← Ch.185 | Ch.187 → |
- Hắc Ám Lục Tộc, không... ta không phải là người của Hắc Ám Lục Tộc...
Bạch Khởi sau khi nghe xong lời này bèn lắc đầu, thấp giọng cười. Khi nói lời này khóe miệng chợt xuất hiện một nụ cười mỉm, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ những gì, nhưng có thể thấy tâm tư của Bạch Khởi bây giờ có chút phức tạp. Cũng không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ những gì, mặc dù không trực tiếp nói ra thân phận và mối quan hệ của mình với Đại Hắc Thiên, dĩ nhiên nói ngược lại cũng không biết tâm ý đang có sự trêu tức hay là có cách nghĩ nào khác.
- Sao lại có thể như thế? Ngươi không phải là người của Hắc Ám Lục Tộc, sao lại có thể biết về Ma thần Đại Hắc Thiên? Lẽ nào ngài là sứ giả của tín đồ trong nhân gian của Đại Hắc Thiên Ma thần sao?
Tên thích khách đó sau khi nghe xong đầu tiên là sửng sốt, khuôn mặt dưới tấm che mặt màu đen lộ vẻ kinh ngạc, mặc dù từ bên ngoài không nhìn thấy, nhưng qua nhãn thần lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hắn đã có chút kinh hãi, hơn nữa biểu hiệu lại vô cùng cung kính, điều này có thể thấy rất rõ ràng từ cách xưng hô trong câu nói...
Phải biết rằng sứ giả của Đại Hắc Thiên trong nhân gian có uy tín rất cao, đồng thời địa vị của bọn họ rất được tôn sùng, cho dù là Hắc Ám Lục Tộc cũng là sứ giả trung thành của Đại Hắc Thiên. Địa vị của các vị Tế Tư này cao đến cực điểm, có tư cách quan hệ trực tiếp với Đại Hắc Thiên, cho nên nhận được sự cung kính của mọi người. Cho dù các Tộc trưởng của Hắc Ám Lục Tộc có thấy các Tế Tư của Đại Hắc Thiên cũng phải biểu hiện sự cung kính nên có, chứ đừng nói đến là một thích khách Ảnh Tộc nhỏ bé.
- Không... Ta là huynh đệ... của Đại Hắc Thiên... à... Đúng vậy, dưới sự chứng kiến của Sáng Thế Chi Thần, chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ.
Bạch Khởi hưng phấn nói, khi nói những lời này, nhãn thần của hắn không nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt, sau đó cười tủm tỉm buông lỏng tay của mình.
- Điều đó là không thể! Ma thần Đại Hắc Thiên vĩ đại sao có thể kết nghĩa huynh đệ với một phàm nhân được chứ? Điều này là điều không thể.
Thích khách Ảnh Tộc đứng ở đó nhìn thấy tình Cảnh như vậy liền thay đổi sắc mặt, kinh hãi kêu lên với Bạch Khởi đang đứng trước mặt. Hắn không dám tin điều đó là sự thật. Trong truyền thuyết của Hắc Ám Lục Tộc, Ma thần Đại Hắc Thiên vĩ đại là người vô địch. Đại Hắc Thiên là chí cao vô thượng, người khác không thể nào sánh bằng được, vì vậy Đại Hắc Thiên nhận được sự tôn kính tuyệt đối, sự sùng bái tuyệt đối. Trong lòng Hắc Ám Lục Tộc, Đại Hắc Thiên là đấng tối cao không ai có thể sánh được. Ông ta sẽ không kết nghĩa với một phàm nhân nhỏ bé, dù cho phàm nhân đó có lợi hại như thế nào.
- Vì sao không thể chứ? Nếu ngươi không tin, ta nghĩ vật này có thể chứng minh được.
Bạch Khởi sau khi nghe xong liền mỉm cười nói như vậy, sau khi nói xong liền lùi lại hai bước, sau đó đưa cánh tay đang cầm bàn tay của Atula ra, cánh tay tỏa ra ánh hồng quang xuất hiện trước mặt thích khách Ảnh Tộc, không rõ ràng nhưng có thể thấy rõ khí sát phạt tỏa ra khắp nơi.
- Bàn tay của Atula! Không thể như vậy được...
Thích khách Ảnh Tộc quả nhiên nhận ra thứ trong tay Bạch Khởi, đó là Thần khí do Đại Hắc Thiên trong truyền thuyết sử dụng, đó là thánh vật trong truyền thuyết. Hắc Ám Lục Tộc biết rất rõ về nó. Cánh tay của Atula từ trước đến giờ chưa từng rời khỏi Đại Hắc Thiên, có được cánh tay của Atula chỉ có một khả năng, một là... giết chết Đại Hắc Thiên, hai là đạt được sự thừa nhận của Đại Hắc Thiên, do Đại Hắc Thiên biếu tặng. Hiển nhiên khả năng thứ nhất đã bị thích khách Ảnh Tộc từ bỏ trong tiềm thức, khi thấy cánh tay của Atula, hắn sợ ngây người, không kìm được phải kêu lên.
- Không có gì là không thể, huynh trưởng ta không những giao cánh tay của Atula cho ta, hơn nữa còn đem Hắc Ám Lục Tộc giao cho ta, chỉ đáng tiếc là huynh ấy đã không xuất hiện cả vạn năm rồi, tình Cảnh của Hắc Ám Lục Tộc huynh ấy cũng không rõ lắm, nhưng vẫn còn may là gặp được ngươi...
Lời nói của Bạch Khởi rất bình thản, nhưng đã nói cho đối phương một chuyện, đó chính là từ nay về sau Hắc Ám Lục Tộc đã được hắn thống trị, chứ không phải là Đại Hắc Thiên, vì Ma thần Đại Hắc Thiên đã đem Hắc Ám Lục Tộc biếu tặng cho hắn.
Tên thích khách đầu tiên thì sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ rạp xuống đất cung kính vạn phần. Sau khi quỳ xuống đất trước mặt Bạch Khởi nói:
- Thuộc hạ Ảnh Nguyệt tham kiến chủ nhân...
Không thể không nói cô ta là một người thông minh, hiểu được nên lựa chọn như thế nào, không phải vì cô ta là một người mềm yếu, mà là vì nguyên nhân tín ngưỡng kiên định mới khiến cô ta làm như vậy. Dù sao là tín đồ trung thành nhất của Đại Hắc Thiên, là một thành viên trong Hắc Ám Lục Tộc, mỗi một người của Ảnh Tộc đều ôm trong mình tín ngưỡng thuần khiết trung thành nhất đối với Đại Hắc Thiên, Ảnh Nguyệt cũng không phải là ngoại lệ. Lúc này đã thấy được cánh tay của Atula, hơn nữa lại nghe được những lời này từ miệng của Bạch Khởi, Ảnh Nguyệt tự nhiên không còn do dự mà quỳ rạp xuống đất, nói những lời cung kính như vậy với Bạch Khởi.
Nghe xong lời này Bạch Khởi gật gật đầu, sau đó lùi xuống một bước, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Ảnh Nguyệt đang đứng trước mặt. Sau khi chăm chú nhìn khoảng vài giây, Bạch Khởi nói với Ảnh Nguyệt đang đứng trước mặt:
- Vậy... còn những người Ảnh Tộc khác đâu?
- Chuyện này... bọn họ đang ở Ảnh Nguyệt Sơn Cốc. Ảnh Nguyệt Sơn Cốc là một sơn cốc trong Sâm La Tuyệt Vực. Người của Ảnh Tộc chúng tôi toàn bộ đều ở đấy, bây giờ vẫn còn lại khoảng năm ngàn người, vị trí của chúng tôi đại khái ở phía trong Sâm La Tuyệt Vực, ở phụ cận La Đức, cách nơi này khoảng hai ngàn dặm. Nếu ngài cần, tôi lập tức đi báo trong tộc, sau đó kêu Trưởng lão và Tộc trưởng đại nhân đến trước. Ngài cứ yên tâm chúng tôi đến đây rất nhanh.
Ảnh Nguyệt quỳ ở đó, dùng tiếng nói mê hoặc lòng người, thấp giọng nói. Khi nói bắt đầu có chút do dự, nhưng khi nói xong thì dứt khoát vô cùng, cả người linh hoạt lên rất nhiều. Xem ra lúc bắt đầu cô ta còn có chút do dự nhưng rất nhanh đã hiểu rằng, bây giờ Bạch Khởi mới là chủ nhân...
Lúc ban đầu cô ta không nói ra, chẳng qua vì cô ta còn nghi ngờ Bạch Khởi, dù sao cánh tay của Atula chính là vật chứng minh tốt nhất, chắc chắn không còn bất cứ cái gì có thể nghi ngờ, vì vậy mới biểu hiện ra như vậy và còn có chút nghi ngờ. Nhưng là vì đó là thói quen của người Ảnh Tộc mà thôi. Là bộ tộc sát thủ quyền uy nhất, ưu tú nhất, lâu đời nhất. Đồng thời Ảnh Tộc am hiểu ám sát nhất, cho nên càng phải chú ý bảo đảm bí mật công việc của mình. Người của Ảnh Tộc lẽ nào vì cái chết mà lại nói ra tin tức liên quan đến Ảnh Tộc mình với người ngoài. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Ảnh Tộc phồn vinh thành danh trong nhiều năm như vậy, vì bọn họ không những là những sát thủ ưu tú mà còn rất am hiểu việc giữ bí mật. Khi ủy thác bất kỳ nhiệm vụ nào cho họ, thì không cần phải sợ bị lộ bí mật, bởi vì cho dù bọn họ có chết, hay là toàn bộ Ảnh Tộc có bị tiêu diệt thì cũng sẽ không để lộ một chút thông tin gì.
Huống chi lịch sử lâu đời của Ảnh Tộc phát triển đến bây giờ đã không biết là bao nhiêu năm rồi, không biết đã có bao nhiêu người chết dưới tay cao thủ của Ảnh Tộc. Trong đó không thiếu các cao thủ, cũng không thiếu các vương công quý tộc thậm chí là Hoàng Đế, Quốc Vương Đế Quốc rất hận, rất hận Ảnh Tộc. Một ngày nào đó nếu có được địa điểm tập trung của Ảnh Tộc sợ là sẽ lập tức có một trận hủy diệt, cho nên người của Ảnh Tộc đối với tộc nhân của mình vô cùng nghiêm ngặt. Cho dù là phản bội lại người của Ảnh Tộc, đối với người thân thiết nhất cũng không để lộ một chút nào về cơ mật trong tộc. Điều này... cho nên xuất phát từ chính thói quen của Ảnh Tộc, Ảnh Nguyệt có chút do dự nhưng rất nhanh đã nhớ tới thân phận của Bạch Khởi.
Đối với Ảnh Nguyệt mà nói, Bạch Khởi là huynh đệ của Ma thần Đại Hắc Thiên, đang nắm giữ cánh tay Atula của Đại Hắc Thiên, là sự tồn tại tối cao vô thượng. Huống hồ Đại Hắc Thiên Ma thần cũng đã nói là muốn giao Hắc Ám Lục Tộc lại cho Bạch Khởi, như vậy Bạch Khởi đương nhiên có quyền lợi được biết những điều đó, vì hắn là chủ nhân của Hắc Ám Lục Tộc cũng bao gồm là chủ nhân của tất cả mọi người trong Ảnh Tộc. Thân làm chủ nhân, đương nhiên có quyền được biết những điều đó, bản thân cũng không có gì phải giấu.
Về phần Bạch Khởi, Ảnh Nguyệt căn bản cũng không có nghi ngờ gì, cánh tay của Atula chính là minh chứng tốt nhất, người có cánh tay của Atula sẽ không nói dối, tất cả những điều nói ra sẽ không phải là nói dối, huống hồ là chuyện này. Ảnh Nguyệt tin là Bạch Khởi không nói dối. Hắn đã nói như vậy nhất định là Đại Hắc Thiên Ma thần cũng đã từng nói như vậy, nói cách khác đối phương sẽ không nói dối, thật ra không riêng gì Ảnh Nguyệt mà bất cứ người nào trong Ảnh Tộc hay là người của Hắc Ám Lục Tộc đối với chuyện này cũng không có chút nghi ngờ.
- Vậy sao? Nói như vậy trong Ảnh Nguyệt Sơn Cốc đang tập trung tất cả mọi người của Ảnh Tộc? Vậy nơi ở của các tộc khác của Hắc Ám Lục Tộc ngươi có biết không?
Bạch Khởi nghe xong thì cười cười, thấp giọng hỏi, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều đối với Ảnh Nguyệt, thích khách Ảnh Tộc đã toàn tâm trung thành với Bạch Khởi. Bạch Khởi quyết định không truy cứu những chuyện trước đây nữa, cho dù Ảnh Nguyệt cũng không uy hiếp gì mình, cũng không làm bản thân bị tổn thất gì.
- Chuyện này... chủ nhân... chúng tôi không biết chỗ ở của những tộc khác. Ngài cũng biết thói quen của Ảnh Tộc chúng tôi là sống cô độc suốt đời, chúng tôi căn bản cũng không liên hệ chặt chẽ với các tộc khác. Huống chi trong Hắc Ám Lục Tộc cũng có mâu thuẫn, bình thường cũng không yên ổn lắm, mặc dù chúng tôi cũng hợp tác tương hỗ lẫn nhau, nhưng địa điểm nơi ở của đối phương chúng tôi cũng không rõ lắm. Hơn nữa... tôi chỉ là một Đồng Bài Sát Thủ của Ảnh Tộc... đối với những chuyện của Hắc Ám Lục Tộc tôi cũng không rõ lắm. Nếu ngài muốn biết tôi có thể thông báo cho các Trưởng lão trong tộc, để họ tới bái kiến ngài, đồng thời... cũng tiện thể kêu họ đem những thông tin về Hắc Ám Lục Tộc nói cho ngài biết. Theo hiểu biết của tôi các vị Trưởng lão có lẽ biết một chút về tình hình của năm tộc khác.
Ảnh Nguyệt do dự một lát rồi thấp giọng nói.
- Đồng Bài Sát Thủ? Một Đấu Linh mà chỉ là một Đồng Bài Sát Thủ thôi sao? Ảnh Tộc các ngươi rốt cục có bao nhiêu cao thủ?
Bạch Khởi hiếu kỳ hỏi. Nghe danh Đồng Bài Sát Thủ đã biết nhất định là cấp bậc không phải là cao, trên cô ta còn rất nhiều người khác, nhưng một Tam Tinh Đấu Linh như cô ta mà chỉ có cấp bậc Đồng Bài Sát Thủ, điều này khiến Bạch Khởi rất có hứng thú đối với sự phân chia đẳng cấp và việc sản sinh ra thực lực rất lớn của Ảnh Tộc.
- Khởi bẩm chủ nhân, Ảnh Tộc phân thành Sát Thủ Phổ Thông, Đồng Bài Sát Thủ, Ngân Bài Sát Thủ, Kim Bài Sát Thủ cùng với Vương Bài Sát Thủ, năm đẳng cấp. Sát Thủ Phổ Thông chính là những người bình thường của Ảnh Tộc, thực lực trên Đấu Sư dưới Đấu Linh, thuộc về tầng thấp nhất của Ám sát giả. Ở trên là Đồng Bài Sát Thủ, Đồng Bài Sát Thủ có thực lực tương đương với cấp bậc Đấu Linh, còn Ngân Bài Sát Thủ là cấp Đấu Tông, Kim Bài Sát Thủ là cấp bậc Đấu Vương, Vương Bài Sát Thủ... cấp bậc này rất khó xác định. Ảnh Tộc chúng tôi trước mắt chỉ có Vương Bài Sát Thủ chính là Tộc trưởng đại nhân, thực lực của ông ấy tương đương với cấp Đấu Hoàng. Ngày trước... Ảnh Tộc rất là huy hoàng, nghe nói trên Vương Bài Sát Thủ còn có danh xưng Sát Thủ Chi Vương, đáng tiếc là đã rất lâu rồi chúng tôi không có người có thể đạt được cấp bậc này. Theo tôi biết thời kỳ huy hoàng nhất của Ảnh Tộc có mười đại Vương Bài Sát Thủ, hai Sát Thủ Chi Vương, và khoảng một trăm Kim Bài Sát Thủ, đáng tiếc bây giờ đã không còn như vậy, chủ nhân thật sự xin lỗi... Ảnh Tộc chúng tôi sợ là phạm vi có thể trợ lực cho ngài chỉ có hạn.
Ảnh Nguyệt quỳ trên đất, chậm rãi nói, khi nói đến thời kỳ huy hoàng của Ảnh Tộc vẻ mặt cô ta đầy vẻ kiêu ngạo, còn khi nói về Ảnh Tộc bây giờ, cô ta khó tránh khỏi một chút phiền muộn.
- Chuyện là như vậy à... nhưng như vậy đã là rất tốt rồi... đúng rồi còn một chuyện ta chưa hỏi ngươi... Tại sao ngươi lại tới ám sát ta? Là ai kêu ngươi tới?
Bạch Khởi ngồi ở đó sau khi nghe xong đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó gật gật đầu, không ngờ Ảnh Tộc trước đây lại lớn mạnh như vậy, Ảnh Tộc bây giờ cũng không thể xem thường. Khi nghĩ đến điều này, Bạch Khởi đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất quan trọng đó là rốt cuộc là ai muốn giết mình. Phải biết Bạch Khởi tự nhận thấy người mà mình đắc tội cũng không có nhiều, hơn nữa phần lớn là đã chết rồi. Bây giờ đột nhiên có người lại thuê Ảnh Tộc tới giết mình, điều này khiến Bạch Khởi có chút hiếu kỳ, đương nhiên sự tức giận còn nhiều hơn, Bạch Khởi muốn tìm ra kẻ muốn giết chết hắn.
- Chuyện này... chủ nhân... tôi cũng rõ là ai lắm, đối phương thông qua tổ chức bên ngoài của Ảnh Tộc là Yên Vũ Lâu để tìm đến Ảnh Tộc. Cũng không nói ra thân phận của mình, chỉ để lại một món tiền không nhỏ. Nhưng cụ thể là ai, một chút tài liệu về hắn tôi cũng không biết, ngài cũng biết có một số chuyện một Đồng Bài Sát Thủ như tôi cũng không có tư cách để biết. Nhưng các Trưởng lão sẽ biết, bây giờ tôi sẽ giúp ngài thông báo đến các vị Trưởng lão...
Ảnh Nguyệt cẩn thận nói như vậy, khi nói những lời này liếc nhìn Bạch Khởi một cái, vừa cung kính vừa sợ hãi, dường như là sợ Bạch Khởi đột nhiên tức giận.
- Yên Vũ Lâu? Ngươi nói là Yên Vũ Lâu? Yên Vũ Lâu và Ảnh Tộc các ngươi có quan hệ gì?
Bạch Khởi cả kinh kêu lên, cũng không để ý lời của Ảnh Nguyệt mà kinh ngạc nói như vậy, Yên Vũ Lâu là tổ chức gì? Đó là tên gọi một tổ chức Đệ nhất Sát thủ đã hơn một ngàn năm nay, tổ chức nghiêm mật dị thường. Không ai biết Yên Vũ Lâu có bao nhiêu người, thực lực của bọn họ như thế nào. Cũng không có ai biết sát thủ của Yên Vũ Lâu rốt cuộc lợi hại như thế nào. Cho dù nghe nói Yên Vũ Lâu có đầy các sát thủ là cao thủ của các tộc, sức mạnh chủ yếu của Yên Vũ Lâu là sức mạnh lớn mạnh thần bí, nhưng cụ thể là ai thì không có biết. Bọn họ vô cùng thần bí, nhưng có một chuyện có thể chắc chắn chính là... Yên Vũ Lâu vô cùng vô cùng lợi hại, trên Đại Lục có một câu như sau:
- Không có người mà Yên Vũ Lâu không dám giết. Người bạn không giết chết, chỉ cần bạn bỏ ra đủ tiền, vậy hãy đi tìm Yên Vũ Lâu đi, bọn họ nhất định giúp bạn hoàn thành tâm nguyện.
Bởi vậy mới có thể thấy Yên Vũ Lâu lợi hại như thế nào, nhưng Bạch Khởi chưa từng nghĩ Yên Vũ Lâu lại do Ảnh Tộc đứng sau lưng thao túng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính ra ngoài Ảnh Tộc cũng không có ai có thể thao túng được một quái vật như Yên Vũ Lâu. Tính ra cũng chỉ có họ mới có thể nắm giữ được Yên Vũ Lâu, dù sao sát thủ chính là xương cốt của Ảnh Tộc, danh xưng là "Thích khách giết tất cả cao thủ đồng cấp" của Ảnh Tộc không phải là hư danh, sự lợi hại của họ chỉ cần nghĩ có thấy được.
