← Ch.164 | Ch.166 → |
Trong lều lớn này bây giờ đã không còn bất kì người ngoài nào, bây giờ chỉ có Bạch Khởi, Mạt La Sâm và Độc Cô Chiến Thiên ba người ở đây, ngoại trừ ba người bọn họ không còn người nào khác nữa, bọn tân binh của Bạch Khởi đã sếp thành một hàng ở ngoài lều lớn này, cản trở những người mưu đồ đến gần.
Điều này... là Bạch Khởi đặc biệt căn dặn, bởi vì Bạch Khởi có rất nhiều chuyện quan trọng muốn giao cho Mạt La Lâm, những chuyện này tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
- Nhưng... Đại nhân, chúng ta là người của Vương Quốc, tận trung với nước là điều mà chúng ta nên làm, cho dù Quân Đoàn 35 thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta có thể bị công kích từ hai phía, nhưng chúng ta không thể từ bỏ Gia Lăng Quan, đại nhân đi cứu Quân đoàn trưởng đại nhân ta không phản đối, chúng ta quả thật nên tranh thủ, nhưng... Ngài để ta rút lui làm đào binh, tôi tuyệt đối không làm được... Mạt La Sâm ta một đời tận trung với Vương Quốc, ta tòng quân đã hai mươi năm rồi, tuổi thanh xuân của ta, tất cả mọi thứ của ta đều đã hiến hết cho Vương Quốc, cho nên ta thà chết trong chiến trận chứ không muốn đào tẩu!
Mạt La Sâm rất quật cường, điều này Bạch Khởi biết, đồng thời Bạch Khởi cũng biết lòng trung thành phi thường của tên này đối với Vương Quốc, nói hắn là một lòng một dạ vì Vương Quốc điều này một chút cũng không phải là quá, nhưng điều khiến Bạch Khởi không nghĩ tới là, tên Mạt La Sâm này lại cứng nhắc như thế, một chút cũng không biết thay đổi.
- Khốn nạn! Ngươi là tên khốn nạn! Mạt La Sâm, ta nói cho ngươi biết... Ngươi từ đầu dến cuối là một tên khốn nạn! Ngươi tưởng rằng chỉ có ngươi biết vì Vương Quốc tận trung sao? Ngươi tưởng rằng trong bộ đội này chỉ có mình người tận trung Vương Quốc sao? Bọn người ngoài kia... Những binh sĩ ngoài kia chẳng lẽ bọn họ không biết tận trung với Vương Quốc sao? Chẳng lẽ bọn họ vì Vương Quốc thề chết tác chiến, chẳng lẽ thủ quân của Gia Lăng Quan tử thương hơn nửa, tất cả đều là giả sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải đang dùng tính mạng mình, dùng tất cả của mình vì Vương Quốc tác chiến sao? Ngươi chỉ biết mình tận trung, nhưng ngươi có nghĩ cho bọn họ không? Một khi Quân Đoàn 35 có biến, ta đi cứu không được Quân đoàn trưởng ra, vậy ngươi biết hậu quả như thế nào không? Chúng ta sẽ bị công kích từ hai phía, ít nhất hơn mười vạn thậm chí nhiều kẻ địch công kích hơn, chúng ta sẽ mất đi cung ứng lương thảo và sự cung ứng thuốc men, đến lúc đó Gia Lăng Quan này sẽ trở thành một tòa thành bị cô lập, người ở đây sớm muộn gì cũng bị chết hết, đồng thời không thể cản được gì của đối phương... Ta để ngươi rút khỏi, là vì tất cả mọi người, vào trong rừng không sợ không có củi đốt, chỉ cần mấy vạn người chúng ta còn sống, vẫn có thể giúp được Vương Quốc, có thể chống đỡ kẻ địch, nhưng một khi bọn họ chết rồi, sẽ mất đi tất cả tác dụng, một người ngươi muốn chết... Ta không cản ngươi... Nhưng ngươi không thể vì lợi ích bản thân mà để tất cả mọi người cùng chết với ngươi, bọn họ đều có người nhà, có vợ, có con, bọn họ đều là những quân nhân ưu tú của Vương Quốc, ngươi biết không?
Bạch Khởi đứng ở đó nghe xong lời này sắc mặt thoáng chốc biến đổi, chỉ vào Mạt La Sâm trước mặt quát, có thể thấy được Bạch Khởi rất tức giận... Rất là tức giận, nhưng hắn lại không thể không giải thích cho Mạt La Sâm nghe, bởi vì người bây giờ có thể trông cậy chỉ còn lại Mạt La Sâm.
