Vay nóng Tinvay

Truyện:Cửu U Long Giới - Chương 122

Cửu U Long Giới
Trọn bộ 344 chương
Chương 122: Trở lại Vương đô
0.00
(0 votes)


Chương (1-344)

Siêu sale Shopee


Sau khi giết hết đám người đó, Bạch Khởi hơi sửng sốt một chút, hắn cảm thấy bản thân bây giờ hình như càng trở nên bá đạo tàn độc, nhưng chỉ nghĩ như vậy một chút về việc này, cũng không quá quan tâm, nhìn một chút thi thể trên mặt đất, Bạch Khởi quay người bình thản nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ừm... ừm.... xem ra bây giờ chúng ta không đổi một nơi nào khác cũng không được." Âu đại sư ngồi đó uống một ngụm rượu rồi nói đùa, nói xong liền đứng dậy, sau đó sai Tiểu Kiền và Bích Lợi Tư thu xếp hành trang chuẩn bị rời đi. :

Dọc đường Bạch Khởi và những người khác cũng không trì hoãn thời gian, liền đi về phía vương đô, trên đường đi, Bạch Khởi giao đấu với Âu đại sư mấy lần, lần nào cũng đều thảm bại, tuy không rõ thực lực thực sự của Âu đại sư, nhưng Bạch Khởi lại có sự suy đoán sơ bộ, đại khái chính là khoảng bát tinh cửu tinh đấu tông, bởi vì trong lần giao đấu này, Âu đại sư bị Bạch Khơie đẩy vào tuyệt cảnh không thể không bạo phát ra đấu khí, cũng chính vì thế mà Bạch Khởi mới hiểu ra thực lực của ông ta, đấu khí màu xanh dày đặc cho thấy thân phận của ông ta, cường giả cấp đấu tông...

Trải qua thời gian hai tháng, bọn Bạch Khởi cuối cùng đã đến được vương đô Mân Côi thành của vương quốc Ba Phạt Lợi Á, tuy đã là lần thứ hai đến Mân Côi thành, nhưng Bạch Khởi vẫn bị khí thế rộng lớn, tường thành nguy nga của Mân Côi thành làm rung động.

Sau khi Âu đại sư cáo biệt, Bạch Khởi liền dẫn theo Bích Lợi Tư đã khôi phục hình dáng Tinh Linh đi về phía nhà mình, đây là vương đô, Bạch Khởi ở đây không có gì phải che dấu cả, thân phận của Bích Lợi Tư cũng không phải là bí mật gì, lẽ nào vẫn có người dám gây phiền phức cho Bạch Khởi ở đây sao? nếu có... tên đó tuyệt đối chết chắc rồi, không nói đến thân phận thanh niên cao thủ đệ nhất, ngay mấy người bằng hữu đó của Bạch Khởi cũng có thể chơi chết kẻ đó rồi...

" Tiểu tử... hãy nhớ lấy, sau này gặp ta ngươi phải đi vòng, nếu không ta đánh cho ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi..." khi đi trên con đường hướng về phía nhà mình, đột nhiên một âm thanh có vẻ hơi non nớt nhưng lại vô cùng ầm ĩ vang lên.

Nhìn theo âm thanh, liền phát hiện ra một tên tiểu tử mập mạp mặc trang phục hoa lệ đang đánh một đứa trẻ khác, đứa trẻ đó nhìn dáng vẻ cũng là con em quý tộc, có điều không biết là nhà ai, mười mấy nô bộc của hai nhà đứng hai bên nhưng lại không có ai dám nhúng tay vào chuyện này, chỉ thấy tên mập đó vung nắm đấm của mình không ngừng giáo huấn đứa trẻ gầy yếu kia.

"Hu Hu hu. Đứa trẻ bị đánh bất quá vẫn còn nhỏ tuổi, vẻ mặt non nớt mang theo giọng trẻ con nhìn tên mập trước mặt, nước mắt giàn giụa, run rẩy chỉ tay vào tên mập vô cùng hung hăng, một câu cũng không nói ra.

"Bốp~" Lại là tiếng một cái tát vang lên, tên mập đứng đó cao ngạo tự mãn nói: "Ta? Ta cái gì mà ta! Nói cho ngươi biết... lão tử đánh chính là ngươi, nếu ngươi không phục thì cứ việc đến, thế giới này quả đấm lớn mới chính là lão đại, có bản lĩnh thì hãy đến đánh ta... Bạch Tiêu Sái ta lẽ nào lại sợ ngươi?

Lời vừa thốt ra, Bạch Khởi từ phía xa, khóe miệng mỉm cười, đã hơn chín tháng rồi không gặp, không ngờ tên mập này lại còn mập hơn, nhìn bộ dạng này có vẻ đã trở thành một thổ phách vương, việc gì cũng đều nói đến lý luận nắm quyền lớn, cũng không biết có phải bởi vì di chứng còn lưu lại sau khi bị mình giáo huấn hay không nữa.

Bạch Khởi đi tới, một tay đã nhấc Bạch Tiêu Sái lên, những người nô bộc bên cạnh nhìn thấy tình cảnh như vậy, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khoái ý, còn Bạch Tiêu Sái một bên sắc mặt biến đổi, sau đó lập tức gào lên: "Ai! Là ai... mau bỏ ta ra... nếu không ta sẽ không tha cho ngươi..."

Nói xong quay về phía bảy tám tên nô bộc xung quanh kêu gào: "Các ngươi đang làm gì vậy?! Nhanh lên... còn không nhanh đến giúp! Nhà ta nuôi các ngươi để làm gì!!"

Có điều, đáng tiếc là mấy người nô bộc ai nấy đều khúm núm không dám động thủ, chỉ nhìn Bạch Tiêu Sái rồi lại nhìn Bạch Khởi sau lưng Bạch Tiêu Sái, sắc mặt trở nên cỏ quái.

"Đã chín tháng không gặp rồi nhỉ, không ngờ tiểu tử ngươi vẫn bộ dạng đức hạnh này... có điều... hình như có chút tiến bộ hơn so với trước đây..." Bạch Khởi vẫn một tay nhấc Bạch Tiêu Sái lên, lộ ra vẻ mặt tươi cười nói.

Tuy tiểu tử này không phải là thứ gì tốt, nhưng Bạch Khởi cũng không có quá hận ý với hắn, cho dù Bạch Khởi rất căm thù mẹ của hắn nhưng chuyện đời trước dù sao cũng là của đời trước, đứa trẻ này vẫn là một đứa trẻ, tuy chẳng là thứ gì nhưng vẫn có thể chăm sóc dạy bảo, huống chi còn là huynh đệ của mình, Bạch Khởi cũng không quá làm khó cho nó... đương nhiên... nếu đứa trẻ này lớn lên có tính cách giống mẹ của nó, không biết chết sống, vậy thì Bạch Khởi cũng sẽ không khách khí... đương nhiên sẽ đưa nó xuống địa ngục...

"A~~ đại ca~~ ối, đừng... ca ca, cuối cùng huynh đã trở về rồi... hu hu... đệ thật sự nhớ huynh muốn chết..." Sau khi Bạch Tiêu Sái nhìn thấy Bạch Khởi, sắc mặt lập tức liền biến đổi, vẻ mặt nhớ nhung, cố ép ra hai giọt nước mắt đau khổ với Bạch Khởi.

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, đi về cùng ta... ngươi mấy tháng gần đây biết điều hơn rồi đấy, ồ... có điều biểu hiện vừa nãy của ngươi không phải tốt lắm, chúng ta đi về hãy nói..." Bạch Khởi nghe xong cười, vừa nói xong dẫn Bạch Tiêu Sái quay người đi về phía phủ đệ Bạch gia.

Đám người vẫn giữ vẻ kinh ngạc, mấy người nô bộc bây giờ sửng sốt rồi lập tức chạy tới, đi theo sau Bạch Khởi và Bạch Tiêu Sái.

Còn mấy người nô bộc của tiểu tử quý tộc bị đánh lại rối rít đỡ hắn dậy, tiểu tử quý tộc đó ôm mặt mắng: "Chết tiệt... Lũ nô tài các ngươi không biết đến giúp ta sao, ta nuôi các ngươi có tác dụng gì? Cái tên khốn kiếp Bạch Tiêu Sái đó... Ta nhất định phải tìm người dạy dỗ hắn!"

"Ồ... thiếu gia... tôi thấy việc này hay là cho qua đi... người đó đã về rồi, chúng ta e là không thể chọc tức được Bạch Tiêu Sái đâu...." Một người nô bộc sắc mặt quái dị nói.

"Cái gì? Ngươi nói gì? Tên mập chết tiệt đó ư? Phủ chúng ta không phải có một Đại đấu sư mới đến sao? Hãy gọi ông ta ra đây, ta muốn giáo huấn tên khốn kiếp Bạch Tiêu Sái một trận." Thanh niên quý tộc đó quát to lên.

"Không... Cái đó... thiếu gia, người vừa nãy có lẽ là là Bạch Khởi, anh trai của Bạch Tiêu Sái... đệ nhất thanh niên cao thủ vương đô... nghe nói... ngay đến Độc Cô Chiến Thiên cũng bại dưới tay hắn, cam nguyện làm phó, hơn nữa là hảo bằng hữu của tam hoàng tử Lý Tầm Hoan và thiếu gia Bối Tác Tư gia tộc Lan Lăng gia... cậu không biết Bạch Khởi, cũng biết người gặp người sợ Bối tác Tư, thần quỷ chớ gần Độc Cô chiến Thiên, còn có tuyệt thế dâm ma Lý Tầm Hoan, ba người này... có bọn họ... ngay lão gia cũng không làm gì được Bạch Khởi, huống chi, nghe nói ban đầu Bạch Khởi ra ngoài tu luyện, chín tháng trước đã là thanh niên đệ nhất cao thủ vương đô một đời, bây giờ sợ là càng lợi hại hơn, cho dù là vị đại đấu sư mới đến phủ đệ chúng ta ra tay e cũng không phải là đối thủ... việc này... hay là thôi đi..." Người nô bộc đó thấp giọng cười gượng nói.

