← Ch.154 | Ch.156 → |
Bạch Khởi rõ ràng thấy người thanh niên này biểu tình thoáng chốc biến đổi, bộ dạng kia giống như sắp khóc, nhưng nghĩ xem người đàn ông nào gặp phải chuyện này e rằng đều sẽ khóc cả, nhịn không được trong đầu Bạch Khởi nghĩ đến người vợ chưa cưới như núi Thái Sơn của mình, nếu như người con gái kia "xinh đẹp" giống như vị đằng trước kia... e rằng biểu tình của mình so với vị lão huynh giống như con gái này càng thêm đặc sắc, bất giác trong đầu Bạch Khởi có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Trong lúc Bạch Khởi cảm thán, trong lúc lão huynh giống con gái kia lặng lẽ không nói được gì, vị tinh tinh muội kia một chút cũng không nương tay, bặm môi một cái, quát lớn tôi tớ xung quanh.
- Các người còn sững người ở đó làm gì không ra tay cho bổn tiểu thư! Bắt gã đàn ông này về cho ta!
Mệnh lệnh vừa ra tôi tớ tứ phía lần lượt xông lên, bao vây vị huynh đài giống như con gái ở giữa, xem ra muốn ra tay... được chứ... quả nhiên trong thế giới rộng lớn này không có chuyện gì lạ mà không có, chuyện cưỡng đoạt dân nữ đã không còn là chuyện mới mẻ gì, nhưng chuyện cưỡng đoạt mỹ nam như thế Bạch Khởi lần đầu tiên thấy, không thể không nói... bọn nữ nhân này quả thật là chơi lớn rồi, nếu để Bạch Khởi dùng hai từ để hình dung vị tinh tinh muội này, chỉ có thể dùng hai chữ... cưỡng bức.
Đương nhiên từ này là từ ngữ thế hệ sau ca ngợi cái đẹp, cho dù Bạch Khởi có nói ra vị này cũng nghe không hiểu, cho nên Bạch Khởi đã bớt đi... thường nói ra đường thấy sự bất bình ra tay tương trợ, tuy rằng người con trai này thiếu một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên cũng có đoạn sau này lấy thân báo đáp, nhưng Bạch Khởi vẫn quyết định ra tay.
Hơn nữa thấy một màn trước mắt như vậy, Bạch Khởi bất giác mắt sáng lên, hắn đã nghĩ ra cách đối phó với đám Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn rồi khốn kiếp kia rồi, vị tinh tinh muội và nhân huynh xinh đẹp trước mắt đã cho Bạch Khởi sự dẫn dắt rất lớn.
- Dừng tay!
Bạch Khởi lạnh giọng hét lớn một tiếng, trong lúc nói long hành hổ bộ đi tới, động tác không gấp không chậm, chậm rãi bước tới, khí thế mười phần, những người xung quanh thấy Bạch Khởi đều lần lượt tránh ra không dám lỗ mãng.
Sự xuất hiện của Bạch Khởi khiến mọi người xung quanh đều sững người, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái, nữ tinh tinh kia và gia đinh người nào người nấy nhìn Bạch Khởi trước mặt, không biết nên hành động như thế nào, động đậy cũng không dám động đậy.
Khiến người khác không nghĩ tới vị nữ tinh tinh khủng bố kia thấy tình cảnh như vậy trước là sững người, lập tức tặc lưỡi một cái, vẻ mặt hưng phấn khi nhìn thấy Bạch Khởi trước mặt, nói với bọn nô bộc của mình:
- Hì hì... Không nghĩ tới a, bổn tiểu thư hai năm nay lần đầu tiên ra cửa lại gặp phải chuyện tốt như thế này, người đâu... đem người này trói về cho ta!
Bạch Khởi nghe xong những lời này cảm thấy phát ói... không ngờ vị tinh tinh muội này hung hãn như vậy ngay cả mình mà cũng dám bắt trói đem về, trong thoáng chốc Bạch Khởi nổi trận lôi đình! Lạnh lùng nhìn mấy nô bộc trước mặt chuẩn bị ra tay lạnh nhạt nói:
- Người nào động thủ sẽ chết...
Bọn nô bộc vốn muốn ra tay nghe được những lời sát khí đùng đùng này, ngay sau đó lập tức dừng lại, sững người ở đó không có hành động gì, không nghĩ tới vị tỷ muội anh hùng hơn người kia hoàn toàn không để mắt tới lời uy hiếp của Bạch Khởi lớn giọng quát:
- Các ngươi sợ gì! Phụ thân ta đường đường là Nhất Đẳng Tử Tước Vương Quốc, các ngươi sợ cái gì! Lên cho ta... xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm, đừng sợ tên tiểu tử này!
Nói câu thật lòng, Nhất Đẳng Tử Tước tại Vương Đô tuy rằng không phải đầy đường đều có nhưng cũng rất ít gặp, nơi đây Bá Tước, Hầu Tước một đống, Ba Phạt Lợi Á hình thành đã có mấy ngàn năm lịch sử, từ khi Bất Diệt Hoàng bắt đầu bị hủy diệt, Ba Phạt Lợi Á luôn tồn tại đến bây giờ có bao nhiêu quý tộc tóc bạc trắng đếm cũng đếm không hết. Cũng may Ba Phạt Lợi Á luôn tận lực mở rộng lãnh thổ mới đủ chỗ cho bọn quý tộc đông nghịt sinh sống, nhưng bây giờ quý tộc trong Vương Đô vẫn nhiều như cá diếc ở sông, Nhất Đẳng Tử Tước thật giống như đỉnh nhọn của kim tự tháp chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ, ở một cái thành nhỏ hoặc là có thể kiêu ngạo một phen, nhưng... ở trong Vương Đô thì cả cái mông cũng không bằng...
Không thể không nói cái này. Bọn này trí tuệ có chút vấn đề, nghe giọng nói của ả và hành động cũng biết vị này là người đến từ dưới quê Ba Lão Cấp, vừa từ bên ngoài vào Vương Đô chưa lâu, không biết phụ thân của ả đến đây làm gì, nhưng chỉ xem đức hạnh thì biết, nếu hôm nay cho dù ả không đắc tội với Bạch Khởi sau này cũng sẽ gây ra vô số phiền phức cho phụ thân ả, nếu như cha của ả kia ở đây nhất định sẽ không nói ra những lời không có tiêu chuẩn như vậy.
- Vương Đô Đặc Cảnh Ty Bạch Khởi!
Bạch Khởi lạnh lùng nói một câu như vậy, khiến cho những người vừa nãy muốn xông lên bắt Bạch Khởi bây giờ đứng như khúc gỗ, nhúc nhích cũng không nhúc nhích, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói thêm hai câu, những người xung quanh vốn đến đây xem náo nhiệt cũng lần lượt lùi hai bước, nuốt từng ngụm nước bọt.
Gã thiếu niên giống con gái bị nhốt ở trong nghe tên của Bạch Khởi, trước tiên là sững người, lập tức vẻ mặt hiếu kì nhìn Bạch Khởi, sau khi hiếu kì nhìn Bạch Khởi từ trên xuống dưới, không hiểu tại sao sắc mặt bỗng dưng ửng đỏ.
- Sững người ra làm cái gì! Bọn phế vật các ngươi. Người ta chỉ nói một câu các ngươi không dám động đến hắn nữa à? Nhanh lên ra tay cho bổn tiểu thư...
Tinh tinh muội hiển nhiên không có linh mẫn và cơ cảnh như những thủ hạ nô bộc của ả, đối với chuyện ngoài Vương Đô này cũng không hiểu rõ, danh hiệu Bạch Khởi hoàn toàn chưa nghe qua...
- Tiểu thư... Bạch Khởi... là... ặc ặc... là Vương Đô Tứ Hại khó đối phó nhất - Sát Thần Bạch Khởi...
Một nô bộc nói nhỏ bên tai tinh tinh muội, thân là nô bộc trường kì ở lại canh giữ Vương Đô, danh tiếng Vương Đô Tứ Hại hắn đã nghe qua vô số lần, danh tiếng Sát Thần Bạch Khởi đương nhiên cũng nghe qua.
- Vương Đô Tứ Hại? Đó là gì?
Vị tỷ muội này hiển nhiên cũng không thông minh lắm, cũng không phát hiện ra bảy tám người tùy tùng của mình giữ nguyên động tác cố định, mồ hôi hột từ trán chảy xuống, người nào người nấy mờ mịt đứng ở đó, đâu dám có bất kì hành động nào...
- Ặc... cô nãi nãi của ta a... Vương Đô Tứ Hại, hiệu xưng khắc tinh của con cháu quý tộc trong Vương Đô, người gặp người sợ Bối Tác Tư, thần quỷ không dám tới gần Độc Cô Chiến Thiên, tuyệt thế dâm côn Lý Tầm Hoan, và Sát Thần Bạch Khởi, không có một người nào có thể đụng vào... Tiểu thư... người này... là Sát Thần Bạch Khởi, nghe nói giết người không chớp mắt... con cháu quý tộc lớn nhỏ trong Vương Đô thấy bọn họ đều vòng đường khác đi... tiểu thư đừng trách nô tài ta nhiều chuyện, cho dù là lão gia khi thấy Bạch Khởi cũng phải vòng đường khác đi, chúng ta... chúng ta không nên đụng vào...
Nô bộc kia cũng thành thật nói khẽ như thế... trong lúc nói chuyện còn nhìn theo sắc mặt của tinh tinh muội, e rằng tinh tinh muội nổi nóng.