Nương theo lời của Bạch Khởi, sắc mặt của Mạt La Sâm ngày càng khó coi, khóe miệng co quắp vài cái, thân thể cũng run theo. Sau khi Bạch Khởi nói xong, Mạt La Sâm trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng, nhìn Bạch Khởi trước mặt nói:
- Điều này... Đại nhân... Ta biết rồi... Ta sẽ dẫn mọi người an toàn ra khỏi đây, một khi có biến, ta đảm bảo lập tức rút khỏi... Sau khi mọi người rút khỏi ta sẽ tự sát để cảm tạ long ân.
- Bỏ đi... Ta nghĩ vấn đề cũng không lớn, ngươi đợi tin tức đi.
Suy nghĩ của một người là do hơn mười năm từ từ tích lũy mà thành, tính cách của một người không thể một sớm một chiều có thể thay đổi được, Mạt La Sâm cũng thế, tính cố chấp của hắn khó mà thay đổi được, muốn nói phục hắn tuyệt đối không thể nhất thời có thể thay đổi, Bạch Khởi không có nhiều thời gian như vậy, cho nên sau khi nghe xong lời của Mạt La Sâm, Bạch Khởi mở mở miệng nhưng không tiếp tục nói nữa, chỉ là thở một hơi dài đáp như thế.
Sự an bài trước đây của Bạch Khởi chẳng qua chỉ là đề phòng bất trắc, theo cách nghĩ của Bạch Khởi nếu mình đi chắc không có vấn đề gì, Quân Đoàn 35 này e rằng khó kiếm được một người có thể đối địch với mình, chỉ cần mình cẩn thận không bị người khác phát hiện, không chính diện giao chiến với đại quân, muốn cứu Bổn Lan Lăng chắc là không thành vấn đề gì.
Không để ý đến Mạt La Sâm, sau khi bàn giao lại tất cả mọi việc, Bạch Khởi cưỡi ngựa cùng Độc Cô Chiến Thiên một trước một sau cưỡi hai con ngựa hướng về nơi Quân Đoàn 35 đóng tại phía sau Gia Lăng Quan.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, Bạch Khởi và Độc Cô Chiến Thiên đã đến bên ngoài đại doanh của Quân Đoàn 35, xa xa nhìn thấy những ngọn đèn sáng trưng của quân doanh, còn có một đội một đội thủ vệ, Bạch Khởi và Độc Cô Chiến Thiên xuống chiến mã, nhảy xuống, bốn mắt nhìn nhau, Độc Cô Chiến Thiên hai lời không nói cầm kiếm của mình biến thành luồng sáng xông vào trong, mục tiêu là một tiểu Đội tuần tra ở xa.
Phốc xuy ~ phốc xuy ~~
Sau khi mấy âm thanh nặng nề vang lên, mấy tên sĩ binh bị Độc Cô Chiến Thiên chặt làm hai khúc, những người khác sợ hãi nhìn Độc Cô Chiến Thiên trước mặt cũng không dám xông lên, tuy rằng không biết người này là ai, nhưng có thể khẳng định đối phương là cao thủ tuyệt đối không phải một đội mấy chục người của mình có thể lo ổn thỏa.
- Người đâu... Người đâu! Địch công kích! địch công kích...
Cũng không biết ai là người hét lên trước tiên, những sĩ binh tuần tra kia đều lần lượt bắt đầu la lên, đối với chuyện này Độc Cô Chiến Thiên chỉ ôm cây kiếm đen lớn của mình lạnh lùng đứng ở đó không tránh cũng không rời khỏi, càng không truy sát những người kia, đứng ở đó lẳng lặng đợi, sát khí trên người tăng vọt.
Chỉ chốc lát toàn bộ doanh trại bắt đầu hỗn loạn hẳn lên, vô số sĩ binh đều mặc khôi giáp, sau đó cầm vũ khí của mình xếp thành đội ngũ chạy về vị trí phía cửa, khắp nơi đều có tiếng vó ngựa, tuy rằng chỉ là một người công kích, nhưng hơn mười người la lên khiến người khác cảm thấy xảy ra chuyện lớn, tất cả mọi người đều hốt hoảng chạy tới.
