← Ch.184 | Ch.186 → |
Tuy rằng không biết người kia rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng nhìn bộ dạng của Vạn Lý Vân cũng biết hắn không phải đang nói đùa. Điều này khiến cho Bạch Khởi đang suy nghĩ nên dành cho đối phương chức vụ gì, phong cho hắn làm Phó Thành chủ của La Đức Thành, trở thành trợ thủ của Thôi La. Một là vì để kiểm tra năng lực của hắn, hai là vì muốn tiếp tục quan sát con người của hắn.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi chuyện, Bạch Khởi quay về trong phủ của mình, tiến vào trong phòng mình, bắt đầu tiếp tục xử lý quân vụ. Đêm khuya ra lệnh cho mấy người thị nữ chuẩn bị nước nóng cho mình, một mình Bạch Khởi nằm trong bồn tắm lớn được chế tạo bằng cẩm thạch, thoải mái ngâm mình trong làn nước nóng. Hai bên có mấy mỹ nữ xinh đẹp đang choàng khăn tắm đang ngồi hai bên thành bể, trên người khoác chiếc khăn tắm màu trắng làm thân thể như ẩn như hiện khiến cho con người ta phải xao động. Mái tóc vén ra sau đầu, làm lộ ra làn da trắng nõn nà mềm mại. Tất cả đều hầu hạ Bạch Khởi cẩn thận, người thì bóp vai, người thì dâng hoa quả cho Bạch Khởi, người thì pha trà lẳng lặng đặt bên cạnh Bạch Khởi. Bên cạnh Bạch Khởi, hai mỹ nữ cởi khăn tắm để lộ toàn thân, dựa vào bên cạnh của Bạch Khởi.
Không thể không nói đây là loại hình hưởng thụ tuyệt đối xa hoa cực độ, đương nhiên so với một số quý tộc mà nói thì Bạch Khởi căn bản vẫn chưa là gì, nhiều nhất cũng chỉ là một làn mưa bụi mà thôi, nhưng đối với một số người mà nói thì đây đã là chuyện cực độ rồi.
Cuộc sống của quý tộc mãi mãi vẫn khiến cho người ta choáng ngợp, rất nhiều thường dân muốn trở thành quý tộc, rất nhiều quý tộc lại muốn không ngừng thăng cấp, điều này không phải là không có nguyên nhân. Tất cả đều là vì lợi ích nguyên Thủy nhất mà thôi, vì trở thành một quý tộc không những nâng cao địa vị, hơn nữa còn nâng cao chất lượng cuộc sống và sự giàu có, mỗi khi thăng một cấp đều có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như bộ dạng của Bạch Khởi, nhưng là tiểu nhi khoa mà thôi.
Trong lãnh địa của quý tộc, quý tộc có quyền thống trị tuyệt đối, chỉ cần nộp đủ thuế cho Đế Quốc, phục tùng sự hiệu triệu của Đế Quốc, hoàn thành binh dịch của Đế Quốc... trong vòng nhiệm vụ, trong đất của quý tộc tất cả đều là do quý tộc làm chủ, có thể nói quý tộc giống như một tiểu vương độc lập vậy, hơn nữa tất cả mọi thứ trong Vương Quốc đều là sở hữu của họ, họ có thể nắm giữ tất cả.
Trong lịch sử đã từng xuất hiện một vị lĩnh chủ hoang đường, được cho là Thế tập quý tộc háo sắc vô độ, hắn kế thừa tước vị Tử Tước của cha mình, có một tiểu thành được làm phong địa với mấy vạn người. Tên quý tộc hoang đường này đã định ra một quy định hoang đường, đó là quyền được thưởng thức đêm đầu tiên của dân nữ khi đi lấy chồng... khiến người ta không thể nào chịu được quyền lợi mà hắn đặt ra. Hắn ra lệnh, tất cả nữ nhi trong thành đi lại trên đường đều không được mặc quần áo, chính là vì để thuận tiện cho cuộc sống dâm ô của hắn. Đương nhiên, tên quý tộc này cuối cùng vì đắc tội với một Bá Tước mà bị giết chết, nhưng câu chuyện hoang đường của hắn vẫn được lưu truyền lại, trở thành mong ước của vô số quý tộc và là mục tiêu phấn đấu của những nam nhân thường dân không phải là quý tộc.