- Cái gì?! ngay cả cha ta mà cũng phải nhường hắn đi sao? Sao lại có thể! Cha ta đường đường là Tử Tước của Vương Quốc a... Sao lại có thể sợ hắn? Ngươi đừng hòng gạt ta... :
Tinh tinh muội sau khi nghe xong lời này vẻ mặt không dám tin nói.
- Tiểu thư a... Ta làm sao dám gạt người... người... người không ở Vương Đô nên không biết a, Vương Đô Tứ Hại bọn họ, đừng nói là Tử Tước như lão gia, Bá Tước bên ngoài bị bọn họ đùa chết cũng không ít, con cháu quý tộc lớn nhỏ trong Vương Đô thấy bọn họ cũng vòng đường chạy, phải biết trong số đó có không ít quý tộc chính hiệu... đoạn thời gian trước, vị này... khiến Độc Cô Chiến Thiên trực tiếp đánh tới cổng phủ Hầu Tước Đỗ Tân, mười mấy ngày... Tiểu thư... Đỗ Tân gia a... gia tộc quý tộc trăm năm của Vương Quốc, gia chủ Hầu Tước Đỗ Tân là Đại thần thương vụ... nhưng... vẫn thua mất cửa lớn cho người ta, nguyên nhà lớn lớn nhỏ nhỏ không dám ra, ngồi suốt mười mấy ngày... tiểu quý tộc giống như chúng ta đây người ta một đao có thể trực tiếp chém rồi...
Nô bộc kia vẻ mặt khủng hoảng nói như thế với tinh tinh muội, lúc nói chuyện còn vỗ vỗ ngực mình, đầy vẻ sợ hãi.
- Vậy... chúng ta không phải xong rồi sao?
Tinh tinh muội nghe xong lời này trước tiên là sững người, lập tức vẻ mặt đầy sợ hãi nói.
- Vậy phải xem tâm tình của người ta rồi...
Nô bộc kia khuôn mặt khổ sở nói, thực ra trong lòng đã mắng tinh tinh muội đến chết rồi, nếu không phải con đàn bà thối này, mình sao lại có thể đụng phải nhân vật như Bạch Khởi? Bây giờ thì tốt rồi, sống chết còn chưa biết a.
- Không nên a... Anh hùng... Ta biết chúng tôi sai rồi... chúng tôi đi ngay bây giờ... ngài tha cho chúng tôi đi... chúng tôi sẽ không dám nữa...
Tinh tinh muội kia bộp bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc thét lên nói với Bạch Khởi như thế, hoàn toàn không giống với lúc nãy bộ dáng uy phong lẫm liệt, giống như vịt con xấu xí ngoan ngoãn... sai rồi, là giống như con gấu lớn ngoan ngoãn.
- Cút đi... Đừng để ta thấy các ngươi nữa... về nói với chủ nhân các ngươi, dẫn tiểu thư nhà các ngươi cút khỏi Vương Đô, nếu không ta sẽ không khách khí đâu.
Bạch Khởi lạnh lùng nói một câu, nói thật tuy cùng là Tử Tước, nhưng Bạch Khởi vốn không đem bọn họ để trong mắt, bốn năm mươi tuổi vẫn còn là Tử Tước, vả lại còn có một đứa con gái có phẩm chất tệ như vậy, chỉ những điều này thôi cũng đủ thấy được năng lực của Tử Tước đó rồi, mặt hàng giống như vậy xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, Bạch Khởi căn bản không cần để ý tới... huống hồ sau lưng Bạch Khởi còn nhiều người như vậy...
- Chúng tôi lập tức cút... lập tức cút...
Một đám người vội đáp, nói xong xoay người bỏ chạy, kể cả đầu cũng không quay lại.
- Chờ một chút...
Bỗng nhiên Bạch Khởi gọi bọn họ lại, đám người như vừa vỡ mộng thoáng chốc sắc mặt biến đổi, sao đó cúi đầu lần nữa lại đi trở về, người nào người nấy thất thần liếc mắt nhìn nhau sau đó nguyên mặt tràn đầy vẻ khổ sở đứng ở đó, tinh tinh muội kia càng là vẻ mặt đáng tiếc nhìn Bạch Khởi trước mặt nói:
- Này... Đại nhân này... ngài còn có gì dặn dò sao?
- Buổi sáng ngày mai... kêu cha ngươi dẫn ngươi đến Vương Đô Đặc Cảnh Ty, ta có chút chuyện nói với các ngươi... nhớ đó, không thể không đi, nếu không ta muốn tìm các ngươi trong Vương Đô không phải là chuyện khó, đến lúc đó chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Bạch Khởi sau khi nghe xong lời này lạnh lùng nhìn tinh tinh muội trước mặt nói như thế, cũng không để ý bọn họ quay lưng đi khỏi, vị thiếu niên có chút giống phụ nữ kia cũng vội theo rời khỏi, theo sát phía sau của Bạch Khởi.
← Ch. 154 | Ch. 156 → |