"Cái gì? Bạch Khởi!? tên chết tiệt đó tại sao lại về? Hừ... vậy thì thôi vậy, tên khốn kiếp Bạch Tiêu Sái đó tốt nhất là cầu nguyện cho đại ca hắn mãi mãi ở lại vương đô, nếu không ta nhất định dạy cho hắn một bài học!" Tiểu tử quý tộc đó sau khi nghe xong vẻ mặt bất lực nói, vẻ mặt hung hăng lắc lắc tay, hắn cũng biết Bạch Khởi trở về thì e là bản thân cũng không làm gì được tên khốn Bạch Tiêu Sái đó.

"Hãy nói đi, mấy tháng nay vương đô có chuyện gì xảy ra không?" Sau khi đi ra khoảng mấy chục thước, Bạch Khởi bỏ Bạch Tiêu Sái xuống, vừa đi vừa hỏi.

"Cái này... không có chuyện gì, sau khi huynh đi, Bối Tác Tư lão đại vẫn bộ dáng như cũ, các tử đệ quý tộc lớn nhỏ nhìn thấy hắn đều chạy trốn, tam hoàng tử Lý Tầm Hoan lại tỏ tình với mười người, nhưng không có một lần thành công, Độc Cô Chiến Thiên... hừm, Độc Cô biến thái sau khi huynh đi cũng rời khỏi, tháng trước mới trở về, nghe nói đã đột phá cấp đấu linh, mà đã chém hai người có mắt như mù, ồ... còn một chút nữa chính là huynh vừa đi không lâu, có một Hồng Y đại giáo chủ, hai Lam Y Đại giáo chủ, cùng với mấy trăm tế tự và mấy nghìn quang minh kỵ sĩ đoàn, trắng trợn truyền giáo trong lãnh thổ Ba Phạt Lợi Á, và xác lập địa vị tông giáo tại đại lục đông nam Mân Côi thành... ngoài ra sử đoàn của đại công tước An Đức Liệt mộtg sau đến vương đô... nghe nói lần này đến đàm phán với vương quốc..." Bạch Tiêu Sái thật thà nói với Bạch Khởi và không hề dám dấu diếm chút nào, hỏi gì nói đấy, vô cùng thật thà.

"Ừm... còn có chuyện gì nữa không?" Sau khi Bạch Khởi gật đầu hài lòng, bình thản nói.

"Ừm... cái này... đúng rồi... còn nữa, Hải Đường của Bách Hoa viện, bây giờ danh tiếng vang xa, giá trị tăng lên gấp bội... ha ha... nhưng không còn tiếp ai nữa... cũng không biết đã dùng cách nào để thuyết phục chủ nhân phía sau của Bách Hoa viện, dù sao nàng ấy từ khi tiếp đãi đại ca, chưa từng tiếp đãi ai khác, điều này lại càng làm cho giá trị của nàng tăng cao, bây giờ người trong cả vương đô đều lấy việc tiến vào khuê phòng của Hải Đường làm vinh dự, bên ngoài đồn đại là huynh quá lợi hại, Hải Đường một lòng với huynh, không chịu tiếp đãi người khác..." Nói xong, vẻ mặt dâm đãng của tiểu tử Bạch Tiêu Sái lại hiện lên.

"Điều này không liên quan tới ngươi...." Bạch Khởi tức giận đánh vào sau đầu Bạch Tiêu Sái một cái, sau khi nói xong cũng không thèm để ý đến vẻ mặt ấm ức của Bạch Tiêu Sái, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Xem ra Bạch Khởi mấy tháng nay không ở vương đô, trong vương đô này có thể xem như phong vân tái khởi, hơn nữa còn có nữ nhân tên Hải Đường, cũng không biết đang có ý định gì, nhưng những điều này không quan trọng nữa, lần đấu tiên đến vương đô Bạch Khởi cơ bản không có sức mạnh phản kháng, tuy sức mạnh này chưa thực sự đủ mạnh, nhưng cũng coi như xấp xỉ rồi, ít nhất không phải là mình trước đây có thể mặc cho người khác tự do định đoạt, Bạch Khởi bây giờ đã có sức mạnh phản kháng, nếu ai muốn gây phiền phức cho hắn thì cứ đến, cùng lắm là đánh một trận, Bản thân là tam tinh đấu tông cũng không phải là nói xuông...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-344)