Nhìn những ngọn đuốc sáng trưng từ nơi xa, nhìn những thi thể khắp nơi trên mặt đất, sắc mặt Bạch Khởi cũng không nói nhiều, trực tiếp xoay người một một cái lẻn vào trong quân doanh ở phía xa, đương nhiên muốn âm thầm đi ngang qua doanh địa của hai mươi vạn đại quân trấn giữ là điều không thể, Bạch Khởi lại không phải là Đấu Vương cấp đấu giả có thể bay trên không trung, hắn chỉ là Cửu Tinh Đấu Tông, tuy rằng chỉ kém một chút như vậy, nhưng một chữ kém trời đất khác biệt, Bạch Khởi không thể bay trên không trung, chỉ có thể lặng lẽ đi vào.
Trên thân Bạch Khởi mặc là khôi giáp tự chế, trên đó có ghi rõ quân hàm, huống hồ tóc Bạch Khởi màu bạc còn có quân hàm của Tướng Quân kia vốn đã khiến người khác để ý, nhưng lúc này Bạch Khởi xuất hiện không ai làm khó Bạch Khởi, bởi vì thân là một vị Tướng Quân và Tướng Quân trẻ tuổi như thế, trong hai tháng hành quân đã có không ít người quen biết Bạch Khởi, cho dù không quen biết cũng nghe nói qua Bạch Khởi, cho nên Bạch Khởi xuất hiện trong quân doanh không những không ai làm khó Bạch Khởi mà người nào người nấy cũng cung kính.
Bạch Khởi vốn chuẩn bị sẵn tinh thần giết vào trong, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, đại quân tuy bất ngờ làm phản, nhưng chỉ là cấp trên làm phản, đối phương đã nhốt Quân đoàn trưởng, nhưng những việc này xảy ra rất bí ẩn, người khác vốn không biết, những binh sĩ cấp dưới căn bản không biết đã xảy ra những chuyện như vậy, cho nên khi Bạch Khởi đến không ai để ý tới, ngược lại mọi người đều chạy về phía cửa...
Bạch Khởi thẳng tiến một đường đến đại doanh, lúc đến biên giới đại doanh phát hiện ít nhất có hơn nghìn sĩ binh canh giữ ngoài cửa đại doanh này, tuy rằng bên ngoài đã rối loạn vô cùng, nhưng những người đây không có bất kì hành động nào, người nào người nấy đều cầm vũ khí đứng thẳng tắp ở đó, xem ra bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến bọn họ vậy.
Không cần nói nữa, đây nhất định là người của hai vị phó Quân đoàn trưởng và hai vị Sư đoàn trưởng kia, chỉ là không biết bọn họ có ở trong đó không, nếu ở trong đó thì tốt, thẳng tay diệt tận gốc tránh phiền phức cũng tốt.
Ở đây mặc dù có hơn nghìn sĩ binh canh gác, nhưng hành dinh cũng không ít, Bạch Khởi không cần giết vào ngược lại có thể thừa cơ hội, đối phương chắc là không nghĩ Bạch Khởi sẽ đến một mình, đồng thời đến lẹ như vậy, cho nên bọn họ cũng không bố trí người ngựa nghiêm mật.
Thừa dịp đối phương hắt hơi một cái, trong thoáng chốc Bạch Khởi đã vọt vào trong, dựa vào tốc độ của hắn ở cự ly gần như vậy người bình thường rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn, bọn họ gần như thấy không được động tác của Bạch Khởi, tiện tay giải quyết một tiểu Đội tuần tra ở phía sau hậu viện, sau khi không một tiếng động đánh ngất bọn họ, Bạch Khởi đi vào phía trong, hai lời không nói đấu khí màu xanh bùng phát mạnh lên, mười mấy tên sĩ binh đứng ở cửa chính đại doanh đều ngã xuống, ngay cả cơ hội thốt lên cũng không có, bởi vì đấu khí như ngọn đao của Bạch Khởi đã cắt ngay cổ họng của bọn họ, đầu của bọn họ cũng thuận thế rơi xuống đất.
- Quân đoàn trưởng đại nhân... Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, bọn ta cho ngươi thêm một lần cơ hội, ngươi có nói ra binh phù nằm ở đâu không? Không nói đừng trách chúng ta không khách khí, ngươi nên biết, một khi ngươi chết đi, hai vị phó đoàn trưởng có quyền lực thay thế chức vụ của ngươi, bọn ta sẽ có cách nắm quân đội, tuy rằng cần một chút thời gian nhưng vẫn là có thể, bọn ta nể tình cộng sự với ngươi nhiều ngày như vậy mới cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi thề tận trung với Bệ hạ An Liệt Vương, và giao ra binh phù bọn ta sẽ đảm bảo ngươi bình an vô sự, tương lai Bệ hạ có được thiên hạ ngươi vẫn là Quân đoàn trưởng của ngươi. Thế nào?
Một âm thanh giễu cợt vang lên trong trại doanh, nhìn vào khe trong trại doanh, Bạch Khởi phát hiện Bổn Lan Lăng quả thật bị người cột ở vị trí chính giữa, trên thân toàn là vết thương, từ vị trí của Bạch Khởi có thể thấy rõ vết thương máu chảy đầm đìa còn có những vết thương do bị phỏng.
- Hắc hắc... Muốn lấy binh phù? Nằm mơ! Lan Lăng Gia ta đời đời tận trung với Ba Phạt Lợi Á, tuy rằng chúng ta không phải là loại trung thành chân chính gì, là bậc đại nhân đại nghĩa, nhưng thân là con cháu của Lan Lăng Gia muốn ta phản bội Lan Lăng Gia, phản bội Vương Quốc? Đó là điều tuyệt đối không thể. Phải... Các ngươi giết ta cũng có thể kế thừa quân quyền, nhưng đừng quên, không có hổ phù các ngươi đừng hòng điều động binh mã, Sư đoàn 2, 3 đã ngu ngốc điều động rồi? Hắc Hắc... Các ngươi giết hai Sư đoàn trưởng, ta e rẳng thủ hạ của bọn họ sẽ không bỏ qua như vậy, một khi làm lớn chuyện các ngươi sẽ không thể thu dọn được, không có binh phù... Các ngươi căn bản không thể điều động quân đội... Điều này không phải là người có quân hàm lớn nhất có thể quyết định mọi thứ, bây giờ còn đang ở hậu phương, chế độ thời chiến vẫn chưa bắt đầu thực thi, cho nên các ngươi mới muốn có quân phù gấp như vậy... Hắc hắc... nhưng... các ngươi cảm thấy ta sẽ cho các ngươi không? Nói cho các ngươi biết... Bọn tướng sĩ sớm muộn gì cũng biết, lúc đó thủ hạ của bọn ngươi sẽ bị băm nát như tương!! Ha ha ha...
Bổn cũng là một người hảo hán nghe xong lời này ha ha cười lớn nói, vốn không để đối phương trong mắt, khiến Bạch Khởi thấy được cũng không thể không bội phục gia giáo của Lan Lăng Gia, Lan Lăng Gia mấy nghìn năm nay chưa hề có phản đồ gia tộc, từ đó có thể thấy Lan Lăng Gia là một gia tộc như thế nào.
Đương nhiên rồi Bổn lo lắng như vậy không phải là không có nguyên nhân, hắn biết binh phù kì thực là hộ thân phù của mình, không giao ra chịu nỗi khổ da thịt, giao ra mình sẽ bị giết ngay lập tức, thậm chí có thể liên lụy gia tộc, đó đúng là vạn chết khó từ, cho nên cho dù bị đánh thương tích đầy mình nhưng Bổn vẫn cắn răng chịu đựng, một chữ cũng không nói.
Ngoài vị phó Quân đoàn trưởng ra, hai Sư đoàn trưởng và một vị Sư đoàn trưởng khác cũng ở đó, ngoài những người này ra trong lều lớn này không còn người khác nữa, trong lúc nói chuyện phó Quân đoàn trưởng đã lấy ra một cái roi da chuẩn bị tiếp tục dụng hình, thấy tình cảnh như thế, Bạch Khởi cũng không do dự xông thẳng vào trong...
- Các ngươi tạo phản còn chưa tính, lại còn dám dụng hình với Quân đoàn trưởng đại nhân, thật là đại nghịch bất đạo, không có binh phù các ngươi căn bản không cách nào điều động quân đội, cho nên lần này lúc các ngươi bắt đầu tạo phản đã là một sai lầm, huống hồ chi... Các ngươi không có cơ hội đó nữa rồi... Bởi vì ta phải giết các ngươi...
Âm thanh của Bạch Khởi chậm rãi vang lên phía sau lều, trong lúc nói chuyện đã xách cây trường đao trong tay mình đi vào, nhưng trường đao có chút cong, dù sao đây cũng chỉ là cây trường đao bình thường căn bản không thể nào chịu được lực của Bạch Khởi.
Lúc quyết đấu với cao thủ bình thường, tay A Tu La không cần nghi ngờ là một vũ khí rất tốt, nhưng lúc giao chiến trong đại quân tay A Tu La có chút rườm rà và phiền phức rồi, huống hồ dễ bại lộ, cho nên Bạch Khởi chắc chắn không lựa chọn, Bạch Khởi chọn đao, bởi vì vật này lúc giết người cảm thấy rất sảng khoái, thoải mái hơn trường kiếm rất nhiều, đặc biệt là thực lực tuyệt đối lúc tiến hành tàn sát, khuyết điểm duy nhất là Bạch Khởi không có một cây đao tốt, tất cả các cây trường đao mà hắn sử dụng thường bị hư hại, trường đao bình thường sao có để chịu được sử dụng mãnh liệt của Bạch Khởi?
- Ngươi... Ngươi là Bạch Khởi... Ngươi vào đây bằng cách nào? Ngươi không phải là đang ở Gia Lăng Quan sao?!!
Bạch Khởi đi vào khiến những người xung quanh đều kinh hãi kêu lên, người nào người nấy vẻ mặt kinh sợ kêu lên, tuy bọn họ không biết rõ thực lực của Bạch Khởi, nhưng có một điểm bọn họ hiểu rõ, thực lực của Bạch Khởi mạnh hơn bọn họ... Về phần mạnh hơn bao nhiêu bọn họ vốn không rõ, dù sao bọn họ chưa giao thủ qua với Bạch Khởi.
- Hắc hắc... Đương nhiên là ta nhận được tin tức vào đây... Ngươi cho rằng... Những người bên ngoài có thể cản được ta sao?
Bạch Khởi lạnh cười một tiếng khinh thường nói, Bạch Khởi thật không để hơn nghìn tên sĩ binh bên ngoài trong mắt.
- Ngươi đâu ~ Mau tới đây. Giết Bạch Khởi!!!
Một Sư đoàn trưởng trước tiên quát lên như thế, giọng rất lớn, bên ngoài có thể nghe rất rõ, giọng vừa vang lên, các sĩ binh bên ngoài đều hành động, cầm lầy vũ khí hướng vào lều lớn, những người bên ngoài là thân tín của bọn họ, bọn họ phát động tạo phản cũng chính là nhờ có hơn vạn tử trung phần tử.
Nhưng đáng tiếc vị Sư đoàn trưởng kia tuy nói hết lời này, lời tiếp theo không còn cơ hội nói nữa, bởi vì Bạch Khởi đã ra tay giải quyết tên đứng trước mặt đang há mồm kia, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác cắn lưỡi, một tên Sư đoàn trưởng có thực lực Nhị Tinh Đấu Linh lại chết đơn giản như vậy dưới tay Bạch Khởi, tất cả kết quả này khiến người ta có chút không thể nào chấp nhận.
- Bạch... Bạch Khởi... Ngươi đến rồi? Giết... Giết bọn họ!
Bổn Lan Lăng hôn hôn mê mê sau khi thấy Bạch Khởi, sau khi cố nở nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch thấp giọng nói, trong lòng hắn rất phẫn hận a, nếu không phải mình nhất thời sơ ý, để bọn họ bỏ độc vào thức ăn của mình nhằm dễ dàng giết chết các tân binh của mình đồng thời bắt mình, như vậy dựa vào thực lực Thất Tinh Đấu Linh của mình, tuy rằng không thể giết chết bọn họ, nhưng ít nhất chạy trốn cũng không thành vấn đề gì, sao lại có thể rơi vào bước đường như hôm này, bị bọn họ bắt được nghiêm hình bức cung?
- Vâng... Đại nhân yên tâm...
Bạch Khởi im lặng gật đầu, hai lời không nói trực tiếp xông ra, hóa thành một luồng sáng, đấu khí màu xanh trên mình không ngừng lóe lên, sau khi một âm thanh đinh đinh đan đan trôi qua, khi Bạch Khởi dừng lại ẩn mình, hai vị phó Quân đoàn trưởng và chỉ huy quan Sư đoàn 5 vẻ mặt kinh hãi đã ngã xuống dưới đất, máu trên người phun trào ra, nguyên người đứt thành nhiều khúc, chết vô cùng thê thảm.
- Nhanh... Bao vây bọn họ... Nhanh lên!
Một tiếng khẩn trương từ bên ngoài vang lên, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, lúc Bạch Khởi giúp Bổn Lan Lăng cởi trói, sĩ binh bên ngoài đã lần lượt xông vào... Người nào người nấy cầm vũ khí lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, nói chuyện muốn động thủ, nhưng khi họ nhìn thấy bốn thi thể trên mặt đất lại sững người, sắc mặt trở nên âm tinh bất định, rất khó xử, không biết là nên động thủ hay đầu hàng.
← Ch. 164 | Ch. 166 → |