Vay nóng Homecredit

Truyện:Cửu U Long Giới - Chương 176

Cửu U Long Giới
Trọn bộ 344 chương
Chương 176: Sông La Nạp
0.00
(0 votes)


Chương (1-344)

Siêu sale Shopee


Lòng sông La Nạp nằm ở nơi giao giới giữa bảy tỉnh Tây Bắc và bốn tỉnh Tây Bắc Vương Quốc, dòng sông La Nạp chạy dọc qua Ba Phạt Lợi Á, có thể nói là dòng sông mẹ của toàn bộ Ba Phạt Lợi Á, bắt nguồn từ cao nguyên vô tận của đại lục Đông Tây mênh mông vô bờ chảy xuôi xuống, đi qua bao trùm toàn bộ phía Nam đại lục, từ Nam tới Bắc, gần như bao trùm hơn vạn dặm Sâm La tuyệt vực, thẳng tới Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á phía Đông Nam của đại lục, nuôi dưỡng con cháu của Ba Phạt Lợi Á từ đời này sang đời khác.

Lòng sông La Nạp được truyền rằng là một cái khe sâu do năm đó sông La Nạp vỡ đê, nước sông ào ra va mạnh tạo nên, có điều thời gian đã qua đi không biết bao nhiêu năm, sông La Nạp đã khôi phục lại lòng sông bị mở ra như bình thường lại vẫn giữ được, đồng bằng lòng sông rộng lớn mấy trăm dặm, có thể nói là mênh mông vô bờ, trước kia ở nơi này người qua lại không nhiều lắm, thường ngày cây cỏ um tùm vắng vẻ mà đẹp đẽ, có điều mấy ngày gần đây, lòng sông La Nạp yên tĩnh ngày xưa không còn yên tĩnh nữa.

Bởi vì lòng sông La Nạp lúc này đã tập kết gần hai trăm vạn quân đội giữa hai nước Ba Phạt Lợi Á và Liệt Diễm Quân, năm quân đoàn của Ba Phạt Lợi Á cùng với năm quân đoàn của Liệt Diễm Quân ở trên toàn bộ lòng sông La Nạp, hai vị Nguyên soái Gia Đức và La Bá Tì đang đánh nhau ở đó.

Đại quân của hai bên đã giao thủ ở đây mấy lần, thương vong vô số, toàn bộ lòng sông La Nạp nghiễm nhiên đã máu chảy thành sông, có điều, đáng tiếc là tại lòng sông La Nạp rộng lớn này, binh mã của hai bên bằng nhau, hầu như khó có thể phân ra thắng bại, toàn quân khai chiến cũng không phải là chưa từng tiến hành, tuy nhiên, mỗi một lần đều thương vong nghiêm trọng mà không có thu hoạch nào, vì vậy hai bên cũng bắt đầu giằng co giải đất ở lòng sông La Nạp, ngày nào cũng chiến đấu với nhau, nhưng đáng tiếc là không ai làm gì được ai, sự việc này chỉ có thể vẫn gác lại như vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt cuộc chiến giằng co đã được hai ba tháng rồi, cách đây không xa chính là lãnh địa của bảy tỉnh Tây Bắc, nhưng quân của Ba Phạt Lợi Á đường xa đến đây chỉ có thể ở lại trong lòng sông La Nạp nhìn mà bất lực, không giải quyết được kẻ địch trước mặt, tiến quân vào bảy tỉnh Tây Bắc chung quy chỉ là một chuyện đùa.

Tại chính giữa lòng sông La Nạp, bất luận là Nguyên soái Gia Đức của Liệt Diễm Quân hay Nguyên soái La Bá Tì của Ba Phạt Lợi Á quân, việc hàng ngày thường xuyên làm nhất chính là chính là ngồi trên đài quan sát ở giữa quân doanh quan sát quân doanh của đối phương, mong chờ ngày nào đó có thể đánh bại đối phương, tốt nhất là có một sự tàn sát triệt để giải quyết quân lực của đối phương, hoặc là quân tiếp viện của mình có thể đến tiêu diệt đối phương vào một ngày nào đó, có điều nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hai người đều biết đây chỉ là ảo tưởng không có thực mà thôi, bất luận là Liệt Diễm Quân hay là Ba Phạt Lợi Á quân e là trong thời gian ngắn cũng không thể lại điều động quân đội đến đây chi viện cho họ nữa, hiện tại bọn họ là lưỡng quân đối chọi, số người tương ứng, muốn đánh bại đối phương, cơ bản chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Đặc biệt là thời gian gần đây, tần suất giao chiến càng ngày càng thưa thớt, hai bên đều bị sự tổn thất kinh người làm cho không dám ra tay nữa, bởi vì ai cũng hiểu rằng cho dù chiến tranh thắng lợi rồi, nếu tổn thất quá lớn bản thân cũng không có bất kỳ một lợi ích nào, thậm chí không có bất kỳ một tác dụng nào, trái lại sẽ vì thế mà chuốc lấy tội, do đó hai bên cứ giằng co như vậy.

Việc Nguyên soái của hai bên thường làm nhất khi ngồi trên đài quan sát của lưỡng quân đối chọi chính là ngồi trên đài quan sát ở giữa quân doanh cùng nhìn nhau, thiếu chút nữa hai người đều trở thành mắt chọi gà rồi, nói thật nếu không phải hai vị Nguyên soái cộng lại hơn một trăm tuổi, hơn nữa thân phận siêu nhiên, nói thế nào cũng đều là nhân vật cấp Hầu Tước, hơn nữa, mỗi người đều là chủ, tay nắm trọng binh, chưa biết chừng hai vị này hiện nay đã đứng trên đài quan sát cùng nhau thăm hỏi đối phương bằng cách chửi ầm lên tất cả dòng họ mười tám đời tổ tông gia của đối phương rồi.

Có điều, tuy miệng không nói ra, hai vị Nguyên soái cũng không đứng trên đài quan sát chửi bới nhau như người đàn bà chanh chua, nhưng trong lòng đã bắt đầu thăm hỏi đối phương rồi, nói tóm lại điều mà hai vị Nguyên soái tuân theo chính là sách lược giết chết đối phương bằng ánh mắt, từ tâm hồn nhục mạ đối phương, có điều tiếc là hình như hiệu quả không cao...

- Các ngươi nói đi... chúng ta bây giờ có cách gì có thể tiêu diệt cái tên khốn kiếp Gia Đức trước mặt kia... cái lão già kia cả ngày ngồi ở đó lắc đi lắc lại chính là đang thị uy với ta, Quốc vương Bệ hạ đã thúc giục mấy lần rồi, chiến tuyến Vương Quốc căng thẳng, Gia Lam Đế Quốc ở phía Bắc đang rục rịch, nếu chúng ta không thể nhanh chóng giải quyết trận chiến đấu ở đây, đánh bại tên An Đức Liệt, Vương Quốc e là thực sự rơi vào nguy cấp rồi, bởi vậy... các vị có mặt tại đây ai có cách gì có thể đánh bại Liệt Diễm Quân thì cứ nói ra, ta nhất định sẽ thỉnh công cho ngươi... La Bá Tì ta nói ở đây, nếu ai có thể đánh bại Liệt Diễm Quân, ta sẽ tiến cử người đó vào Bộ Thống Soái.

Nguyên soái La Bá Tì ngồi trên đài quan sát nhìn về phía quân trận uy vũ của Liệt Diễm Quân phía xa đó có chút phiền muộn nói, hơn nữa xem ra Nguyên soái La Bá Tì thực sự đã sốt ruột rồi, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.

Bộ Thống Soái là nơi như thế nào? Nơi có quyền lợi lớn nhất, đãi ngộ cao nhất trong toàn bộ Ba Phạt Lợi Á, ngoài hơn một ngàn nhân viên tham mưu ra, mười đại Thống soái của Bộ Thống Soái mỗi người đều có danh vọng cực cao trong quân đội, mỗi người đều là quyền khuynh nhất địa, nắm giữ mấy quân đoàn và lực lượng phòng thủ của một vùng rộng lớn, có thể nói là nhân vật có thực quyền thực sự, trong mười đại Thống soái thì có bốn người đã già rồi, già đến mức không ra trận nổi nưa, những lão già này cơ bản đã không khống chế lực lượng nào, ở lại trong Bộ Thống Soái cho đến chết, ở đó chẳng qua cũng chỉ là vì giữ lại vinh dự sau đó an hưởng lúc tuổi già, còn về sáu vị Nguyên soái còn lại mỗi người đều thân kiêm trọng trách, quyền khuynh một thời, ví dụ như Nguyên soái Kham Tát Tư ở giữa chiến trường, hoặc là Nguyên soái La Bá Tì đang ngồi ở đây, hay là Nguyên soái Thiết Thành Thống lĩnh binh mã phương Bắc trấn thủ Thiết Bích Bảo, hay là Nguyên soái Hải Long tung hoành Đông Nam, và mấy vị Nguyên soái nữa đều là nhân vật cường quyền thực sự, cho dù là mấy đại quý tộc ở Vương Đô cũng không thể không nhượng bộ những người này, nguyên nhân không gì khác... nhóm người này quá thô bạo, tay nắm quân quyền... không có mấy người dễ chọc giận.

Đương nhiên sáu vị này, thực quyền Thống soái ngoài vị Nguyên soái Hải Long của quân đoàn Hải Long, Nguyên soái Thiết Thành quân đoàn Thiết Bích trấn thủ Đông Bắc, bốn vị còn lại vẫn thường xuyên ở lại trong Vương Đô, chỉ khi thống quân sẽ mới xuất chiến, có điều cũng không nên xem thường các chư vị Nguyên soái, thế lực trong quân đội của bọn họ có thể nói là rắc rối khó gỡ, đã là thâm căn cố đế rồi, cho dù là Quốc vương cũng không dám tùy ý động đến bọn họ... đương nhiên người có thể trở thành Nguyên soái, độ trung thành đều có thể suy tính, nếu không Lý Tự Minh chết cũng không thăng chức bọn họ lên Nguyên soái.

Có điều nội bộ Bộ Thống Soái không phải là không có cạnh tranh, việc thế lực giữa các Đại Nguyên soái so đấu vẫn luôn tồn tại, hơn nữa Bộ Thống Soái là một nơi cực đoan bài ngoại, những nơi khác trong quân đội ngươi có thể yên tâm thăng cấp, thế nhưng lên đến cấp Thượng Tướng thì không giống như vậy nữa, muốn từ Thượng Tướng tiến vào Nguyên soái ngoài việc phải có quân công dày dặn khiến cho người ta tâm phục khẩu phục thì còn phải có sự ủng hộ của nội bộ Bộ Thống Soái và ưu đãi của Quốc vương, thiếu một thứ đều khó mà tấn chức, cứ coi như Quốc vương cưỡng chế bổ nhiệm ngươi làm Thống soái, thì ngươi cũng bị các vị Nguyên soái khác lật đổ, từ đó đành phải uất ức mà chết, trong Vương Quốc không phải là chưa từng xảy ra, đã từng có người được Quốc vương bổ nhiệm làm Nguyên soái tiến vào Bộ Thống Soái, kết quả là người này không có được sự thừa nhận của Bộ Thống Soái, do đó bị người ta lật đổ, tuy có cái danh là một Nguyên soái nhưng lại không có bất kỳ chút thực quyền nào, cuối cùng bị mấy Đại Nguyên soái phối hợp phản chế bình yên rời khỏi Bộ Thống Soái, đành phải cô độc suốt đời, đây chính là một bài học đẫm máu.

Vì vậy muốn tiến vào Bộ Thống Soái thì buộc phải có sự ủng hộ của nội bộ Bộ Thống Soái, đây là luật thép, Nguyên soái La Bá Tì xếp thứ hai trong Bộ Thống Soái, thế lực trong quân lớn, hơn nữa, trong nội bộ Bộ Thống Soái cũng có hai Nguyên soái đi rất gần với hắn, sức mạnh của hắn có thể nghĩ là biết, có sự ủng hộ của hắn, tiến vào Bộ Thống Soái vấn đề không lớn... đương nhiên điều kiện đầu tiên là người này phải có quân công và được Quốc vương Bệ hạ tán thưởng, thiếu một thứ cũng không được.

Lời của Nguyên soái La Bá Tì khiến cho tâm trạng mọi người xung quanh đều lung lay, người nào cũng hai mắt phát sáng, tuy bọn họ chỉ là Trung Tướng nhưng có lời này của Nguyên soái La Bá Tì, việc tấn cấp của bọn họ là có hy vọng, cho dù bây giờ không có gì cũng sẽ có thể, dù sao Nguyên soái La Bá Tì hiện nay tuy xếp thứ hai, nhưng Nguyên soái Kham Tát Tư xếp thứ nhất đang không thành công trong trận chiến lần này, sau khi trở về cứ coi như là không bị miễn chức nhưng điều không thể tránh khỏi chính là nhất định sẽ gặp phải sự chèn ép hoặc ảnh hưởng nào đó, vị trí của Nguyên soái La Bá Tì trong Bộ Thống Soái dường như chắc chắn xếp thứ nhất, có sự ủng hộ của hắn, tương lai một khi tấn cấp lên Thượng Tướng, muốn tiến vào Bộ Thống Soái hẳn là không có vấn đề gì, hai mắt của tất cả mọi người đều phát sáng.

Có điều lợi ích đương nhiên khả quan, nhưng bọn họ lại không nghĩ ra biện pháp nào cả, những ngày qua biện pháp nào bọn họ cũng đã từng thử, nhưng lại không có tác dụng gì lớn, đương nhiên chủ yếu là vì lý luận quân sự và kỹ xảo quân sự của Ba Phạt Lợi Á rất lạc hậu, thậm chí kỹ xảo quân sư của toàn bộ Thiên Ân Đại Lục cũng rất lạc hậu, theo Bạch Khởi nghĩ, việc đánh chiến của quân đội tại Thiên Ân Đại Lục vốn dĩ chính là ngươi đến ta đi bày ra trận thế, không có chút âm mưu quỷ kế nào, trực tiếp đối kháng, đánh không xong liền lui lại rồi sau đó lại đánh, chống đỡ được cái chết đã coi như là giỏi lắm rồi, cơ bản không có kỹ xảo đặc biệt nào, vốn dĩ vẫn chưa lĩnh hội được câu nói Binh bất yếm trá...

Dùng lời Bạch Khởi nói, việc tác chiến của quân đội ở Thiên Ân Đại Lục vốn dĩ chính là phương pháp chiến đấu của kẻ dã man, rất lạc hậu, rất cổ hủ... :

Thời gian qua có thể dùng cách nào thì đã đều dùng hết rồi, có điều lại không có được sự thành công nào thực chất, điều này khiến cho người xung quanh tuy rất động lòng với mồi nhử mà Nguyên soái La Bá Tì tung ra, nhưng... Lại vẫn không dám nói thêm điều gì, bởi vì bọn họ cũng sợ nói sai điều gì thì sẽ gặp phải phiền phức...

Đúng vào lúc này, một người lính liên lạc vội vàng chạy lên lầu, quỳ xuống đất, cung kính hô lớn:

- Khởi bẩm Nguyên soái, Tướng Quân Bạch Khởi của Thiết Huyết Quân Đoàn đã chỉ huy hai mươi vạn quân tiếp viện tới đây, chỉ còn cách đây ba mươi dặm...

- Cái gì? Bạch Khởi đến rồi? Ha ha ha... Hay... hay lắm! Tiểu tử tốt, ta quả nhiên không nhìn lầm hắn!

Nguyên soái La Bá Tì sau khi nghe thấy lời này liền đứng lên vỗ tay cười nói, hai quân giao chiến sĩ khí là quan trọng nhất, thời gian qua chỉ là giao chiến không có kết quả gì, tinh thần binh sĩ toàn quân rất thấp, đã không còn tinh thần chiến đấu nữa rồi, tuy đối phương cũng như vậy, có điều vấn đề này luôn làm cho Nguyên soái La Bá Tì phải phiền não, bởi vì nếu không nghĩ ra cách gì thì không được, trận chiến này không thể tiếp tục kéo dài mãi như vậy, nhưng nếu cứ kết thúc như vậy thì cũng không được, bởi vì bọn họ đều bắt đầu phiền muộn làm thế nào để giải quyết chuyện này... Tuy Nguyên soái La Bá Tì cũng đã dùng một số cách để cổ vũ tinh thần binh sĩ nhưng lại không có tác dụng lớn, thế nhưng sự đến đây của Bạch Khởi lại giải quyết được vấn đề này, hơn nữa hai mươi vạn binh lực mới, tròn hai mươi vạn người, hơn nữa còn là người của Thiết Huyết Quân Đoàn... Nếu hai mươi vạn này dùng tốt thì có thể tin rằng trong thời gian ngắn sẽ có thể giải quyết việc chiến đấu rồi.

Không riêng gì Nguyên soái La Bá Tì, những quan tướng xung quanh người nào cũng trở nên vui mừng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, bởi vì điều này cho thấy tín hiệu bọn họ sắp thắng lợi rồi, thêm hai mươi vạn người thì hiệu quả sẽ hoàn toàn khác biệt...

- Dạ. Khởi bẩm Nguyên soái, Bạch Khởi còn phái người đến đây, nói là có thư muốn giao cho ngài, thuộc hạ đã nhận giúp ngoài, xin ngài xem qua.

Người lính liên lạc đó nhìn thấy tình cảnh như vậy vội vàng tiếp tục nói, đối với một việc quan trọng như vậy hắn cũng không dám giấu diếm điều gì, không may còn mất đầu như chơi.

- Hả? Lấy ra đây...

Nghe xong lời này, Nguyên soái La Bá Tì đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó đưa tay ra lấy, tên lính liên lạc không dám chậm trễ, vội vàng lấy bức thư trong tay, hai tay cung kính đưa lên tay Nguyên soái La Bá Tì.

Nguyên soái La Bá Tì mở thư ra, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhíu mày, sau một lát, lông mày lại xòe ra, vẻ mặt tươi cười nhìn người khác có chút kinh ngạc, cũng không biết vị Nguyên soái này rốt cuộc đã nhìn thấy điều gì mà lại có biểu hiện đặc sắc như vậy, biểu hiện ấy có ưu sầu, có vui vẻ, có lo lắng, lại có cả kinh hãi, ngũ vị có cả, cũng không biết trong thư Bạch Khởi rốt cuộc đã viết điều gì.

Một lát sau, Nguyên soái La Bá Tì đọc hết lá thư, sau khi đọc xong lại rất lâu không đặt xuống, lại nhìn chằm chằm một lúc rồi mới bỏ thư xuống, sau đó từ từ gấp lại, xé vụn ra thành mảnh nhỏ rồi vứt đi, những mảnh giấy theo gió bay ra ngoài, bay về bốn phía giống như cây bồ công anh, còn Nguyên soái La Bá Tì đang đứng trên đài quan sát rất lâu không nói gì, cuối cùng từ từ thấp giọng lẩm bẩm nói rằng:

- Bạch Khởi à... Bạch Khởi... một Sát Thần Bạch Khởi... Chủ ý như vậy ngươi cũng nghĩ ra, cũng làm được... quả nhiên không hổ là Sát Thần à... Ba Phạt Lợi Á có ngươi cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh...

- Sao vậy, Nguyên soái, Bạch Khởi nói gì?

Một Tướng Quân thân tín của La Bá Tì xông tới, hướng về phía Nguyên soái La Bá Tì thấp giọng hỏi, khi nói lời này những quan tướng xung quanh cũng thi nhau xông tới, người nào cũng dựng tai lên muốn nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bởi vì lời của Nguyên soái La Bá Tì vừa rồi khiến cho bọn họ rất tò mò, bọn họ không hiểu trong thư Bạch Khởi rốt cuộc nói gì mà lại khiến cho Nguyên soái La Bá Tì luôn bình tĩnh mà lại thốt ra lời nói như vậy.

Có điều, đáng tiếc là về điều này Nguyên soái La Bá Tì vô cùng thận trọng, sau khi trừng mắt với người đó cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng quát:

- Truyền lệnh toàn quân, tất cả quân đội chuẩn bị chiến tranh, sau bữa trưa sẽ tấn công quân địch, đại chiến qua đi từng bước lui về phía sau, giữ lại một quân đoàn kỵ binh gác doanh trại cho ta, sau canh ba toàn bộ lui lại...

- Điều này... đại nhân, ngài muốn...

Một nhóm quan tướng không hiểu hỏi...

- Không cần nhiều lời, có một số chuyện các ngươi chỉ cần làm theo là được rồi, không cần phải biết nhiều như vậy, toàn quân chuẩn bị chiến tranh, hãy trở về chỉnh đốn binh mã cho ta, tất cả kỵ binh tập trung một chỗ do đích thân ta chỉ huy, vấn đề khác các ngươi không cần suy nghĩ.

Nguyên soái La Bá Tì không giải đáp câu hỏi đó mà lạnh lùng nói như vậy.

Lời nói đến đây, những quan tướng xung quanh tuy lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi nhiều, từng người từng người bắt đầu chuẩn bị theo sự sai bảo của Nguyên soái La Bá Tì, sau bữa cơm trưa, rất nhiều binh sĩ bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, mấy chục vạn binh sĩ dồn dập bắt đầu xuất phát về phía Liệt Diễm Quân phía xa kia, quân trận chỉnh tề bước đi uy vũ, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

- Chết tiệt, thế này là làm sao? Cái tên La Bá Tì đó điên rồi sao? Lại toàn quân xuất trận? Hắn muốn làm gì? Lẽ nào sự đẫm máu thời gian qua hắn vẫn chưa chịu đủ? Chết tiệt... tên khốn kiếp này... người đâu... Mau... người đâu, toàn quân xuất chiến!! Hãy đánh tàn nhẫn cái bọn khốn kiếp này cho ta!

Nguyên soái Gia Đức đang ngồi trên đài quan sát bày tiệc rượu, bất lực nhìn tất cả mọi chuyện trước mặt, sau khi phát hiện ra đối phương lại bắt đầu tiến công liền lập tức đứng dậy hét lớn.

Trong lòng Nguyên soái Gia Đức bây giờ đang hận muốn chết cái tên La Bá Tì, ngay đến ăn bữa cơm cũng không cho hắn yên ổn, hắn có thể không hận sao? Có điều hận cũng không có cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng đi giao chiến với La Bá Tì, dù sao cũng không thể chờ chịu đòn, tuy như vậy thương vong sẽ rất lớn, lớn đến mức mình không thể chấp nhận được.

Giao chiến rất nhanh đã bắt đầu rồi, tuy đây không phải là cảnh tượng mà Nguyên soái Gia Đức muốn nhìn thấy, có điều thực sự đã bắt đầu rồi, chiến tranh đã tàn khốc, hai Đại quân đoàn giao chiến lại càng tàn khốc hơn, rất nhanh máu chảy thành sông, Nguyên soái Gia Đức tuy không muốn đi đánh, nhưng cũng không thể không miễn cưỡng đánh tới cùng với Nguyên soái La Bá Tì, bởi vì hắn không còn lựa chọn khác, không phải đánh thì là chết... giữa chiến tranh và cái chết, Nguyên soái Gia Đức đành phải chọn cái đầu tiên.

Chiến tranh đã bắt đầu, giữa binh sĩ đã bắt đầu va chạm kịch liệt, sau đó chính là chém giết, dường như tất cả đều là sớm đã định rồi, chiến tranh chính là tàn khốc và vô tình như vậy, mỗi một phút, mỗi một giây đều đang đổ máu, đều có người chết, lòng sông La Nạp vốn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc này lại càng bị máu tươi nhuốm đỏ một lượt, hơn vạn người chiến tử trên sa trường, mấy vạn người bị thương, người nào cũng thảm thiết rên rỉ rút lui khỏi chiến trường, có người lại cơ bản không có cơ hội này, bất lực chết trên chiến trường.

Chiến tranh giằng co cả một buổi chiều, khi mặt trời lặn, hai bên mới bắt đầu từ từ ra lệnh thu binh, trên mặt đất lưu lại hàng vạn thi thể, sau đó cử người ngựa thu thi thể về, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Nguyên soái La Bá Tì mặt không biểu tình, ánh mắt có chút đau xót và phức tạp, còn bên này, Nguyên soái Gia Đức lại đứng đó gõ mạnh vào cây cột bên cạnh, sau đó nhục mạ La Bá Tì đê tiện vô liêm sỉ, cực đoan não tàn, có điều, những thứ này đều không có tác dụng gì cả, mặc dù bản thân biết là không có tác dụng nhưng hắn vẫn không thể nào kiềm chế nổi tâm trạng của bản thân.

Còn Nguyên soái La Bá Tì mặt không biểu hiện, sau khi mặt trời lặn liền ra mệnh lệnh rút quân, để lại doanh trại và lều rạp, chỉ giữ lại một số lương thực, toàn quân bắt đầu từ từ rút lui, còn hắn đích thân chỉ huy gần hai mươi vạn kỵ binh đóng tại chỗ cũ, đợi tất cả mọi người đều lui lại mình mới lui về, điều này... Là điều sớm đã giao hẹn với Bạch Khởi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-344)