← Ch.137 | Ch.139 → |
Động tác của Bạch Khởi trong mắt Hầu Tước Đỗ Tân chính là, hắn chỉ nhắm nghiền đôi mắt, trong mắt một tia lạnh lóe qua, hắn không nghĩ đến Bạch Khởi lại đối với mình thong dong và ngạo mạn như vậy. Cho dù là tính tình Hầu Tước có tốt mấy đi nữa cũng bất giác giận dữ, càng không phải nói Mã Đặc Nhi bên cạnh, nếu không phải là Hầu Tước Đỗ Tân căn dặn trước không cho Mã Đặc Nhi nói chuyện, e rằng bây giờ Mã Đặc Nhi đã nổi nóng gây phiền phức cho Bạch Khởi....
- Tốt... rất tốt... người thanh niên, hôm nay ở đây không có người ngoài... chúng ta người ngay không nói vòng vo, ngươi để Độc Cô Chiến Thiên ở đây có ý gì? Ngươi muốn làm gì?
Hầu Tước Đỗ Tân bình thản nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt thấp giọng nói, trong lúc nói chuyện tay không ngừng sờ vào tay vịn sáng bóng của ghế mình.
- Ý gì? Không có ý gì, ông vốn không cho tôi đến... các ngươi không biết chủ nhân của Tử Kinh Hoa thương hội với Độc Cô Chiến Thiên có mối giao tình rất thâm sâu, bây giờ các ngươi muốn đánh vào sinh ý của Tử Kinh Hoa thương hội, ông ta đương nhiên phải tìm các ngươi gây phiền phức...
Bạch Khởi uể oải nói, dựa vào ghế vẻ mặt tùy ý, khuôn mặt phất phơ đó dường như không để ý đến những chuyện xảy ra trước mắt, cũng dường như không để ý đến phụ tử Hầu Tước cao cao tại thượng.
Đối với chuyện này, Hầu Tước đã sớm nghĩ tới, lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Được rồi, ta đã nói ở đây không có người ngoài, ngươi cũng đừng giấu ta. Đỗ Tân gia chúng ta tuy rằng không phải là Vương Quốc lỗi lạc nhưng ít nhất trong Vương Quốc cũng là gia tộc được xếp từ mười trở lên, tại Ba Phạt Lợi Á cắm rễ mấy trăm năm, muốn biết một chút tình báo vốn không phải là chuyện khó khăn, ngươi chính ông chủ đứng sau Tử Kinh Hoa thương hội... phải không?.
- Phải thì đã sao?
Bạch Khởi ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào hai người ngồi phía trước. Nói thật, Bạch Khởi không muốn cho người ta biết quan hệ của mình với Tử Kinh Hoa thương hội, nhưng muốn giấu được người khác dường như không phải là chuyện dễ như vậy. Đỗ Tân gia đã biết, điều đó đại diện cho trong Vương Quốc đã có không ít người biết mối quan hệ của mình với Tử Kinh Hoa thương hội.
- Thế nào? người thanh niên... Ta thừa nhận chuyện này Đỗ Tân gia chúng tôi có chút khiếm khuyết suy nghĩ. Nhưng... ngươi phải hiểu rõ một chuyện, đó là... tiền vốn của ngươi vốn không thể phân cao thấp với Đỗ Tân gia chúng ta. Đừng nói là ngươi, cho dù là phụ thân của ngươi Bạch Kình Thiên cũng vậy, Đỗ Tân gia không phải ai cũng có thể chống lại. Chuyện lần này ta có thể không tính toán với ngươi, dẫn Độc Cô Chiến Thiên đi, ta đảm bảo không truy cứu chuyện này nữa, nếu không... Hừm Hừm...
Hầu Tước Đỗ Tân hừm hai tiếng xong không nói thêm gì nữa, nhưng mọi người đều có thể nghe ra giọng uy hiếp.
- Ngươi đây là uy hiếp ta? Ngươi biết không? Con người của ta ghét nhất là uy hiếp... Nếu đã như vậy... xem ra sự việc này chúng ta bàn không thành rồi, tạm biệt...
Bạch Khởi bây giờ là chân không không sợ bùn dơ, lời của Hầu Tước Đỗ Tân vừa nói ra Bạch Khởi quay lưng đi khỏi, dù sao Độc Cô Chiến Thiên ở đây canh người khó chịu hẳn là Đỗ Tân Gia chứ không là Bạch Khởi.
- Đợi đã... Ngươi muốn thế nào?
Sắc mặt Hầu Tước Đỗ Tân biến sắc, nhìn Bạch Khởi sắp rời khỏi. Giọng nói, nụ cười trên mặt đã biến mất thay vào đó là vẻ mặt tái mét.
- Ha ha... vậy mới có chuyện bàn chứ... cũng là Hầu Tước Đỗ Tân ngươi thông minh, nhưng ngươi nhớ đấy, đừng có uy hiếp ta... bây giờ là các ngươi cầu xin ta, không phải ta cầu xin các ngươi...
Bạch Khởi lạnh lùng cười nói, nói xong quay người trở về ngồi vào vị trí hồi nãy của mình, sau đó uể oải nhìn thoáng qua Hầu Tước Đỗ Tân đang ở trước mặt, bộ dạng đó dường như đang thị uy.
Người này dường như không còn tâm trạng để ý Bạch Khởi xem ra có vẻ lương thiện nhưng thuộc loại cặn bã lưu manh du côn, sau khi Hầu Tước Đỗ Tân liếc mắt nhìn thoáng qua Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn gì nói ra...
- Rất đơn giản... Đỗ Tân gia công khai xin lỗi Tử Kinh Hoa thương hội thừa nhận hành vi vô sỉ của mình...
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
Điều này đương nhiên không phải mục đích chính của Bạch Khởi. Nói như vậy chẳng qua là để nói giá và trả giá, Bạch Khởi dù sao cũng không phải là loại người truy cầu danh tiếng mà không truy cầu lợi ích. Để Đỗ Tân gia công khai xin lỗi, đương nhiên có thể nói trời quang mây tạnh, sau chuyện này Tử Kinh Hoa thương hội cũng có lợi. Nhưng Đỗ Tân gia này là gia đình quý tộc sẽ không đáp ứng điều kiện này. Giai cấp quý tộc sống trên thế giới này e rằng chỉ coi trọng hai thứ, quyền lợi và thể diện. Nếu gia tộc Đỗ Tân công khai xin lỗi, Đỗ Tân gia không còn nghi ngờ là bộ mặt quét đất, Đỗ Tân gia chết cũng không thể đáp ứng chuyện này, cũng có thể liều với mình cá chết lưới rách.
Không sai Độc Cô Chiến Thiên quả thật là một đại sát khí, một người hình dạng hạt nhân, gần như không ai dám trêu chọc hắn. Tuy rằng Bạch Khởi không biết do đâu, nhưng Bạch Khởi loáng thoáng đoán ra được một ít, đại khái là phía sau của Độc Cô Chiến Thiên có một thế lực khiến mọi người phải hoảng sợ, nếu không, hắn sẽ không thể kiêu ngạo như thế mà không có cao thủ dám lại tìm hắn gây phiền phức, nếu không Quốc Vương bệ hạ cũng sẽ không hạ chiếu chỉ:
- Độc Cô Chiến Thiên, giết người vô tội.
Nếu không phải sau lưng hắn có một thế lực khổng lồ khiến người khác run sợ, e rằng nguyên đám quý tộc ở Vương Đô đều không phục ý chỉ này, e rằng sớm đã có cao thủ lại giết Độc Cô Chiến Thiên. Độc Cô Chiến Thiên tuy rằng lợi hại nhưng dù sao hắn cũng là một đấu sĩ, những người lợi hại hơn hắn có rất nhiều. Ở Ba Phạt Lợi Á muốn kiếm ra người lợi hại hơn Độc Cô Chiến Thiên, e rằng có thể tìm ra mấy trăm... mảnh đất Đại Lục rộng lớn vô hạn này thì càng khỏi phải nói.
Độc Cô Chiến Thiên trước giờ vẫn làm theo ý mình, hành sự không nửa chút thu liễm, nhưng vẫn có thể sống yên yên ổn ổn ở đó, đủ chứng tỏ những điều Bạch Khởi đoán là đúng. Thế lực Độc Cô Chiến Thiên thậm chí so với tưởng tượng của Bạch Khởi còn khổng lồ hơn.
Nhưng Độc Cô Chiến Thiên rốt cuộc cũng là Độc Cô Chiến Thiên, cho rằng bây giờ hắn với mình xưng hô chủ tớ, nhưng thế lực sau hắn thì không thừa nhận điều này. Độc Cô Chiến Thiên nghe lời của mình, có thể vì mình hy sinh, nhưng thế lực đằng sau của hắn thì không thì như vậy, cho nên tất cả những gì trước mắt Bạch Khởi có thể phụ thuộc không phải là rất lớn. Khiến cho Đỗ Tân gia cá chết lưới rách, cuối cùng người thiệt thòi cũng là mình. Đương nhiên... có người đại sát khí như Độc Cô Chiến Thiên ở đây, tình hình chung là Đỗ Tân gia không dám với mình cá chết lưới rách, dù sao họ cũng rất lợi hại, làm như vậy ai cũng không có lợi, làm như vậy hai bên chẳng qua đều bị thiệt hại.
Nếu Bạch Khởi không bức Đỗ Tân gia đến nỗi nhịn không thể nhịn được nữa, tin rằng Hầu Tước Đỗ Tân sẽ không đi bước này. Đương nhiên nếu đổi thành Mã Đặc Nhi lăng đầu thanh này như vậy Bạch Khởi suy nghĩ có phải nên đổi phương pháp khác, như vậy dù sao cũng có thể tùy thời làm đại sung huyết não trở nên lục thân không nhận, người mà không suy nghĩ đến hậu quả việc làm việc làm của mình mới là khó khăn nhất
- Khốn nạn, ngươi nói cái gì? ngươi muốn Đỗ Tân gia chúng ta công khia xin lỗi một tên thương nhân nhỏ bé, ta nói cho ngươi biết chuyện này là không thể... ngươi có tin là bây giờ ta sẽ giết ngươi...
Quả nhiên nằm trong dự đoán của Bạch Khởi, Mã Đặc Nhi người dễ nổi nóng trong thời khắc này đã bộc phát ra ngoài.
Đối với biểu hiện của Mã Khắc Nhi, Hầu Tước Đỗ Tân không có gì bất mãn, ngồi ở đó nhìn Bạch Khởi một cách thích thú, dường như đang đợi biểu thị của Bạch Khởi, khuôn mặt bình tĩnh như đang nói rằng, nếu ngươi thật sự làm quá, ta sẽ suy nghĩ đến kiến nghị của Mã Đặc Nhi.
- Giết ta? Được thôi... vậy ngươi giết đi... con người ta gì cũng sợ, chỉ là không sợ chết..., các ngươi muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, ta biết Đỗ Tân gia các ngươi nhiều cao thủ, có thể sẽ giết được ta, nhưng muốn giữ ta ở lại cũng phải trả giá... đương nhiên... đây không phải là chủ yếu. Chủ yếu là... Lúc ta vào đây ta nói với Độc Cô Chiến Thiên... Nếu trong một canh giờ ta chưa rời khỏi Đỗ Tân gia. Vậy... thì để hắn giết vào... giết hết toàn bộ người của Đỗ Tân gia...
Bạch Khởi mỉm cười bộ mặt chẳng hề để ý nói.
Đương nhiên chỉ trông cậy vào một người Độc Cô Chiến Thiên giết hết toàn bộ người của Đỗ Tân gia là điều không thể, đừng nói Độc Cô Thiên là một tên Đấu Linh, Bạch Khởi là một Tam Tinh Đấu Tông cũng không có sự bảo đảm... nhưng... vấn đề là nếu thật sự Độc Cô Chiến Thiên xông vào, có ai dám ngăn cản? Đối mặt với Độc Cô Chiến Thiên, bọn Hầu Tước Đỗ Tân ngoài việc thất thủ chịu trói chỉ có thể bỏ chạy, nhưng... nếu thật sự bỏ chạy có thể chạy đi đâu? Tên Độc Cô Nhất Thiên này tuyệt đối sẽ không kể ngày đêm truy sát người của Đỗ Tân gia khắp thế giới... nếu như vậy Đỗ Tân gia coi như xong....
Đương nhiên Đỗ Tân gia có thể nổi dậy giết Độc Cô Chiến Thiên, việc này vốn không quá khó... sau khi giết Độc Cô Chiến Thiên thì sao? Chẳng lẽ nói... sau khi giết Độc Cô Chiến Thiên Đỗ Tân gia sẽ an toàn sao? Không... e rằng thời khắc đó Đỗ Tân gia sẽ càng mau bị hủy diệt, đừng quên, sau lưng Độc Cô Chiến Thiên còn có Độc Cô gia, những đám biến thái ở khắp trên thế giới.
Nhìn thật sâu vào Bạch Khởi, hít một cái thật sâu, Hầu Tước Đỗ Tân lạnh lùng nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt nói:
- Tốt... người thanh niên... ngươi đủ thâm độc... Chuyện này ta sẽ nhớ đấy, ngươi nói đi ngươi muốn như thế nào? Đương nhiên nếu muốn Đỗ Tân gia chúng ta công khai xin lỗi, đ1o là chuyện không thể nào
- Vậy sao? Con người của ta làm người không thích quá tuyệt... các ngươi đã nói như vậy, chuyện này đương nhiên có thương lượng, các ngươi không thể bồi thường trên tinh thần, vậy thì bồi thường vật chất vậy. Như thế nào?
Bạch Khởi cười đùa nói rằng:
- Ngươi muốn cái gì?
Hầu Tước Đỗ Tân tức giận nói, mí mắt bất giác giật hai cái. Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Bạch Khởi không lâu nhưng xem hình dáng của người này, cũng đủ biết tiểu tử này không phải là người thiện lương, nếu nói ở đây tuyệt đối là sư tử há mồm, Đỗ Tân gia... e rằng phải đổ máu rồi.
- Ta không cần nhiều, thẳng thắn lưu loát, một trăm vạn kim tệ như thế nào?
Bạch Khởi quẹt mũi của mình một cái, lộ ra nụ cười tự tin nói.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |