← Ch.162 | Ch.164 → |
Một bữa tiệc rượu hàn thuyên, ngoại trừ kéo gần các mối quan hệ, dường như không có chuyện khác xảy ra, tục ngữ nói trong triều tốt có người dễ làm việc, vị Quân đoàn trưởng Bổn Lan Lăng đã nói Bạch Khởi là người của mình, đương nhiên sẽ đặc biệt chiếu cố Bạch Khởi, một số quan viên khi mới nhậm chức sẽ gặp một chút rắc rối, nhưng sau khi nhận được lời dặn dò của thiếu chủ Bối Tác Tư, Bổn Lan Lăng đều giúp Bạch Khởi lo cả rồi, cho nên Bạch Khởi cũng rất thoải mái.
Bạch Khởi rất nhanh đứng vững chân ở Sư đoàn 1, Sư đoàn 1 vốn không phức tạp, hoặc là nói phe phái trong quân đội ở đây vốn không phức tạp, bởi vì đây toàn bộ là tân binh, tất cả các Thống lĩnh đều từ các nơi trên toàn quốc điều động qua, ngoại trừ thượng tầng uy bác, hạ tầng cơ sở hầu như không bị thẩm thấu, tân binh không khó quản lý như những binh tướng lâu năm, cho nên Bạch Khởi khống chế Sư đoàn 1 cũng không phí sức lắm.
Dù sao bên cạnh Bạch Khởi cũng có không ít trợ thủ, ví dụ như vị đại sát tinh Độc Cô Chiến Thiên lúc này giữ chức Đội trưởng trong đám tân binh của Bạch Khởi, cùng với năm mươi thân binh đã được lựa chọn kỹ lưỡng, còn có Quân đoàn trưởng ở phía sau ủng hộ Bạch Khởi, lúc hành sự rõ ràng là thuận buồm xuôi gió.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, thời gian một tháng đã đến trời đông giá rét, trời lúc này bông tuyết đang rơi, sau khi vào đông tuyết đầu mùa rơi rất lớn, gần như phủ đầy cả lãnh thổ Ba Phạt Lợi Á, thời tiết luôn biến đổi, nhưng rơi một hai ngày tuyết đã sâu hơn mười mét, lúc đi đặc biệt khó khăn.
Vật tư và lương thực v. v. của đại quân cũng bị ảnh hưởng, bữa ăn hàng ngày rất đơn giản, lòng quân cũng bắt đầu có chút không ổn, Bạch Khởi ngừng việc huấn luyện thường ngày, bắt đầu trấn an lòng quân, thời gian nửa tháng lại trôi qua, tuyết xung quanh đã bắt đầu tan ra, cuộc sống đã hồi phục lại bình thường, tâm tình mọi người không tệ, ngày này lúc Bạch Khởi thân mặc chiến giáp đang chuẩn bị sắp xếp việc tu luyện của bọn thủ hạ, một vị tân binh của Quân đoàn trưởng Bổn Lan Lăng nhanh chóng chạy đến trước mặt Bạch Khởi, trong lúc nói chuyện quỳ ở dưới đất cung kính nói:
- Đại nhân... Quân đoàn trưởng mời ngài nhanh chóng đến đại doanh, có chuyện lớn xảy ra rồi.
- Uh... Ngươi đợi lát, ta theo ngươi đi.
Bạch Khởi sững người một lát bàn giao cho phó chức thủ hạ giúp mình trông coi Sư đoàn 1 sau đó đi về phía đại doanh, nói là phó chức của Bạch Khởi, không thể không nói tên này là một nhân tài... Một nhân tài trong quân doanh, tuy rằng có chút lớn tuổi, đến bây giờ chẳng qua là Thượng giáo, nhưng đã giữ vị trí này mười năm rồi, tuổi gần bốn mươi, đã bước vào tuổi hoàng kim của quân nhân, trước lúc này hắn đã giữ chức Thượng giáo gần mười năm.
Không phải bởi vì hắn không biết đánh trận, ngược lại hắn đánh trận rất dũng cảm, cũng rất có mưu lược, giỏi về bài binh bố trận, tên này lại không biết làm người. Đánh trận tuy rằng là một tay tốt, nhưng tính khí như bò, thường đắc tội cấp trên, cho nên vị tiên sinh tội nghiệp Mạt La Sâm này tuy rằng ba mươi tuổi đã ngồi được vào vị trí Thượng giáo Binh đoàn trưởng, nhưng từ đó đến bây giờ... Trải qua mười năm chinh chiến vẫn không có bất kỳ thăng cấp nào, vốn dĩ gia nhập vào tân quân lần này hắn đã thay thế làm Sư đoàn trưởng, kiêm chức phó Sư đoàn trưởng, nếu không có việc ngoài ý muốn, vị trí của Bạch Khởi là của hắn, nhưng đáng tiếc Lý Tự Minh nhất thời cao hứng, Bạch Khởi đã đến đây thay thế vị trí của hắn.
Bạch Khởi vốn cho rằng vị này nhất định không phục mình, nhưng không nghĩ đến vị Thượng giáo này đã khắc cốt ghi tâm tận trung với Vương Quốc, với Quốc vương không gây cho mình bất kì khó khăn nào, ngược lại phối hợp hành động với mình, điều này khiến Bạch Khởi càng tín nhiệm hắn, có chuyện gì cũng thích tìm hắn thương lượng, và mỗi lần như vậy hắn đều khiến Bạch Khởi hài lòng.
Sau khi giao sự việc cho Mạt La Sâm, Bạch Khởi dẫn theo Độc Cô Chiến Thiên hai người cưỡi ngựa về phía đại doanh Quân Đoàn 35 nằm ở nơi xa ở chính giữa Tây Nam, sau khi đi không quá mấy phút đồng hồ, hai người đã đến bên trong đại doanh này, Bạch Khởi dẫn Độc Cô Chiến Thiên xuống ngựa đi vào bên trong.
Tuy nói tân binh là không có tư cách đi vào lều Thống soái, nhưng Độc Cô Chiến Thiên là một ngoại lệ, mấy tháng nay hắn đã tùy tiện xông vào lều Thống soái không biết bao nhiêu lần rồi, ngoại trừ lần đầu tiên có người cản hắn bị hắn chém, kể từ lúc đó không còn ai dám cản tên này, trong mắt bọn sĩ binh tên này so với Sư đoàn trưởng Bạch Khởi khủng bố hơn rất nhiều.
Tuy rằng đối với vị trí này của tân binh Bạch Khởi trong lòng tướng lĩnh đều có những lời dị nghị, nhưng cũng không thể nói ra, huống hồ đây là Quân đoàn trưởng đại nhân do Thống soái làm chủ, còn đến phiên họ nói chuyện, về phần vị Quân đoàn trưởng Bổn Lan Lăng kia trong lòng rõ như tấm kiếng, Độc Cô Chiến Thiên là người như thế nào, hắn đã sớm biết, những chuyện như vậy hắn vốn coi như chưa bao giờ nhìn thấy, Lan Lăng Gia là gia tộc ngàn năm, đối với một số thông tin mật trong lòng vị Bổn Lan Lăng sống gần sáu mươi tuổi này hiểu rất rõ, Độc Cô gia biến thái hắn không muốn đụng vào, đám kia tuyệt đối không có chuyện gì mà bọn họ muốn làm mà không dám làm.
Sau khi vào lều Thống soái, Bạch Khởi phát hiện các tướng lĩnh cấp cao toàn bộ đã đến đầy đủ, Quân đoàn trưởng, hai vị phó Quân đoàn trưởng, một vị tham mưu quân đoàn, lão Đại quân đoàn Hậu Cần Ty, còn có các Sư đoàn trưởng tổng cộng hơn mười mấy người đã ngồi vào chỗ, đợi Bạch Khởi đến, nhưng có thể thấy được, sắc mặt của các vị ngồi đó không dễ coi cho lắm, người nào người nấy cũng căng thẳng, Bổn ngồi ở vị trí chính giữa sau khi thấy Bạch Khởi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt sầu não nhìn Bạch Khởi một cái, không còn nụ cười và sự nhiệt tình trước đó, chỉ là nhỏ nhẹ nói một câu:
- Ngươi đến rồi? Ngồi đi...
Nói xong nghiêm sắc mặt nhìn mọi người xung quanh một cái, sau đó hạ tấm vải lớn màu đỏ thẫm phía sau xuống, một bản đồ Vương Quốc xuất hiện trước mặt Bạch Khởi bọn họ, tuy rằng không thể tin lắm, nhưng đại khái là vẽ nguyên cái Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á, trên đó chia làm hai màu, màu đỏ và màu đen, màu đen hội tụ ở một góc phía Tây Bắc, màu đỏ chiếm phần lớn sông núi, đây là tấm bản đồ phân chia thực lực của Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á và An Đức Liệt, nhưng dường như có chút thay đổi, trên đó cắm vô số cung tên, đương nhiên là đường hành quân của An Đức Liệt, lúc nhìn những đường đi này sắc mặt Bạch Khởi biến đổi hầm hầm, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao sắc mặt mọi người lại nghiêm trọng như vậy rồi.
Bởi vì... An Đức Liệt động thủ rồi, không khí không chỉ như vậy mà khí thế hùng hổ, đồng thời đã tiến công vào bốn tỉnh Tây Bắc gần lãnh địa của hắn, xem bộ dạng đã xâm nhập được hơn một nửa, không chỉ như vậy, trên bản đồ còn có những đồ án màu xám, tuy rằng nằm ở vị trí trong góc, nhưng lại có thể nhìn rõ... Xem ra động thủ không chỉ là mình An Đức Liệt rồi.
Nói câu thực tại, mùa đông không lợi cho Đại binh đoàn tác chiến, điều này là thường thức của tất cả mọi người, cho dù là quốc chiến, dựa vào sức chiến đấu của toàn quốc, trong mùa đông đều từ từ diễn biến thành xung đột nhỏ, bởi vì rất khó triển khai chiến đấu đại quy mô ở mùa đông này.
Đánh trận quan trọng nhất là thiên thời địa lợi nhân hòa, thiên thời thứ nhất là hạn chế tác chiến mùa đông, nhưng không ngờ đến An Đức Liệt lại ra tay ngay vào thời điểm này, không thể không nói, cử động này ngoài sự dự đoán của nhiều người...
Ai cũng không ngờ đến An Đức Liệt chưa chuẩn bị xong lại dám ra tay vào mùa đông, ai cũng không nghĩ đến hắn thật sự khai chiến với Vương Quốc, chỉ là không biết là trận chiến nghĩa khí hay đã sớm có chuẩn bị.
- Các vị đều thấy rồi chứ, vừa nãy ta vừa từ Đại Nguyên soái bên kia trở về, theo tình hình mới nhất... An Đức Liệt đã động thủ rồi, mười ngày trước An Đức Liệt ở Tây Bắc xưng vương, lập nên Liệt Diễm Vương Quốc, đồng thời tuyên chiến với Ba Phạt Lợi Á, quân tiên phong thẳng tiến tới Ba Phạt Lợi Á...
- Chín ngày trước, tám quân đoàn của An Đức Liệt đã sớm mai phục đánh tan binh lực của bốn binh đoàn đóng tại xung quanh bảy tỉnh Tây Bắc, và bây giờ đang tiến vào bốn tỉnh Tây Bắc, bây giờ tin tức mới nhất của chúng ta là... An Đức Liệt đã đạt được thắng lợi hoàn toàn, tổn thất không đến một sư đoàn, bốn quân sư đoàn đóng tại Tây Bắc, bốn tỉnh Tây Bắc có không ít nơi đã lần lượt đầu hàng, còn lại đang cố gắng chống lại, nhưng ta nghĩ bọn họ kiên trì không được bao lâu nữa, ở đó... Vương Quốc không đủ quân đội để chống lại An Đức Liệt rồi.
Nhìn tình hình xung quanh sắc mặt Bổn Lan Lăng căng thẳng nói như thế, tốc độ tiến công của An Đức Liệt quá nhanh, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, trong thoáng chốc đã hủy diệt bốn quân đoàn binh lực của Vương Quốc, điều này khiến cho người ta không thể nào chấp nhận.
