← Ch.196 | Ch.198 → |
Tuy lời của Lý Linh không đến nỗi quá khó nghe, nhưng lại rất gay gắt, khiến Thái tử Lý Dũng mặt biến sắc. Bạch Khởi thực sự không hiểu tại sao tiểu huynh đệ Lý Linh bình thường gặp một ả đàn bà chanh chua trên phố còn sợ, thế mà hôm nay đứng trước mặt thái tử lại lợi hại như vậy. Hắn nhận rõ trên mặt thái tử sự xấu hổ mà không có chút thù hận hay bất mãn nào.
Lý Dũng gượng cười, mặt biến sắc, tức giận nói: "Lục Bân, vừa rồi ngươi đã làm gì?"
Tên nam nhân đó cũng rất nhanh trí, chuyện đã đến nước này thì rõ ràng là thái tử muốn mình đứng ra chịu trận. Vì thế hắn không hề giảo hoạt, không nói lời nào lập tức quỳ xuống cung kính đáp lời: "Thuộc hạ biết tội, xin điện hạ trừng phạt."
"Thật sao? Biết tội ư? Vậy những gì Lý Linh nói đều là thật rồi? Hừ... Gan ngươi cũng to lắm, dám làm như vậy sao? Niệm tình ngươi đã theo ta nhiều năm, công lao không hề nhỏ, hôm nay ta không giết ngươi, có điều phải tự chặt một cánh tay... từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt ta... Mau cút đi... Bên cạnh ta không cần người như ngươi" Thái tử Lý Dũng lạnh lùng nói.
Lục Bân cũng không chút chần chừ, cầm thanh trường kiếm lên, cắn răng rồi hét lên một tiếng. Trong nháy mắt cánh tay trái của y đã bị chặt đứt, máu tươi phun ra như suối, tiếng kêu la thảm thiết làm người ta phải kinh hãi. Lúc Lục Bân chặt đứt cánh tay của mình, thái tử Lý Dũng có phần không nỡ. Nhưng ánh mắt xót thương đó chỉ thoáng qua, rồi lại chuyển mặt lạnh lùng, như không nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra. Thủ hạ của thái tử không ngừng cầu xin cho Lục Bân. Những người xung quanh thì chỉ nhìn một cách lãnh đạm. Duy có Lý Linh "A" lên một tiếng rồi lấy tay che mắt lại, không dám nhìn tràng cảnh trước mắt. Tiểu huynh đệ này hơi nhát gan một chút.
"Ồ Ồ... Thái tử điện hạ quả không phải người thường... Thủ đoạn độc ác. Đối với người của mình cũng có thế ra tay tàn ác như vậy, quả là bất phàm. Bối Tác Tư ta tự nhận mình tàn bạo vô tình, nhưng so với thái tử vẫn chưa là gì. Ta bái phục, bái phục..." Bối Tác Tư ngồi đó lạnh lùng cười rồi nói. Không thể không nói Bối Tác Tư là một công tử nhà giàu quen thói hoành hành bá đạo, bình thường không thèm nể mặt ai, làm việc chỉ theo cảm hứng của mình. Tất thảy đều cho rằng Bối Tác Tư là người như thế. Kỳ thực chỉ có Bạch Khởi mới hiểu, Bốác Tư không phải kẻ ngốc, trái lại hắn rất tinh ranh. Lần này Bối Tác Tư nói vậy không chỉ nói suông mà cố ý chọc tức thái tử.
Thái tử nghe xong trầm tư một lát, rồi quay ra nhìn Lý Tầm Hoan nói: "Tam đệ, là đại ca mượn khách của đệ một lát, chắc đệ không đến nỗi không nể mặt ta chứ?"
"Tất nhiên... Tất nhiên là có... Ngươi là đại ca... Thái tử đương triều... sao đệ lại không nể mặt được... Phải nói là đệ không dám không nể mặt ấy chứ. Ngươi đã nói vậy rồi đệ cũng không thể từ chối. Có điều đệ phải nói trước, Bạch Khởi là huynh đệ với đệ, không phải là khách của đệ, ngươi muốn mời phải hỏi xem ý kiến của ngươi ấy thế nào." Lý Tầm Hoan mỉm cười. Kỳ thực hắn cũng đoán chắc rằng Bạch Khởi sẽ đi, dù sao Bạch Khởi cũng không thể để Lý Dũng bẽ mặt trước bao nhiêu người. Lý Tầm Hoan nói thế chỉ để xoa dịu bầu không khí vốn đang căng thẳng mà thôi.
"Vậy ý của Bạch nguyên soái thế nào?" Lý Dũng hướng ánh mắt sang Bạch Khởi. Có thể nói hôm nay hắn đã quá nể mặt Bạch Khởi rồi. Giờ Lý Dũng lại một lần nữa hạ mình mời, Bạch Khởi đương nhiên không tiện cự tuyệt.