- Vâng... Yên Vũ Lâu là tổ chức bên ngoài của chúng tôi. Ngài cũng biết danh tiếng của Ảnh Tộc chúng tôi không tiện hành tẩu ở bên ngoài, nhưng chúng tôi có bốn năm ngàn người, bọn họ cũng phải ăn phải mặc. Ảnh Tộc ngoài làm sát thủ, ngoài làm sát nhân, những chuyện khác đều không làm. Một ngàn năm trước, một vị Tộc trưởng của chúng tôi đã sáng lập nên Yên Vũ Lâu, cung cấp những cái cơ bản cho sự sinh tồn của Ảnh Tộc. Những hạch tâm sát thủ của Yên Vũ Lâu toàn bộ đều là người của Ảnh Tộc, ngoài ra còn có hơn một vạn sát thủ bình thường nữa. Bọn họ bao gồm tất cả các tộc người trên Đại Lục. Những người này mới hình thành lên Yên Vũ Lâu bây giờ. Thập Đại Chấp Sự của Yên Vũ Lâu chính là Thập Đại Kim Bài Sát Thủ của Ảnh Tộc chúng tôi, cũng chính là Thập Đại Trưởng lão của chúng tôi. Còn Lâu chủ của Yên Vũ Lâu chính là Tộc trưởng của chúng tôi... Chủ nhân, xin ngài thứ lỗi... lúc trước chúng tôi không biết người phải ám sát là ngài, nếu biết chúng tôi cũng sẽ không đến. Chủ nhân nếu ngài muốn trừng phạt xin ngài hãy trừng phạt một mình tôi là được rồi, còn về những người khác xin ngài hãy tha cho.
Ảnh Nguyệt quỳ ở đó vô cùng cung kính nói, khi nói câu này chứa đầy sự cung kính mà bản thân mình nên có.
- Không liên quan gì, người không biết không có tội. Về chuyện này, ngươi cứ yên tâm, ta cũng không có ý trách các ngươi, Ảnh Nguyệt... Ngươi hãy đi đi, quay lại... giúp ta thông báo cho Thập Đại Trưởng lão và Tộc trưởng của các ngươi, cùng đi một chuyến, nói là ta muốn gặp họ. Hơn nữa còn có chuyện muốn kêu họ làm... Ảnh Tộc các ngươi đã rời đi lâu như vậy, bây giờ cũng nên nhận tổ quy tông rồi.
Bạch Khởi ngồi ở đó nói như vậy, nói xong liền đứng dậy tiến tới bên cạnh Ảnh Nguyệt đang quỳ trước mặt, nhẹ nhàng vỗ vào vai đối phương nói như vậy. Vai của Ảnh Nguyệt hơi bị chấn động, nhưng rất nhanh đã truyền đến đầu, sau đó vô cùng cung kính nói:
- Vâng... chủ nhân... xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng kêu Trưởng lão và Tộc trưởng đại nhân đến gặp ngài...
Giữa lúc nói Ảnh Nguyệt đã biến mất vô hình vô Ảnh, biến mất trước mặt Bạch Khởi. Giống như trước đây chưa từng xuất hiện vậy, nếu không phải mặt nước bị lay động trên mặt đất và vết kiếm còn lưu lại trên bức tường xung quanh thì e là Bạch Khởi cũng không dám tin là vừa rồi còn có người ở đây... Không thể không nói... bản lĩnh ẩn tích của Ảnh Tộc quả thật là Thiên hạ vô song.
Sau khi đợi cho Ảnh Nguyệt biến mất, Bạch Khởi đang ngồi ở đó đột nhiên biến đổi sắc mặt. Nhưng đó không phải là vẻ mặt đăm chiêu mà là vui mừng, vì tiếng nói của Cửu U đang vang lên bên tai của Bạch Khởi, tiếng nói mặc dù có hài hước nhưng khi nói ra lại khiến người ta rất hưng phấn:
- Nhiệm vụ hoàn thành, thăng cấp nhất Tinh, thưởng cho một viên bảo thạch nhiệm vụ cấp A.
Vừa dứt lời Bạch Khởi như cảm giác được một làn nước ấm hồng sắc từ tay mình chảy xuôi về tim. Sau một lát Bạch Khởi rơi vào cảm giác dễ chịu, năng lượng nhanh chóng chảy tới. Không biết sau bao lâu, Bạch Khởi mở mắt ra, và thực lực của hắn đã đạt được Cảnh giới của Tứ Tinh Đấu Vương... Tốc độ thăng cấp này của Bạch Khởi sợ là sau khi vô số Đấu Vương biết được sẽ không kìm được mà quỳ rạp xuống đất xin chết... bởi vì bọn họ không còn mặt mũi nào đối diện với Bạch Khởi.
← Ch. 185 | Ch. 187 → |