Phải biết... Vương Quốc có ba mươi lăm quân đoàn, nhưng mười mấy cái trong đó là không thể nào điều động, ví dụ như nói Thiết Bích quân đoàn cùng với hai quân đoàn phụ thuộc, Vương Đô Thành Vệ Quân quân đoàn, quân đóng tại biên cương Tây Nam, quân đóng tại khu vực chiếm lĩnh, Vương Quốc có thể điều động ra để đối phó với An Đức Liệt chỉ có mười chín quân đoàn, trong chốc lát mất đi bốn cái, tương hỗ giữa các thực lực, trong thoáng chốc giảm xuống không ít...
- Không thể nào, An Đức Liệt sao lại có thể không tiếng động không tin tức đối phó bốn quân đoàn? Phải biết là bốn quân đoàn không phải là bốn đại đội, An Đức Liệt cho dù lợi hại thế nào cũng không thể trong vòng một ngày nuốt hết bọn họ? Bọn họ chẳng lẽ không chú ý đến hướng di chuyển của An Đức Liệt sao?
Một tướng lĩnh ngồi đó sắc mặt không dám tin kinh hãi kêu lên.
- Không có gì là không thể An Đức Liệt mấy năm nay đã sớm bắt đầu thôn tín hành tỉnh xung quanh rồi, trong bốn quân đoàn đều có người của hắn, nội ứng ngoại hợp, công kích đột ngột, động thủ vào mùa đông là khiến tất cả mọi người không nghĩ tới, cho nên bốn quân đoàn này thua vì không kịp phòng ngự, toàn quân bị diệt... Về phần... Bộ Tình Báo mà ngươi nói... Ngươi có thể còn chưa biết, người phụ trách tình báo nội bộ, Lộ Đức đã làm phản rồi, ngay vào lúc An Đức Liệt phát động làm phản, hắn đã trốn ra Thành Hoa Hồng, gia tộc hắn đã bí mật dời đến Tây Bắc, An Đức Liệt đã cho hắn làm tể tướng Liệt Diễm Vương Quốc rồi, đồng thời phong tước vị Công Tước cho hắn, lúc trước hắn đã cho tình báo giả Vương Quốc và bên quân đội, An Đức Liệt thực ra đã chuẩn bị xong rồi... Lúc trước cũng có tình báo hướng xuất binh nhưng bị Lô Đức đè lại...
Bổn lạnh cười một tiếng trả lời.
- Nói như vậy, chúng ta phải hành động rồi?
Bạch Khởi ngồi ở đó tự thì thào, ngữ khí có chút hưng phấn, nói thật Bạch Khởi quả thật rất hưng phấn, bởi vì hắn biết... Chiến tranh sắp đến gần rồi, chiến tranh là để cho một người nam nhân kiến công lập nghiệp, đây là cơ hội tốt nhất để Bạch Khởi kiến công lập nghiệp... Đương nhiên lần đầu tiên tham gia trận đánh lớn như vậy, Bạch Khởi cũng có chút căng thẳng.
- Uh... Không sai... Nhưng không phải chúng ta phải hành động rồi mà chúng ta buộc phải hành động, nhưng trước lúc này ta còn có mấy tin không tốt muốn nói với các ngươi...
Bổn ngồi ở đó cười khổ một tiếng nhìn Bạch Khởi trước mặt nói như thế, nói xong nhìn tất cả mọi người có chút khổ sở nói.
- Các này... Có thể các ngươi không biết, phía Đông hải tặc làm loạn, bọn họ hành động nhiều năm cũng chưa gặp qua Lưỡng Thê Tộc, xâm nhập vào đại lục, cũng không biết An Đức Liệt cho bọn họ lợi ích gì, tóm lại là Hải tộc ra quân toàn diện, thuyền của Hải Long quân đoàn hoàn toàn bị giữ lại ở hải cảng, không thể không phái quân chống đỡ, bây giờ Hải Long quân đoàn cùng với hai quân đoàn của họ hoàn toàn bị giữ lại rồi... Nơi Đông Bắc hỗn loạn... Cũng có chút rắc rối, hai quân đoàn biên phòng quân đóng tại đó cũng khôg thể sử dụng được được nữa, bởi vì Gia Lam Đế Quốc khởi binh rồi... Tuy rằng không nhiều chỉ có một quân đoàn, nhưng lại có thể uy hiếp cả nơi hỗn loạn, và lúc nào cũng có thể tăng binh cho nên... Ta không thể không nói là, hai quân đoàn ở đó tạm thời cũng không điều động và sử dùng được.