- Chủ nhân, ngài thoải mái chứ?
Một thị nữ nhè nhẹ đưa miệng lại gần tai của Bạch Khởi thấp giọng mềm mại hỏi, khi nói chỉ cần một tay đã xoa xong bộ ngực của Bạch Khởi, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt. Nàng muốn làm những gì, là người ai cũng có thể hiểu rõ.
Nhìn thấy tình Cảnh như vậy, Bạch Khởi chỉ mỉm cười, nắm lấy đối phương. Bạch Khởi không phải người tốt gì, mỹ nữ đưa lên rõ ràng là muốn hấp dẫn mình. Bạch Khởi cũng không phải nam nhân quá yếu ớt, huống chi những mỹ nữ này khi được đưa vào phủ đệ đã được chủ định trước sống... là người của Bạch Khởi, chết... là quỷ của Bạch Khởi. Cho dù Bạch Khởi không đụng một đầu ngón tay vào các nàng, các nàng cũng phải sống cô độc ở Hầu Tước phủ đệ này đến suốt đời, trừ phi Bạch Khởi đem họ tặng cho người khác, hoặc là khoan hồng độ lượng giải trừ thân phận nô lệ để các nàng được tự do, nhưng làm như vậy thì sợ là các nàng cũng khó có thể sống như những người bình thường khác.
Vì vậy Bạch Khởi cũng xem các nàng làm người của mình. Tình Cảnh như vậy Bạch Khởi cũng không có ý cự tuyệt, nắm lấy đối phương mềm mại đáng yêu, trên khóe miệng của Bạch Khởi xuất hiện một điệu cười trên khuôn mặt. Khi Bạch Khởi muốn nói gì đó thì đột nhiên nét mặt Bạch Khởi thay đổi, sau đó bình thường trở lại. Mặc dù sắc mặt biến đổi rất nhanh rồi trở lại bình thường, Bạch Khởi không tỉ mỉ nhìn xung quanh như tỏ ý không nhận ra, nhưng thật sự là đã phát hiện.
- Không... các ngươi dọn dẹp rồi quay về trước đi... ta muốn tắm thêm một lát, các ngươi giữ lại hai người ngoài cửa đợi ta là được rồi.
Bạch Khởi buông cánh tay của mình xuống, nói như vậy, nói xong liền nhắm mắt lại dựa vào thành bể, cũng không nói gì thêm nữa.
- Vâng... chủ nhân...
Bọn thị nữ đứng xung quanh cung kính nói, nhưng biểu hiện có chút thất vọng. Đặc biệt là thị nữ vừa rồi mới được Bạch Khởi ôm vào ngực lại càng lộ vẻ thất vọng. Từ khi các nàng được giao cho Bạch Khởi đến nay, ngày nào các nàng cũng nghĩ cách để tiếp cận với Bạch Khởi. Không phải vì các nàng có mục đích gì khác, cũng không vì các nàng yêu Bạch Khởi, ái tình không phải mua bán như vậy, mà chỉ là một chuyển biến về tư tưởng, làm nô lệ các nàng hiểu rõ từ khi mình vào nhà Bạch Gia thì đã là người của Bạch Khởi. Điều này không thể cãi lại, nếu đã là người của Bạch Khởi đương nhiên không còn chủ ý khác. Nếu có thể yêu thương một lần cùng chủ nhân thì không cầu chuyện được nạp làm thiếp, nhưng chí ít cũng khiến chủ nhân xem trọng phần nào, được chọn làm tỳ nữ cận thân cũng là một lựa chọn tốt rồi, huống hồ... một ngày nào đó nếu được chủ nhân gọi vào phòng thì sẽ có rất nhiều lợi ích. Điểm khởi đầu chính là không bị trở thành hàng hóa có thể tùy ý biếu tặng hay ban cho, không cần lo lắng mình sẽ bị đưa cho một kẻ vô sỉ, đê tiện và háo sắc, cho nên bọn họ rất muốn tiếp cận Bạch Khởi.
Hôm nay không dễ dàng gì mới có cơ hội như vậy, đã bắt đầu có hy vọng nhưng không biết tại sao chủ nhân lại kêu bọn họ ra ngoài như vậy. Mặc dù trong lòng rất thất vọng nhưng không có ai dám nhiều lời, thị nữ nhiều lời e là dù có đẹp đến mấy cũng không sống được lâu, thị nữ thì suốt đời vẫn là thị nữ, sao có thể chất vấn chuyện của chủ nhân được?
Các thị nữ mặc lại y phục rồi đi ra ngoài với đầy vẻ thất vọng, hai người ở lại canh ở vị trí ngoài cửa, những người khác từ từ rời đi. Chủ nhân đã ra lệnh, bọn họ đương nhiên không dám ở lại, trước khi đến đây bọn họ đã nhận được sự huấn luyện chuyên nghiệp, thân đã làm thị nữ thì luôn luôn phải khắc ghi một đạo lý, chỉ có thị nữ nghe lời thì mới có thể sống lâu hơn một chút. Cho dù Bạch Khởi không phải là người hà khắc, nhưng những lúc bình thường cũng khó tránh khỏi những khi tức giận, lúc đó hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Những thị nữ này cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ sớm đã nghe danh hiệu "Sát Thần" của chủ nhân Bạch Khởi... Danh xưng này không phải là danh hão. Nghe nói mặc dù còn trẻ, nhưng chủ nhân đã là một Đế Quốc Nguyên soái rồi. Trong thời gian một năm nay đã có hơn một trăm vạn người chết dưới tay của ông ta... nghĩ đến điều này bọn họ bất giác đều cảm thấy kinh sợ, vì vậy theo các nàng thấy vị chủ nhân hiền lành của mình tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ gì, chỉ là đáng để các nàng tính toán mà thôi. Nhưng một ngày nào đó chọc giận chủ nhân thì hậu quả thật sự sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi đợi người hầu nữ đi ra, Bạch Khởi đang nằm trong bồn nước nóng, lạnh lùng mở miệng nói:
- Đã tới rồi thì hãy ra đi... thật là mất hứng, lẽ nào ngươi không biết hôm nay tâm trạng ta không tốt sao? Lúc khác không tới lại chọn lúc này...
Ngữ khí rất bình thản, âm thanh chỉ quanh quẩn trong phòng, nhưng Bạch Khởi giống như tự lẩm bẩm một mình, vì không có ai trả lời Bạch Khởi. Lúc này trong phòng yên lặng đến đáng sợ. :
Bên khóe miệng của Bạch Khởi xuất hiện một nụ cười mỉm, sau đó đứng lên, tiện tay lôi một chiếc khăn tắm che khuất thân thể của mình, trong chớp mắt đã mặc lại y phục. Sau đó đột nhiên quay sang trái bắn ra một giọt nước, trên giọt nước ánh lên đấu khí màu lam, trong nháy mắt tiếng kêu đau đớn của một người áo đen từ trên nóc nhà vọng xuống. Bên vai trái của hắn là một vết thương đang chảy máu, quả nhiên vết thương này là do Bạch Khởi tạo ra.
- Ngươi là ai? Nói đi... tới đây có mục đích gì?
Bạch Khởi sau khi liếc nhìn người đang đứng trước mặt, bình tĩnh nói, khi nói ngữ khí rất bình thản nhưng lại khiến người ta không thể cự tuyệt, đây căn bản chính là ra lệnh cho đối phương.
- Giết ngươi!
Người đó dùng thanh âm nam không ra nam, nữ không ra nữ lạnh lùng nói với Bạch Khởi đang đứng trước mặt. Nói xong liền lập tức xông tới chỗ Bạch Khởi, nhưng khi đến chỗ cách nơi của Bạch Khởi hai mét thì đột nhiên biến mất. Bạch Khởi nhắm hai mắt lại, sau đó dùng tay đánh một quyền trực tiếp vào thân Ảnh. Từ sau lưng Bạch Khởi thích khách bị trúng một quyền của Bạch Khởi, rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy xuống đất.
- Giết ta? Nói... là ai sai ngươi đến? Nếu ngươi không nói ra ta sợ là ngươi sẽ gặp phiền phức đấy...
Bạch Khởi ngồi ở đó lạnh lùng nói, Bạch Khởi không biết là ai đã sai người đến giết mình. Nhưng có thể khẳng định một chuyện đó chính là kẻ muốn giết mình căn bản không hiểu thực lực của mình cho nên mới khiến tên thích khách này đưa đầu vào chỗ chết. Không thể không nói thuật ẩn nấp của đối phương rất cao minh, thậm chí có thể nói là vô cùng kỳ diệu. Nếu không phải sự tu luyện của Bạch Khởi cao hơn đối phương nhiều lần thì e là cũng khó mà phát hiện được. Nhưng khuyết điểm duy nhất của đối phương chính là thực lực. Hắn... chỉ có thực lực Tam Tinh Đấu Linh, so với thực lực của Bạch Khởi thì còn lâu mới bằng. Hơn nữa căn bản không giỏi về chiến đấu chính diện, người như vậy là một thích khách thì rất thích hợp, sau này tiền đồ cũng rất rộng mở, nhưng bây giờ hắn gặp phải Bạch Khởi cũng chỉ có thể cho hắn là không gặp may thôi, dù sao khoảng cách giữa hai người cũng quá lớn...
- Hừ...
Tên thích khách hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng cánh tay bị thương của mình cầm trường kiếm lên rồi chuẩn bị xoay người thoát thân, nhưng Bạch Khởi đã dùng tốc độ nhanh hơn lắc mình tới trước mặt tên thích khách để chặn đường tháo chạy của đối phương. Sợ là cao thủ đồng cấp cũng rất khó có được tốc độ như Bạch Khởi, càng không nói đến một tên thích khách cấp Đấu Linh bé nhỏ.
Nhìn thấy tình Cảnh này, trong mắt thích khách bỗng ánh lên tia nhìn sợ hãi, sau đó lùi lại hai bước, nhưng lập tức trong nhãn thần lại xuất hiện ánh nhìn kiên quyết, cầm lấy trường kiếm nhắm ngay cổ tay mình mà đâm, hành động khiến người ta phải kinh sợ, e là hắn cảm thấy nhiệm vụ thất bại nên muốn tự sát.
Bạch Khởi không biết đối phương là ai, đến từ tổ chức nào, nhưng có thể khẳng định tổ chức của đối phương nhất định là rất xuất sắc, nếu không thì đã không huấn luyện ra những sát thủ như vậy.
Nhưng đáng tiếc với thực lực của hắn, Bạch Khởi không muốn để hắn chết, người ở trước mặt Bạch Khởi dù thế nào cũng không thể chết được, bây giờ cũng như vậy. Bạch Khởi trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hắn, đoạt lấy trường kiếm, sau đó tát vào miệng hắn, làm vậy chính là vì để ngăn cản đối phương cắn lưỡi tự sát hoặc là nuốt độc, hai loại thủ đoạn này thường gặp nhất trong đám thích khách, Bạch Khởi còn có chuyện muốn hỏi, đương nhiên không thể để đối phương chết được.
- Chờ một chút... Đừng giết hắn... Hắn là người của Ảnh Tộc... Ha ha ha... huynh đệ ngươi đúng là may mắn, ca ca ta mới ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy các ngươi tập kích lẫn nhau, dĩ nhiên hắn chính là một thích khách của Ảnh Tộc... ha ha ha.... Tốt... tốt lắm...
Thanh âm của Đại Hắc Thiên trong đầu Bạch Khởi vang lên, hơn nữa còn truyền đến một tràng cười.
Không thể nghi ngờ, điều này khiến Bạch Khởi cảm thấy đối phương có chút cảm giác hả hê, không giấu sự bất mãn trong lòng sau sự vui mừng của Đại Hắc Thiên, Bạch Khởi kêu lên:
- Ta nói đại ca đấy... ta bị người ta hành thích, sao đại ca giống như có vẻ rất vui mừng vậy? Lẽ nào huynh mong ta chết sao?
- Đương nhiên không phải... nhưng loại người như hắn sao có thể đả thương được ngươi bây giờ? Ha ha... nguyên nhân ta vui mừng là vì thích khách trong tay ngươi là thích khách Ảnh Tộc... Ảnh Tộc ngươi có biết không?
Đại Hắc Thiên lại vừa cười vừa nói.
Lời nói này mới hấp dẫn sự chú ý của Bạch Khởi, sửng sốt một chút rồi quay lại trạng thái ban đầu. Bạch Khởi mới nhớ ra, trong Đại Lục Tạp Ký đã từng ghi chép trong Đại Lục Bách Tộc thật sự có một tộc như vậy. Một tộc rất đặc biệt, số lượng người cả tộc cũng không nhiều nhưng đều là những thích khách ưu tú nhất. Bọn họ am tường thuật ẩn giấu hành tung của mình. Ảnh Tộc thường ngày nhìn cũng giống như người bình thường, nhưng sau khi bọn họ không ngừng tập luyện, không ngừng trưởng thành, công phu ẩn nấp của bọn họ ngày càng khiến người ta kinh ngạc. Nghe nói một Ảnh Tộc cấp Đấu Đế có thể dễ dàng thích khách bất cứ cao thủ nào đồng cấp... đương nhiên... Ảnh Tộc cũng không có cao thủ cấp Đấu Đế. Nghe nói vào thời kỳ Văn minh Ma pháp Thượng cổ, Ảnh Tộc lúc đó vô cùng cường thịnh, thế lực bao trùm khắp cả Đại Lục, được gọi là tổ chức sát thủ số một, uy hiếp vô số tính mạng. Nghe nói thành quả huy hoàng nhất của bọn họ chính là từng tiêu hủy một Đại Đế Quốc của Văn minh Ma pháp Thượng cổ, đánh chết đối phương là một Thánh ma Đại sư, hai gã Kiếm Thánh, và tất cả đại quan cùng những hoàng thân quốc thích, làm kinh động cả thế giới. Còn ở thời mà Văn minh Đấu khí quật khởi, dũng mãnh, xuất sắc nhất là một Thiên tài tuyệt thế của Ảnh Tộc, hắn đã trở thành Đấu Đế thực lực cao cường, hơn nữa lúc đó hắn còn làm một chuyện khiến người ta kinh sợ là thích sát Giáo Hoàng Quang Minh Thần Điện...
Cũng chính vì chuyện này mà Ảnh Tộc mới phải chịu sự truy sát và chèn ép triệt để, toàn bộ Đại Lục và Quang Minh Thần Điện bắt đầu dốc toàn lực để giết tất cả người trong Ảnh Tộc. Cũng chính vì vậy gần vạn năm nay, Ảnh Tộc đã mai danh ẩn tích, rất nhiều người cho rằng bọn họ đã không còn tồn tại, biến mất trong dòng chảy bất tận của lịch sử, nếu không phải Đại Hắc Thiên đột nhiên nói ra thì Bạch Khởi thậm chí cũng không nhớ rõ tộc người này.
- Hắn là người của Ảnh Tộc? Nhưng... điều này thì có liên quan gì đến ta...
Mặc dù biết sự đáng sợ của Ảnh Tộc, cũng biết lai lịch của Ảnh Tộc, nhưng Bạch Khởi vẫn có chút không hiểu. Cho dù đối phương là Ảnh Tộc nhưng Đại Hắc Thiên vui mừng cái gì? Điều này khiến Bạch Khởi có chút khó hiểu.
- Ha ha... đương nhiên là có liên quan đến ngươi, huynh đệ... Ảnh Tộc chính là một trong những Hắc Ám Lục Tộc thờ phụng ta... Bọn chúng là những tín đồ trung thành nhất của ta. Bọn chúng trung thành với ta, đương nhiên sau này sẽ trung thành với ngươi, vì vậy ta đã đồng ý đem Hắc Ám Lục Tộc toàn bộ giao lại cho ngươi, lẽ nào ngươi quên rồi sao? Ha ha... không ngờ ta chỉ mới ngủ một lát mà ngươi đã tìm được một tộc trong Hắc Ám Lục Tộc rồi, ta còn sợ là khó có thể tìm được Hắc Ám Lục Tộc...
Đại Hắc Thiên hưng phấn nói.
- Nhưng... Người kia hình như là muốn giết ta, hơn nữa... ta phải làm sao mới có thể khiến bọn chúng tin ta chứ?
Bạch Khởi hỏi trong đầu mình, giao lưu với Đại Hắc Thiên và Cửu U lâu, Bạch Khởi đã quen với cách giao lưu như vậy, thật ra rất đơn giản, cũng rất thuận tiện.
- Báo tên của ta, nói với bọn chúng ngươi là huynh đệ của ta, tiện thể đưa cánh tay của Atula ra, đó là binh khí chứng minh tốt nhất...
Đại Hắc Thiên cười ha ha thấp giọng nói.
Nghe xong lời này Bạch Khởi cũng không để ý đến hắn mà nhìn thích khách đang đứng trước mặt nói:
- Đại Hắc Thiên... các ngươi biết chứ?
Vốn đã có ý tự sát, trong ánh mắt của thích khách Ảnh Tộc đầy sự tuyệt vọng. Sau khi nghe xong lời này nhãn thần chợt sáng ngời, vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chú vào Bạch Khởi đang đứng trước mặt. Vì Đại Hắc Thiên thuộc về Thượng cổ Ma pháp, dường như không ai biết, hơn nữa Ảnh Tộc lại vô cùng thuần phục Đại Hắc Thiên. Đây là cơ mật tuyệt đối vì tín ngưỡng của Đại Hắc Thiên là cấm kỵ. Cho dù là trong các tộc Hắc Ám cũng vậy, vì chuyện này cực kỳ bí mật. Người của Ảnh Tộc phải thề là suốt đời không được để lộ chuyện này, cho dù là đầu mình hai nơi cũng không thể để người ngoài biết tín ngưỡng của mình. Nhưng Bạch Khởi dĩ nhiên đã biết... thích khách Ảnh Tộc này xem ra... đã biểu thị một chuyện... đó chính là Bạch Khởi giống như mình, cũng là hậu nhân của Hắc Ám Lục Tộc, như vậy thì có quan hệ trực tiếp với Đại Hắc Thiên Ma thần... chỉ có hai loại người này mới biết sự tồn tại của Đại Hắc Thiên.
Nhưng Đại Hắc Thiên đã biến mất không biết là bao nhiêu vạn năm rồi, tín ngưỡng của hắn đã bị mất dần trong nhân gian, sớm đã biến mất vô hình vô Ảnh. Ngoại trừ Hắc Ám Lục Tộc cũng không còn ai theo tín ngưỡng của hắn, cho nên thích khách Ảnh Tộc không tin Bạch Khởi là tín đồ của Đại Hắc Thiên, như vậy chỉ có một cách giải thích khác... đó chính là... Bạch Khởi thuộc về một trong những Hắc Ám Lục Tộc.
- Ngươi là... người của tộc nào trong Ngũ Tộc?
Bị Bạch Khởi tát mạnh vào mồm, thích khách cuối cùng cũng mở miệng nói, lần này không phải là âm thanh không giống nam không giống nữ, mà là một giọng nữ thanh thúy, quả nhiên đây mới là thanh âm thật sự của cô ta, lúc trước cô ta đã một mực ngụy trang bản thân mình.
← Ch. 184 | Ch. 186 → |