Vay nóng Tinvay

Truyện:Cửu U Long Giới - Chương 120

Cửu U Long Giới
Trọn bộ 344 chương
Chương 120: Sát Thần trở lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-344)

Siêu sale Lazada


Bạch Khởi ra đến ngoại thành Thái thản, ba mươi độc nhãn cự nhân đang quì ở đó, người nào thân cũng cao trên tám mét, đang quì dưới đất, trên người ăn mặc đơn giản, da thú bao lấy phần bộ vị bí mật, còn những chỗ khác gần như lõa lồ, toàn bộ lộ ra thân thể cường tráng, đang cung kính nhìn Bạch Khởi, một người đứng đầu thân cao hơn mười mét cao giọng nói lớn: "Tham kiến chủ nhân."

"Uhm... Đứng dậy cả đi" Bạch Khởi vung tay lên nhàn nhạt nói vậy, nói xong cấp tốc chạy đi về phía trước, còn những độc nhãn cự nhân đó người nào người lấy sững sờ không hiểu, trong nhất thời bọn họ không hiểu tân chủ nhân có huyết thống với hoàng kim thái thản vĩ đại, rốt cuộc là có ý gì.

Bước ra hơn mười bước Bạch Khởi bỗng vang lên: "Theo ta..."

Sau khi nói xong bọn họ đều đứng dạy, nhanh bước theo Bạch Khởi, mặc dù không có tuyệt kỹ Đạp vân bộ như của Bạch Khởi, nhưng thân cao và thể lực của những người này rõ ràng Bạch Khởi không thể bằng được, nhìn chung tốc độ của Bạch Khởi, tuy rất khó vượt lên nhưng chí ít cũng không bị tuột lại.

Bạch Khởi đổi được cấp bậc nhất tinh đấu tông, bước vào hàng ngũ đấu tông, tuy vẫn còn kim tệ nhưng Bạch Khởi không tiếp tục đổi, sau đấu tông mỗi lần lên một tinh cần kim tệ rất nhiều, Bạch Khởi bây giờ lại không phải là đại phú hào giàu có, không nỡ làm như vậy, tuy Bạch Khởi khát vọng thực lực nhưng đối mặt với tiêu phí lớn như vậy Bạch Khởi vẫn nhẫn nại không làm.

Khi vào đấu tông không làm ảnh hưởng đến hành động của Bạch Khởi, Bạch Khởi vẫn không cảm thấy gì khác lạ, chỉ thấy được năng lượng tiến vào thân thể mình, bản thân liền thăng cấp, tốc độ và sức mạnh trong nháy mắt được tăng lên, vốn bùng phát đấu khí lục sắc bên ngoài, bây giờ chuyển thành thanh sắc, sức lực toàn thân đều tăng lên.

Lực lượng chiếm được đề thăng trên người Bạch Khởi. Bộc phát ra một cổ đạm thanh sắc đấu khí cường liệt, lập tức nhảy xuyên qua đám mây phóng đi, trực tiếp xông xuống núi....

Lúc này dưới chân núi Tử Vong khâu lĩnh tập trung gần vạn người, người của tam đại thế lực vẫn không rời đi, Đao Ba Kiệt lúc đầu cũng muốn rời đi, nhưng không đi được bao xa thì bị Tiếu Diện Hổ và Độc Mân Côi ngăn cản, cùng nhau bác bỏ chuyện này, bởi vì bọn họ sợ Bạch Khởi bỏ chạy, cho nên trấn thủ ở đây, trong tiềm thức mọi người đều biết rằng bước vào Tử Vong khâu lĩnh ắt sẽ phải chết, nhưng nếu Bạch Khởi không bước vào? Chỉ ở bên ngoài biên giới? Bọn chúng trước đây gặp phải tình huống bị bao vây cũng làm như vậy.

Vì vậy bọn chúng không rời đi mà chọn ở lại, sau đó đợi thời cơ giết chết Bạch Khởi, bọn họ tin rằng nếu Bạch Khởi không muốn chết thì nhất định không bước vào Tử Vong khâu lĩnh, hắn nhất định đang đứng ở một góc nào đó để nhìn chăm chú xem tình hình bên ngoài này, cho nên bọn chúng quyết định giết Bạch Khởi, tuy bọn chúng nhiều người như thế có thể xông lên... nhưng bọn chúng không dám, chỉ có thể ngồi chờ chết.

Muốn đi qua Tử Vong khâu lĩnh thì không có khả năng, trừ phi bò lên trên bầu trời, sau qua ở lì đấy, bằng không Tử Vong khâu lĩnh trước mặt chắc chắn là con đường chết, cho nên bọn chúng đã chuẩn bị ngồi ôm cây đợi thỏ, thời gian bảy ngày qua không riêng gì bọn chúng đợi ở đây, mà còn có vô số người đang đợi Bạch Khởi... dù sao sự mê hoặc đối với việc giết chết Bạch Khởi có rất nhiều người không thể cưỡng lại được.

"Nhìn xem.... đó là cái gì vậy! Hình như là người! Là Bạch Khởi, Bạch Khởi xuống rồi!...." một người khuôn mặt gian ác đứng canh ở dưới chân núi hướng mặt lên nhìn xung quanh, hò hét.

"Cái gì! Bạch Khởi? ở đâu? ở đâu?" một người vừa kêu lên thì lập tức có người kêu lên, vạn người đều đứng dậy, sau đó khẩn trương nhìn về phía xa, nơi có bóng người đang bay xuống, ai lấy đều xoa xoa tay, hưng phấn không ngớt.

Vạn người tuy đông nhưng đáng tiếc là người đông nhưng lại chiến đấu lẻ loi, không hệ thống, không có trận pháp quy củ, chỉ là đơn thuần xoa tay chuẩn bị giết chết, nhưng, muốn giết Bạch Khởi vốn là điều không thể... dù phía sau Bạch Khởi không có thủ hạ thì với trình độ nhất tinh đấu tông của Bạch Khởi, muốn giết Bạch Khởi cũng không phải dễ, hắn nếu muốn chạy thì những người này khó có thể giết được hắn.

"Bạch Khởi.... ha ha ngươi quả nhiên không bước vào Tử Vong khâu lĩnh, nhưng ngươi trốn bảy ngày thì làm sao chứ? Bây giờ không phải không chịu được nên ra sao?" Đao Ba Kiệt cưỡi chiến mã đứng trước đám người nhìn Bạch Khởi từ trên núi bay xuống, cười lạnh một tiếng rồi nói.

"Đúng... Ta ra đây, nhưng nếu ta đã dám ra thì tất nhiên ta không sợ các ngươi, ngươi cho rằng, những người bên cạnh ngươi có thể làm gì được ta sao?" Bạch Khởi phóng người xuống, đứng ở nơi xa đưa mắt nhìn xung quanh sau đó lạnh nhạt nói vậy, thái độ lúc nói rõ ràng khinh thường các người này không chút che giấu.

Không phải Bạch Khởi tự đại, những người này gần như không phải cao thủ gì, chỉ là một đám quân ô hợp, đối phó với mình trước đây có thừa nhưng đối phó với mình bây giờ.... Chỉ sợ, nếu mình muốn chạy bọn chúng cũng không thể làm gì được, huống chi mình còn có một đám thủ hạ.

"Ha ha... mấy ngày không gặp, không ngờ ngươi lại to gan như vậy? Khẩu khí không nhỏ.... vậy các huynh đệ xông lên giết chết hắn.." Tiếu Diện Hổ nói xong rồi vung tay lên, hừng hừng sát khí nhưng lại khiến người ta có cảm giác chẳng ra cái gì cả.

Lời của Tiếu Diện Hổ như là liều thuốc kích thích, những người xung quanh, nghe xong, bọn họ ai lấy đều hưng phấn lên như được hút bạch phiến vậy, ai nấy đều gầm rú xông lên, thậm chí cởi áo ngoài ra để trần lưng xông lên.

"Các huynh đệ giết!..." đám cường bạo hưng phấn rống lên, tiến về phía Bạch Khởi, đám người như một dòng nước lũ, tiến thẳng về phía Bạch Khởi, Bạch Khởi cười nhạt không để ý.

"Rầm rập..." bỗng nhiên từ trên Tử Vong khâu lĩnh truyền xuống một âm thanh lớn, khiến mọi người sửng sốt, chiến mã phải nhũn chân quị xuống đất, người cưỡi trên chiến mã cũng đều rơi xuống, điều này khiến mọi người đều không thể không đưa mắt nhìn lên.

Chỉ thấy mấy chục độc nhãn cự nhân cao hơn tám mét, từng người từng người đang từ Tử Vong khâu lĩnh lao xuống, những độc nhãn cự nhân này vốn lười leo nên từng người từng người nhảy xuống, mỗi lần nhảy xuống đều tạo ra những tiếng nổ lớn như cơn hồng thủy, khí thế kinh người.

"Đây... Đây là độc nhãn cự nhân!" không biết là ai run rẫy gào lên như vậy, âm thanh này vang lên khiến tất cả mọi người đều lùi lại.

Nếu không phải trước mặt còn có Bạch Khởi, nếu không phải đám thủ lĩnh không hạ lệnh, nếu không phải bọn họ đông người như thế, thì nói không chừng bọn chúng bây giờ đã sớm bỏ chạy cả rồi, những độc nhãn cự nhân này thân cao hơn tám mét, tay cầm mộc côn, những người này đều là siêu cấp sát khí, truyền thuyết về sự hung tàn của họ nhiều vô số, khiến mọi người phải khiếp sợ, mặc dù độc nhãn cự nhân không phải là không bị giết chết, nhưng để giết chết được chúng thì cũng là tuyệt thế cường giả, chí ít là một đấu vương cấp cao thủ, nếu không mấy nghìn người đánh một người thì vẫn có thể thủ thắng, nhưng độc nhãn cự nhân gần như không có ai dám trêu chọc, ngoài là bộ máy quốc gia, bằng không chỉ với những người này cũng trở thành trò chơi cho độc nhãn cự nhân mà thôi.

"Làm sao đây?" Độc Mân Côi dù là một nữ nhân nhưng ả ta lại là người có thủ đoạn độc ác nhất trong những người này, nhưng lại nhát gan nhất, nhìn thấy tình hình như vậy, liền thấp giọng nói với hai người bên cạnh.

"Cái này, chúng ta chạy trước đã...." Tiêu Diện Hổ sợ hãi nói.

"Không... đợi chút, ở đây đông người như vậy, chúng ta không sao, có chết cũng là Bạch Khởi chết trước, chỉ là không ngờ ở Tử Vong khâu lĩnh lại có độc nhãn cự nhân, chẳng trách nhiều năm như vậy không ai sống nổi ra được, chỉ là không biết ngoài độc nhãn cự nhân ra còn có gì khác không, cũng không biết đám người độc nhãn cự nhân này vì cái gì mà ra ngoài, theo lý mà nói thông thường bọn họ không chủ động tập kích một số đông loài người... trong đó ắt có ẩn khúc gì đó.... chúng ta lại xem xem..." Đao Ba Kiệt tương đối bình tĩnh nói vậy, nhưng hắn cũng có chút lo lắng, căng thẳng.

Khi những độc nhãn cự nhân nhảy xuống bên cạnh Bạch Khởi, những người đến gần chỗ Bạch Khởi đều ngừng thở, đương nhiên cũng có không ít kẻ vui mừng trước tai họa của người khác, trong nhận thức của bọn chúng.... Bạch Khởi chết chắc rồi...

Nhưng đáng tiếc câu nói sau của Bạch Khởi khiến mọi người đều trợn tròn mắt.... mọi người không tin vào tai mình nữa, bởi vì Bạch Khởi nói rằng: "Người đâu.... giết hết bọn chúng cho ta."

Còn những độc nhãn cự nhân nghe xong liền nói: "Vâng thưa chủ nhân." Nói xong lần lượt ra tay cầm mộc côn dài hơn năm mét, to hơn một mét kêu gào xông lên....

Điều này.... những người đứng trức mặt Bạch Khởi biểu tình kinh ngạc, Bạch Khởi trở thành chủ nhân của độc nhãn cự nhân trong truyền thuyết, còn ra lệnh cho độc nhãn cự nhân.... tất cả đều không dám tin vào những gì diễn ra trước mặt, nhưng dù tin hay không nhưng bọn họ chí ít cũng biết một việc đó là sát thần Bạch Khởi đã trở lại....

*****

Những độc nhãn cự nhân đang kêu gào, phát ra tiếng kêu nguyên thủy nhất, cầm những mộc côn to dài mấy thước liền xông ra, từng người từng người chạy như những con voi trên đồng bằng, tuy chỉ có hơn ba mươi người nhưng lại khiến cho khắp vùng đất đều chấn động lên theo bước chân của họ.

Độc nhãn cự nhân xông vào đám người, khua vũ khí thô sơ nhất trong tay mình, bắt đầu chém giết đẫm máu, một độc nhãn cự nhân đơn độc không có gì kinh khủng, mấy ngàn người có thể dễ dàng giải quyết, dù sao độc nhãn cự nhân không phải là Thái Thản, bọn họ tuy mạnh mẽ nhưng một mắt nằm ngang trên trán là nhược điểm lớn nhất của họ, dưới tình hình số lượng người lớn rất dễ bị tấn công, nhưng ba mươi độc nhãn cự nhân dựa vào nhau tạo nên một thế trận nhìn thì có vẻ thô sơ nhưng lại khiến cho người ta không cách nào tấn công được, trực tiếp lao ra sẽ giống như một trận nước lũ kinh khủng, nơi họ đi qua thây ngã khắp nơi.

"Gầm gào gừ ~~" Độc nhãn cự nhân điên cuồng kêu gào, huyết mạch đến từ viễn cổ trong khi bọn họ chiến đấu sẽ điên cuồng sôi trào lên, bọn họ sinh ra là để chiến đấu, người nào cũng hưng phấn kêu gào, không ngừng tấn công loài người nhỏ bé đó.

Đi qua một bước một chân, một người dẫn theo một ngựa đều trở thành bánh thịt, cảnh tượng kinh khủng khó nói lên lời, không ít rối rít lui về phía sau, từng người từng người sợ hãi nhìn mọi chuyện trước mắt, dường như không dám tin những điều này đều là sự thực, bọn họ sợ rồi, bọn họ khiếp đảm vì phải đối mặt với cuộc sống trong truyền thuyết, bọn họ sợ hãi, không ít người lặng lẽ lui về phía sau.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó hoạt động gân cốt một chút, giãn ra nắm tay của mình, sau đó trên người phát ra đấu khí màu xanh nhạt, nhảy dựng bay lên không trung giống như một đường cầu vồng khắc lên bầu trời xanh thẳm kia, lao thẳng tới ba kẻ Tiếu Diện Hổ, Đao Ba Kiệt, độc Mân Côi đang ngồi trên ngựa phía xa kia.

Không để ý đến những người khác, những người đó đương nhiên đi đối phó với độc nhãn cự nhân, điều Bạch Khởi muốn làm bây giờ chính là giết chết ba kè thủ lĩnh này, tuy không có bọn họ hắn cũng sẽ không thay đổi được kết cục bây giờ, thậm chí bởi vì sau khi đạt đượn huyết thống Thái Thản mà giết nhiều người như vậy sẽ tích lũy rất nhiều điểm giao dịch, dùng kim tệ đổi thành đấu tông, nhưng.... thù hận những ngày qua lại không thể dễ dàng cho qua...... Bạch Khởi sớm đã nghĩ qua, một khi có cơ hội, nhất định phải giết ba kẻ khốn kiếp đó, sau đó trở về hắn nhất định sẽ tiêu diệt Cơ Nỗ Lý Duy Tư.... không.... Bạch Khởi sẽ không giết tên Cơ Nỗ Lý Duy Tư đó mà muốn khiến cho kẻ phản bội Cơ Nỗ Lý Duy Tư này sống không bằng chết.

"Vù~" Bạch Khởi từ phía xa lao tới với tốc độ cực nhanh giống như lưu quang, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Tiếu Diện Hổ, đánh một quyền, trực tiếp xuyên qua áo giáp và cơ thể của đối phương, một nửa cánh tay Bạch Khởi xuyên qua cơ thể chúng, sau đó chậm rãi rút bàn tay đầy máu ra.

"Sao có thể?" Tiếu Diện Hổ không dám tin mọi chuyện trước mắt, trước khi chết vẫn giữ vẻ mặt không thể tin nổi... hắn không hiểu tại sao quả đấm của Bạch Khởi lại có uy lực như vậy, tại sao mấy ngày trước đây Bạch Khởi vẫn là đấu linh lại có thể đột phá tiến vào cấp đấu tông, tại sao Bạch Khởi lại có tốc độ nhanh như vậy.

Có điều những thứ này đã không quan trọng nữa rồi, bởi vì lúc này hắn đã chết, những thứ này đã không còn là vấn đề mà hắn cần quan tâm nữa.

Mà trong giây phút thân thể Bạch Khởi xuyên qua cơ thể Tiếu Diện Hổ, Độc Mân Côi lập tức thúc ngựa chạy trốn, ngược lại là vẻ mặt kiên quyết của Đao Ba Kiệt, sau khi sững sờ ở đó liền rút ra vũ khí của mình.

Đáng tiếc là, một phút sau Bạch Khởi đã tới trước mặt Đao Ba Kiệt, vặn cổ đối phương, sau khi né tránh đòn tấn công của Đao Ba Kiệt, như một cơn lốc, liền vòng ra phía sau, bắt lấy đầu đối phương nhẹ nhàng vặn, Đao Ba Kiệt liền từ ngựa rơi xuống.

"Thủ lĩnh đã chết ~~ thủ lĩnh. Đã chết ~~ chạy mau a ~~ chạy mau ~" Cũng không biết là ai kêu lên đầu tiên, sau một tiếng gọi không dứt, những tên cường đạo vốn đang trên bờ của sự suy sụp tinh thần rối rít hạ vũ khí xuống, bắt đầu cướp đường mà chạy.

Con người là như vậy, nếu như trên dưới một lòng thì bọn họ vẫn có thể thắng, nhưng chỉ cần có một người bỏ chạy, ngay sau đó sẽ có vô số người bỏ chạy, bởi vì họ không muốn chết, đều sợ chết, không có ai đốc thúc họ, bọn họ đã mất đi dũng khí chiến đấu.

"Gầm ~" thủ lĩnh của độc nhãn cự nhân phát ra tiếng gầm lớn, ngay sau đó người đầu tiên bắt đầu truy kích, sau khi những độc nhãn cự nhân khác cũng lần lượt giơ tay ngửa mặt lên trời hú dài rồi bắt đầu truy kích, ngựa đã không thể chạy, con người chỉ có thể dựa vào hai chân của mình, tình hình như vậy khiến cho bọn họ cơ bản không có cách nào thoát khỏi sự truy kích của độc nhãn cự nhân.

Từng tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền đến, nhưng dù sao kẻ muốn vây giết Bạch Khởi có hơn vạn người, những độc nhãn cự nhân tuy lợi hại, tốc độ cũng không chậm nhưng vẫn chưa có khả năng truy sát toàn bộ người ở đây, một số ít người chết tạo nên sự chạy trốn của càng nhiều người.

Về điều này Bạch Khởi chỉ cười lạnh một tiếng, bắt đầu truy kích, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là kẻ nữ nhân Độc Mân Côi đó. Bạch Khởi muốn giết người phụ nữ tâm địa như rắn độc này, dọc đường truy kích Bạch Khởi, một quyền giết chết một người, tốc độ nhanh khiến cho người ta chắc lưỡi hít hà, dọc đường đến đây, hai tay Bạch Khởi giống như khoái đao, nơi đi qua rớt xuống một mảnh, từng người chết thảm không nỡ nhìn mà đám đông không dám gây chút trở ngại nào cho Bạch Khởi, tốc độ của Bạch Khởi không hề giảm xuống, lúc này bên cạnh hắn khắp nơi đều là tử thi, trên người đã nhuốm không ít máu tươi, tuy Bạch Khởi có ý thức không để mình nhuốm máu nhưng người chết ở đây thực sự qua nhiều, người chết trong tay Bạch Khởi lại càng nhiều hơn, tình hình như vậy cho dù Bạch khởi có thể về tránh cũng không được.

"Đát đát đát`" Đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến, nhưng ngay sau đó tiếng vó ngựa lại ngừng nghỉ, phía mặt trời lặn xa xa, một bầy chiến mã dừng bước không ngừng hí lên, không dám tới gần, còn phía sau chiến mã, mấy nghìn người mặc áo đen xông ra, trong tay cầm vũ khí, không nhanh không chậm chạy tới, tuy tốc độ không nhanh nhưng lại tạo ra một chấn động không nhỏ.

Còn mấy trăm người dẫn đầu càng giống như mũi đao nhọn xông lên phía trước, mặc dù bọn họ đều che mặt, nhìn không rõ bộ dạng nhưng thân hình cao lớn đó, Bạch Khởi vừa nhìn đã nhận ra, cuồng sư vệ bình quân cao hai mét không khó khiến người khác nhận ra, lúc này phía trước nhóm người áo đen đó chính là những cuồng sư vệ này, còn về những người phía sau chính là Hắc Y quân của Bạch Khởi.

Gặp phải cảnh tượng như vậy, Bạch Khởi biết, e là những cuồng sư vệ đó đã thoát hiểm trở về, hơn nữa lão nhân Tân Ba Đạt đó đã xử lý Cơ Nỗ Lý Duy Tư rồi, tuy có chút tiếc nuối, cái tên đó không chết trong tay mình nhưng chí ít việc đến đây của những thuộc hạ này đồng nghĩa với việc nơi này... không có ai có thể sống sót mà rời khỏi.

"Tinh tinh tang tang" tiếng kim thiết vang lên trên đồng bằng trước đồi lĩnh tử vong, tiếng chém giết không ngừng bên tai, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, khắp nơi đều là tiếng la khóc, trong mỗi phút đều có người ngã xuống, ở đây giống như một bãi chiến trường, khiến người ta bị chấn động.

"Ngươi không chạy được đâu..." Lúc này Bạch Khởi đã đuổi kịp Độc Mân Côi, tuy cô ta ẩn núp trong đám người nhưng vẫn bị Bạch Khởi phát hiện ra, Bạch Khởi giống như U Linh đi tới phía sau Độc Mân Côi, nắm lấy cổ đối phương, cười lạnh lùng nói, vẻ mặt ít nhiều cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút dữ tợn, lúc này Bạch Khởi một bộ áo trắng một mái tóc bạc tung bay, trên người toàn vết máu, khuôn mặt lạnh như băng, thoạt nhìn giống như ma qủy từ vực sâu địa ngục bước ra, khiến người ta phải kinh sợ.

"Đừng... đừng giết ta... đừng giết ta.... Ngươi muốn thế nào cũng được, cầu xin ngươi đừng giết ta..." Nữ cường nhân lòng như rắn rết lúc này đã không còn vẻ ác độc và quyết đoán như ban đầu, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, cô ta dường như lại biến thành một tiểu nữ nhân, khóc lóc van xin Bạch Khởi, chỉ hy vọng Bạch Khởi tha cho mình.

"Không~ ngươi không còn cơ hội nữa rồi." Nhưng Bạch Khởi không một chút thương hoa tiếc ngọc, thấp giọng nói, nói xong liền bóp gãy xương cổ đối phương, Độc Mân Côi tung hoành hỗn loạn nhiều năm đã ngã xuống như vậy.

"Người đầu hàng không giết ~ người đầu hàng không giết ~~" Trong lúc đối phương sắp tuyệt vọng, một giọng nói như vậy đột nhiên vang lên, bọn cường đạo vốn đã tuyệt vọng chẩn bị liều chết một trận nghe thấy giọng nói đó trong nháy mắt lần lượt quỳ xuống đất, khóc la lên: "Ta đầu hàng! Ta đầu hàng ~~"

Bọn chúng bây giờ không còn là cường đạo hung ác mữa, bọn chúng đã vứt bỏ vũ khí của mình, trong tuyệt cảnh này không còn một chút niềm tin vào chiến đấu nữa, bọn chúng sợ, bọn chúng sợ hãi, bọn chúng đã không còn chút dũng khí chiến đấu nữa.

Đối mặt với Hắc Y quân như nước lũ, đối mặt với độc nhãn cự nhân thân cao tám thước đang rít gào tàn sát, bọn chúng chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.

Ngăn lại sự tàn sát của độc nhãn cự nhân, Hắc Y quân bắt đầu điều chỉnh lại những cường đạo đầu hàng đó, theo lời chỉ đạo của Bạch Khởi chỉ chọn những người tinh tráng giữ lại, những kẻ còn lại toàn bộ đều đuổi đi... trong lúc hỗn loạn, bốn thế lực lớn sụp đổ trong tay Bạch Khởi, bọn chúng đã không còn chút khả năng vùng lên nữa, tuy Hỗn Loạn chi địa trong tương lai vẫn hỗn loạn nhưng sợ là ngoài quân chính quy trung ương, sẽ không còn bất kỳ một thế lực to lớn nào nữa.

Không... có lẽ vẫn còn một, đó chính là Hắc Y quân, tương lai... Hắc Y quân sẽ trở thành một thế lực mạnh nhất đóng quân nơi hỗn loạn này, mà sát thần tên của Bạch Khởi cũng bởi vì trận chiến này đã thực sự vang dội cả hỗn loạn chi địa này, sát thần cái danh hiệu Bạch Khởi này, cơ bản không ai không biết, không ai không hiểu.

Đương nhiên những thứ này không quan trọng, bởi vì lúc này Bạch Khởi vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm.... Đến trước Tân Ba Đạt, đứng ở giữa cuồng sư vệ khôi ngô đó, Bạch Khởi thấp giọng nói với Tân Ba Đạt: "Những thứ này... đa tạ các ngươi đã đến tìm ta... có điều... cái tên Cơ Nỗ Lý Duy Tư thế nào rồi?" :

"Ha ha... tiểu tử, ta nói rồi, chúng ta là đồng minh, thú nhân chúng ta là giữ chữ tín nhất, sẽ không xảo quyệt như loài người các ngươi, đã là đồng minh, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi, về cái tên mà ngươi nói... ta nghĩ... ngươi hẳn sẽ có cách, bởi vậy... ta đã giữ lại hắn... bây giờ hắn đang bị nhốt trên núi." Tân Ba Đạt nghe xong cười ha hả hào sảng nói.

"Được... cảm ơn ngươi... ta trở về trước... ta phải khiến cho tên đó sống không bằng chết..." Bạch Khởi nghe xong gật gật đầu, sau đó có chút lạnh lùng nói, trong ánh mắt thâm thúy đó bắn ra một quang mang tàn nhẫn.

Nói xong Bạch Khởi liền rời khỏi, đem theo ba mươi độc nhãn cự nhân nhanh chóng rời khỏi, biến mất trước mặt mọi người, nhìn theo hướng Bạch Khởi đi, Tân Ba Đạt nheo mắt lại, lẩm bẩm nói: "Tên tiểu tử này thật sự kinh khủng, chỉ mới mấy tháng mà đã lên tới trình độ đấu tông... ổ.. người như vậy... e là Thú Hoàng bệ hạ cũng không bằng, còn có những người khổng một mắt, hắn lại có thể chi phối độc nhãn cự nhân... ừm.... nếu không phải biết hắn là con người, ta thực sự nghi ngờ chủng tộc của hắn... hợp tác với người như vậy.. đối với tiểu điện hạ mà nói nên là một may mắn... đương nhiên... nếu là kẻ đich của hắn thì thật đáng thương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-344)