- Hiện nay chúng ta chỉ có thể điều động Chiểu Trạch quân đoàn phía Nam cùng với hai quân đoàn phụ thuộc, và Vương Đô Cấm Vệ Quân, bốn quân đoàn chủ lực này tác chiến, chúng ta là tân binh của quân đoàn này không thể không lên chiến trường rồi... Đương nhiên binh lực chúng ta dự tính dùng để tác chiến là mười chín quân đoàn, các ngươi có thể cảm thấy không có ảnh hưởng gì, nhưng... Ta không thể không nói là... Chúng ta lúc nào cũng nên chuẩn bị tốt người ngựa bị điều đi, bởi vì một khi Gia Lam Đế Quốc ra tay, chúng ta sẽ bị hai mặt công kích, e rằng hai quân đoàn kia chống đỡ không nổi...
Bổn cười khổ một tiếng giải thích nói.
- Không thể nào... Điều này sao có thể, Hải tộc thì khỏi nói rồi, bọn sinh sống ở dưới nước kia có mối quan hệ sinh tử với An Đức Liệt, bọn họ khởi binh là chuyện bình thường... Nhưng còn Gia Lam Đế Quốc? Bọn họ không phải đang trong giai đoạn nội chiến sao? Và... Hiện nay không phải Long tộc đã bắt đầu có chủ ý đánh bọn họ rồi sao?
Một tướng lĩnh không dám tin nói, nói thật đây vốn không có khả năng, Gia Lam Đế Quốc thân mình còn lo chưa xong sao lại có thể giúp An Đức Liệt?
- Cái này... Ta nghĩ bộ phận tình báo của chúng ta cũng đến lúc nên đổi người rồi, đó là tin tức một năm trước, bây giờ Gia Lam Đế Quốc có chút khác rồi, bọn họ có một người tướng lĩnh trẻ tuổi gọi là Sơn Bổn Long, nghe nói tướng lĩnh này xuất thân từ bình dân, là một thiên tài, cao giới Đấu Linh trẻ tuổi nhất của Gia Lam, hắn tham gia vào nội chiến, một năm nay chiến tích huy hoàng trong vòng một năm không ngừng thăng cấp. Đến bây giờ đã là Nguyên soái Đông Nam của Gia Lam rồi, hiệu xưng Gia Lam Long tướng, hắn đã thống lĩnh trăm vạn đại quân Gia Lam Đế Quốc trấn thủ Đông Nam, e rằng cho dù Thiên Long tấn công nhất thời nửa khắc cũng không làm gì được Gia Lam... Nghe nói bây giờ Thiên Long đang suy nghĩ có nên đánh Gia Lam không... Dù sao vị Sơn Bổn Long hai mươi lăm tuổi này là một người rất khó đối phó, nghe nói dụng binh như thần... Cũng không biết là thật là giả... Nhưng ta nghĩ chắc không tệ, dù sao dưới sự nổi danh vô hư sĩ.
Nghe đến tên Sơn Bổn Long này Bạch Khởi nhịn không được cau mày một chút, không phải là Bạch Khởi quen thân với tên này, cũng không phải là Bạch Khởi nghe qua tên của tên này, mà tên của tên này rất giống với tên người Nhật... Điều này khiến cho Bạch Khởi không có hảo cảm... Thậm chí Bạch Khởi xém chút cho rằng huynh đệ này là một thành viên đi xuyên qua thời gian và không gian, dù sao ở Thiên Ân đại lục tên này không nhiều lắm.
Nhưng tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng Bạch Khởi cũng không cắt ngang lời nói của Bổn, vẫn tiếp tục nghe hắn nói.
- Nói thật, nếu không phải mấy năm nay Hoàng Đế của Gia Lam ngu xuẩn vô năng, Gia Lam ngày càng lụng bại, Đế Quốc vốn đã có chút dao động, cộng thêm nhiều lần chiến loạn, lần này quân phản loạn lại khí thế hùng dũng tổn thương nguyên khí, nếu như có Thiên Long Hổ nhìn chằm chằm, Gia Lam e rằng không chỉ phái một quân đoàn đến trước uy hiếp, mà trực tiếp xuất binh đánh Ba Phạt Lợi Á...
Bổn chậm rãi nói.
- Nói như vậy... Chúng ta lúc nào cũng có thể đối diện với sự tiến công đến từ Gia Lam?
Bọn tướng lĩnh xung quanh sắc mặt người nào cũng càng nghiêm trọng, trong số đó có một người nhịn không được hỏi như thế.
- Đúng vậy... Trên lý luận mà nói quả thật như vậy... Nhưng theo sự phân tích của Thống soái chúng ta, nếu như trong trận chiến với An Đức Liệt chúng ta giành được ưu thế, giải quyết nhanh chóng An Đức Liệt, Gia Lam Đế Quốc sẽ không xuất binh, dù sao bọn họ cũng nên hiểu, nếu không phải là do tên An Đức Liệt kia, Ba Phạt Lợi Á đã sớm xây dựng Đế Quốc rồi, thực lực của đất nước Ba Phạt Lợi Á mạnh hơn so với Gia Lam, muốn đánh bại chúng ta tuyệt đối không phải là chuyện dễ, nếu không nắm chắc phần thắng bọn họ sẽ không triển khai đại chiến với chúng ta, dù sao Ba Phạt Lợi Á và Gia Lam đều là các nước lớn trên đại lục, một khi khai chiến, tử thương không chỉ nằm ở con số hơn mười vạn đơn giản như vậy, và khai chiến toàn diện với chúng ta rất dễ bị rơi xuống vũng bùn, lúc đó thân là Thiên Long của đệ nhất cường quốc ở phía Đông đại lục sẽ không khách khí giải quyết hết bọn họ, cho nên chư vị cũng đừng nên lo lắng, chỉ cần trong trận chiến với An Đức Liệt chúng ta giành được lợi thế, như vậy bọn họ sẽ không dám làm bừa.
Bổn ngồi ở đó gật gât đầu, dường như cũng thấy được áp lực của mọi người, chậm rãi nói với mọi người như thế, dường như là để trấn an lòng người.
- Vậy... Ý của Đại Nguyên soái là?
Bạch Khởi nhịn không được thấp giọng hỏi. Bây giờ chắc là cũng chỉ có Bạch Khởi còn hưng phấn chờ đợi cuộc chiến tranh này.
- Buổi trưa hôm nay, ăn xong lập tức xuất phát, mười Đại quân đoàn chạy về Tây Bắc, Quân Đoàn 35 của chúng tôi sẽ phụ trách đóng tại Gia Lăng Quan... Cản lại hai quân đoàn của An Đức Liệt xuất phát từ Tây Nam Vương Quốc... Trong vòng hai tháng bọn họ đã tiêu diệt hết bốn hành tỉnh lớn rồi, nhưng theo tính toàn của Bộ Thống Soái, bọn họ đến Gia Lăng Quan là chuyện của ba tháng sau, chúng ta nhất thiết phải đến đó trước cùng với hai vạn thủ quân đối phó với hai quân đoàn Tây lộ của An Đức Liệt... Mục tiêu của chúng ta là ngăn cản bọn họ, tranh thủ thời gian cho Đại Nguyên soái ở chiến trường chính diện...
Bổn Lan Lăng cao giọng nói.
- Vâng!
Không người nào dám hàm hồ một câu, trước quân lệnh không ai dám nhiều lời, quân lệnh như sơn, mọi người đều lần lượt nhận lệnh, sau đó vội vàng rời khỏi... Lần lượt bố trí nhiệm vụ mà Bổn giao, bọn họ biết sẽ có một trận ác chiến ở Gia Lăng Quan kia đang đợi chờ bọn họ.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |