán trọ cho khách du lịch, chúng ta hãy nghỉ ở đó." Nghe xong, Tác Luân gật đầu nói, nói xong liền thúc ngựa dẫn Bạch Khởi cùng đoàn người ngựa đi về phía trước.

Sau khoảng mười phút, một quán rượu ba tầng bên đường lớn xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, quán rượu này lộ ra vẻ cũ kĩ, những tấm gỗ đó đều đã ố vàng, trên nóc nhà có một lớp bụi dày đặc, xem ra đã nhiều năm rồi, trước cửa quán rượu treo một chiếc đèn lồng đỏ rất to, phía trên viết một hàng chữ: "Hữu gian khách sạn" (khách sạn bình dân)

Nhìn thấy hàng chữ này Bạch Khởi bất giác cười, cái tên này thật sự rất đặc biệt, nhưng Bạch Khởi cũng không nghĩ nhiều liền theo bọn Tác Luân xuống ngựa, đoàn người khí thế hung hãn đi vào trong "Hữu gian khách sạn".

"Quý khách...... mời vào trong, mời vào trong...... người đâu, giúp khách dắt ngựa, dẫn đến sân sau." Ông chủ từ xa đã nhìn thấy đoàn người của Bạch Khởi, lập tức tươi cười chạy đến, những thớ thịt trên mặt không ngừng rung lên theo từng cử động, ánh mắt rất phù hợp với thần thái của một thương nhân.

Trong lúc nói, có bảy tám tiểu nhị chạy ra, thân thủ nhanh nhẹn chạy tới đoàn người ngựa bên này, nói xong liền giúp đội thân binh dẫn ngựa nhưng đã bị Tác Luân chặn lại, lạnh lùng nhìn người đó, Tác Luân điềm đạm nói: "Không cần, chúng ta có thể tự xử lý......"

Nói xong quay người về phía thuộc hạ đứng bên quát: "Ở lại năm người trông giữ ngựa, hai mươi người ở lại sau khi ăn cơm tối đứng gác đêm, những người còn lại hôm nay nghỉ ngơi một chút ngày mai đến phiên trực."

"Tuân lệnh." Sau một tiếng hô to, tất cả mọi người lần lượt bắt đầu hành động một cách nhanh nhẹn và linh hoạt, không để bọn người kia có cơ hội nhúng tay, năm mươi người động tác rất nghiêm chỉnh, phân công rõ ràng, không ai là không biểu hiện ra tố chất ưu tú của mình, xem ra những người này từng là những quân nhân ưu tú nhất.

Sau khi nhìn thấy những binh sĩ đó nghiêm chỉnh bắt đầu hành động, Tác Luân bên này mới đi về phía Bạch Khởi, khom người nói: "Thiếu gia, chúng tôi đã vừa thương lượng với ông chủ ở đây, đêm nay ngài ngủ ở phòng bên cạnh tôi."

Tuy rằng không biết tại sao Tác Luân lại có yêu cầu như vậy nhưng Bạch Khởi vẫn gật đầu đồng ý, bởi vì hắn biết Tác Luân đã làm như vậy tất nhiên có lý do của ông ta.

Sau khi nói xong đoàn người vủa Bạch Khởi liền đi vào trong quán rượu, khi vào trong quán rượu thì Bạch Khởi mới phát hiện ra quán rượu này tuy không nhỏ nhưng khách lại không nhiều, trong đại sảnh lớn như vậy có thể chứa được trăm người, hôm nay lại chỉ có khoảng hai mươi người ngồi đây, hơn nữa nhìn khí thế và trang phục của họ xem ra đều là những tên dong binh dạo chơi khắp nơi trên đại lục.

Có điều Bạch Khởi cũng không nghĩ nhiều, cùng với Tác Luân và mọi người ăn bữa tối, sau đó đi vào phòng, hắn ta chuẩn bị tắm sau đó nghỉ ngơi một chút.....

Sau khi A Bố mang nước nóng tới, đổ đầy cho Bạch Khởi, Bạch Khởi liền bước vào trong chậu gỗ hình tròn, rồi nằm trong đó, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, nước ấm xung quanh làm ướt da thịt khiến cho Bạch Khởi toàn thân gân cốt thông suốt, thoải mái không nói lên lời, bất giác Bạch Khởi nhắm hai mắt lại nằm nghỉ ngơi thoải mái trong chậu gỗ.

"Kẹt~"Một tiếng động trầm trầm của gỗ vang lên trong phòng Bạch Khởi, âm thanh phát ra từ trên nóc nhà, điều này khiến cho Bạch Khởi ngạc nhiên mở to mắt, liếc nhìn lên nóc nhà, không nói, cũng không làm gì, đưa tay lấy y phục trên giá gỗ bên cạnh, từ từ đứng ra khỏi chậu gỗ rồi khoác y phục lên người.

Khi Bạch Khởi mặc xong y phục, chỉ nghe thấy một tiếng "lách cách", Cánh cửa sổ phía sau Bạch Khởi bỗng nhiên bị đánh vỡ, hai hắc y nhân một trước một sau từ ngoài xông vào, không một chút do dự, trên người phát ra đấu khí thổ đạm màu cam lao thẳng tới Bạch Khởi, lưỡi kiếm hướng thẳng vào tim Bạch Khởi.

Bạch Khởi không nói lời nào, liền sử dụng " Đạp vân bộ" né qua một bên, sau đó "Liệt sơn quyền" từ trong tay đột nhiên phát ra, trực tiếp tấn công một tên hắc y nhân, "Bịch" một tiếng vang lên, tên hắc y nhân đó đã bị Bạch Khởi đánh văng ra xa mấy thước, đập mạnh lên tường, trên ngực lộ ra một lỗ thủng đầm đìa máu, toàn bộ trái tim của hắn đều bị đánh vỡ nát.

Còn tên hắc y nhân còn lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt lóe lên sự sợ hãi tột độ và không thể tin vào mắt mình, có điều lại không do dự, ánh mắt kiên quyết muốn liều chết, trực tiếp lao về phía Bạch Khởi......

Bạch Khởi cũng không do dự, trực tiếp nắm lấy tay đối phương, tuy đối phương động tác sắc bén nhưng dù sao cũng chỉ là một đấu sư, khoảng cách kém hơn so với Bạch Khởi rất nhiều, Bạch Khởi dễ dàng nắm chặt tay kiếm của đối phương, nắm lấy áo đối phương, không may xé rách áo hắn, một sơ đồ hình kiếm thuẫn xuất hiện trước mặt Bạch Khởi.

*****

Đồ án này rõ ràng là một loại kí hiệu đặc biệt, tuy Bạch Khởi không hiểu đây rốt cuộc là cái gì, nhưng sơ đồ vẽ lên này vẫn khiến cho Bạch Khởi hơi sửng sốt, chỉ trong nháy mắt tên thích khách bên đó đã không hề do dự lấy một con dao dấu ở cánh tay còn lại đâm thẳng về phía cổ Bạch Khởi.

"Phụt~" May mà Bạch Khởi kịp tránh, con dao này chỉ cứa rách cổ Bạch Khởi, để lại một vết thương không sâu không nông, máu đỏ tươi từ trên chiếc cổ trắng nõn của Bạch Khởi chảy xuống.

"Rẹt" Lúc này Bạch Khởi cũng không do dự nữa, trong cơn tức giận, trực tiếp chặt đứt cổ đối phương, trong nháy mắt từ bên ngoài phòng truyền đến âm thanh một trận chém giết, âm thanh kiếm sắt va chạm không dứt bên tai, toàn bộ đội bảo vệ của Bạch gia và những kẻ lạ mặt đang liều mạng chém giết nhau ở bên ngoài.

"Rầm~" Cánh cửa nơi Bạch Khởi ở bị đá văng ra, Áo Ba Mã vội vội vàng vàng xông vào, lo lắng nói với Bạch Khởi: "Thiếu gia. Thiếu gia, không hay rồi, có thích khách......có thích khách, ngài mau......"

Vừa dứt lời, một lưỡi dao xuất hiện sau lưng Áo Ba Mã, đó lại chính là ông chủ của quán rượu này, lúc này vẻ mặt ôn hòa đó của hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hung ác, ánh mắt giống như con sói tàn nhẫn đó khiến cho người ta phải khiếp sợ.

"A Bố!" Thấy đoản kiếm xuyên qua ngực Áo Ba Mã, sắc mặt Bạch Khởi biến đổi, vội vàng xông qua đó, Bạch Khởi bây giờ có thể nói là nộ hỏa xung thiên, gần như phát điên xông tới.

Nhưng khi Bạch Khởi sắp đến, sau lưng lão chủ quán đó xuất hiện một thanh kiếm dài, trong khi đối phương chưa kịp phản ứng thì nó đã kết kiễu mạng sống của hắn, người ra tay không phải người ngoài, mà chính là Tác Luân, đội trưởng thân vệ của Bạch Kình Thiên, trên mặt Tác Luân vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó, nhưng trên người lại không mặc áo giáp, vài vết thương máu chảy đầm đìa xuất hiện trên người Tác Luân, những giọt máu đỏ sẫm "Tí tách" từ trên người Tác Luân nhỏ xuống, nhuốm đỏ một khoảng sàn nhà.

Có điều Tác Luân lại không hề có cảm giác gì vì điều đó, sau khi giết chết tên chủ quán, Tác Luân ngay lập tức đến bên cạnh Bạch Khởi, kinh ngạc nhìn hai tên thích khách chết thảm dưới đất, sau đó thấp giọng nói với Bạch Khởi: " Thiếu gia...... Cậu hãy ở bên cạnh ta, lần này đối phương đến đã có sự chuẩn bị, xin cậu đừng đi lại lung tung, ta sẽ bảo vệ cậu."

"Không...... ta không cần ngươi bảo vệ, Tác Luân, hãy đi cùng ta giết chết bọn chúng......" Sau khi Bạch Khởi nghe xong lời nói đó liền lạnh lùng nói, nói xong tiện tay nhặt thanh kiếm dài mà bọn thích khách sử dụng, trên người phát ra đấu khí màu vàng đất trực tiếp xông ra ngoài.

Sau khi thấy Bạch Khởi xông ra, Tác Luân sững sờ, nhìn hướng Bạch Khởi biến mất, thì thào tự nói với mình: " Đại đấu sư? Sao có thể...... thiếu gia mới bao nhiêu tuổi....... chẳng phải người ta nói cậu ta là kẻ ngốc hay sao?" :

Nhưng dù sao Tác Luân cũng là một quân nhân ưu tú đã trải qua trăm trận, tuy Bạch Khởi đem đến cho ông ta sự chấn động không nhỏ, nhưng rất nhanh ông ta đã bình thường trở lại, cũng không do dự, trên người cũng phát ra thứ quang mang vàng đất đó, theo sau Bạch Khởi cùng nhau chém giết chết bọn thích khách.

Lúc này trong cả quán rượu lửa sáng rực trời, các hộ vệ gia tộc và bọn thích khách đó giao đấu với nhau, nhìn kĩ không khó phát hiện ra những tên thích khách này chính là những tên dong binh lúc ban ngày, còn có cả tên chủ quán và và bọn tiểu nhị, có thể nói ...... đây chính là một cái hắc điếm, một cái hắc điếm được chuẩn bị vì Bạch Khởi, còn về việc những người ở đây trước kia đều đã đi đâu rồi...... câu hỏi này có thể dễ dàng đoán ra.

"Viu~" Vì cái chết của A Bố, Bạch Khởi vô cùng tức giận, xông ra ngoài như một con sư tử phát điên, không chút nương tay mở ra trận tàn sát đầu tiên trong cuộc đời hắn.

Không thể phủ nhận, những tên thích khách này rất ưu tú, cho dù là tài nghệ ám sát như thế nào thì ít nhất bọn chúng đều là những tử sĩ trung thành, mặc dù hộ vệ của Bạch gia đã phản ứng rất nhanh, chém giết bọn chúng và chiếm ưu thế, nhưng bọn chúng lại không hề có một kẻ lùi bước, dường như đã chuẩn bị cho cái chết, từng kẻ một đều lấy mạng đổi mạng mà chiến đấu, gây ra tổn thất rất lớn cho hộ vệ của Bạch Gia, trên đất đã nằm xuống hàng chục người, người của hai bên vẫn còn, có điều số thi thể của bọn thích khách lại nhiều hơn một chút.

"Ta giết các ngươi......" Bạch Khởi xông ra, một kiếm xuyên qua tim tên thích khách, sau khi giải cứu một vệ binh, tiếp tục xông ra, những tên thích khách này tuy đều là tử sĩ, liều mạng chém giết như không muốn sống, nhưng thực lực lại không mạnh, đa số đều là cấp đấu sĩ, thỉnh thoảng cũng có hai đấu sư, nhưng rõ ràng bọn chúng đã gặp phải đại đấu sư như Bạch Khởi, chỉ có thể trói tay chịu chết mà thôi.

Mà Tác Luân cũng xông ra, nhưng ông ta không may mắn như Bạch Khởi, trực tiếp mở ra cuộc tàn sát đơn phương, xui xẻo gặp một cao thủ, một đại đấu sư của phía đối phương, hai người giao đấu, chém giết lẫn nhau trên một khoảng trống của quán rượu này.

"Đinh đinh keng keng" Tiếng kiếm sắt đập vào nhau không ngừng bên tai, Bạch Khởi không ngừng vung chiếc kiếm dài trong tay, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, một lúc lâu sau đó, khi Bạch Khởi dừng lại, những tên thích khách đều đã chết sạch, và Tác Luân cũng giải quyết được tên đại đấu sĩ phía đối phương, phế đi võ công của hắn, xung quanh những người gia tộc hộ vệ còn sót lại đều đứng đó, vẻ mặt kính nể nhìn Bạch Khởi, không còn cái cảm giác bình thản như lúc đầu gặp Bạch Khởi nữa.

Hiển nhiên Bạch Khởi đã dùng sức mạnh và sự hung ác của mình để chinh phục những người hộ vệ này, khiến họ vô cùng kính nể.

"Thiếu gia, chỉ còn lại một tên còn sống." Tác Luân trút bỏ dáng vẻ mệt mỏi, đến bên Bạch Khởi nói nhỏ, khi nói những lời này, thái độ rõ ràng có sự khác biệt với trước đây, có vẻ cung kính hơn rất nhiều.

Có lẽ trước đây Tác Luân không hề kính trọng Bạch Khởi, người mà ông ấy kính trọng là Bạch Kình Thiên, việc bảo vệ Bạch Khởi chẳng qua chỉ là lòng trung thành với Bạch Kình thiên mà thôi, thực ra trong lòng ông ấy rất coi thường Bạch Khởi, thiếu gia ngu ngốc như lời đồn đại, có điều bây giờ, trải qua trận đánh này, rõ ràng Tác Luân đã thay đổi cách nhìn về Bạch Khởi, thậm chí còn có vẻ cung kính hơn rất nhiều, dù sao người trên thế giới này đều kính trọng cường giả, Bạch Khởi tuy hiện nay chưa được coi là cường giả nhưng tiền đồ tương lai của hắn không thể nói trước được, đáng nhận được sự kính trọng của Tác Luân.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-344)