"Điều này... Đương nhiên cung kính không bằng tuân lệnh... Thái tử điện hạ... Mời..." Bạch Khởi khẽ gật đầu đưa cánh tay ra, nói với Lý Dũng. Vừa nói vừa làm động tác mời, ý muốn Lý Dũng đi trước, tất nhiên còn một ý nữa là muốn Lý Dũng dẫn đường, dù sao Bạch Khởi cũng không biết thái tử mời mình đến đâu.
Lý Dũng gật gật đầu, bước đi trước, Bạch Khởi theo sau, hướng về phía căn phòng bên góc trái lầu hai, một căn phòng rất lớn. Trong phòng đã ngồi chật người, có khoảng mười mấy hai mươi người, hầu hết Bạch Khởi không quen mặt. Chỉ có vài vương công đại thần hắn còn nhận ra. Hắn đoán chắc đây đều là bè cánh của thái tử. Chỉ có điều không hiểu bọn họ sao lại tập hợp ở đây, cũng không rõ là tình cờ hay do thái tử sắp xếp ở đây đợi hắn.
"Nào nào... Bạch nguyên soái... Mời ngồi, mời ngồi..." Lý Dũng bước vào phòng, kéo Bạch Khởi ngồi xuống vị trí cạnh mình, đủ để chứng minh thịnh tình của mình đối với Bạch Khởi. Tuy thế lực của thái tử ở phương Nam có thể nói là ăn sâu bén rễ, nhưng phương Nam binh ít, thái tử cần nhiều hỗ trợ hơn về mặt binh lực. Huống hồ bây giờ Bạch Khởi và Lý Tầm Hoan ngày càng thân thiết. Thái tử càng hy vọng lôi kéo được Bạch Khởi, làm suy yếu thế lực của Lý Tầm Hoan.
Có điều Bạch Khởi hiện đã chắc chắn tư tưởng của mình, muốn lôi kéo hắn không phải chuyện dễ. Bây giờ Bạch Khởi có thể nói là muốn gì được nấy. Vì thế thái tử nhất định phải có thứ gì đó làm Bạch Khởi rung động, nếu không thì rất khó làm Bạch Khởi đổi ý.
Thái tử vừa nói vừa giới thiệu một lượt cho Bạch Khởi, trong đó có nhiều người hắn đã từng nghe tên, đều là những nhân vật có quyền, thế lực không hề nhỏ, chỉ có điều không ngờ tất cả đều là thủ hạ của thái tử.
Bạch Khởi cũng rất khách khí, dù sao đây không phải là lúc đắc tội với ai. Vì thế hắn rất lịch sự và khiêm tốn chào hỏi những người xung quanh, hành lễ đáp lễ, nói đôi ba câu... Cuối cùng thái tử cũng nói vào vấn đề chính.
"Khụ khụ ... Bạch Khởi à...Ta gọi ngươi như vậy ngươi không để ý chứ? Hôm qua ta nghe được một số tin... Ừm... Hình như nói giữa ngươi và Đỗ Tân Gia xảy ra chuyện không được vui, có phải không?" Thái tử ho khan hai tiếng, xung quanh lập tức yên lặng, sau đó nói khẽ với Bạch Khởi.
Dứt lời thì những người xung quanh, bao gồm cả thái tử đều hướng mắt về phía Bạch Khởi chờ đợi câu trả lời. Đây chính là vấn đề chính của yến tiệc lần này. Thái tử cất công mời những người có máu mặt đến đây chẳng phải là vì việc của Đỗ Tân gia hay sao? Dù sao Đỗ Tân hầu tước tước cũng là một đại thần phụ trách về ngân khố, quan coi sóc thuế ruộng của Đế quốc. Đỗ Tân gia là một chỗ dựa rất lớn cho thái tử. Bây giờ Đỗ Tân gia đã mở lời nhờ cậy thái tử, y tất nhiên không tiện khước từ. Bình thường quả thật Đỗ Tân gia cũng tận tâm tận lực với y.
"Ừm... Đúng là có chuyện đó, con gái của Đỗ Tân hầu tước tước bị cha ta đuổi ra khỏi nhà. Còn cái tên oắt con đó, cũng bị như vậy. Con gái Đỗ Tân gia không giữ đức hạnh. Đuổi bọn chúng đi là đã quá nhẹ nhàng rồi. Theo ta đáng lẽ phải giết chết bọn chúng, chỉ tiếc là cha ta vẫn niệm tình cũ, vì thế mới đuổi chúng đi chứ không giết. Sao vậy? Thái tử điện hạ sao lại quan tâm vấn đề này vậy?"Bạch Khởi không chần chừ hỏi dò.
Kỳ thực Bạch Khởi cũng đoán được ý của thái tử Lý Dũng rồi, nhất là lời thái tử vừa nói, hắn quá rõ như ban ngày. Rõ ràng thái tử muốn ra mặt giải quyết chuyện này, nhưng Bạch Khởi nhất định không nể mặt. Hắn vốn không muốn hòa giải với Đỗ Tân gia.
"Điều này... Ngươi có thể không biết, Đỗ Tân hầu tước và ta có giao tình nhiều năm nay. Hôm qua hắn có đến tìm ta. Thật ra chuyện này... hắn cũng hiểu chuyện căn nguyên của vấn đề, hắn không yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng con gái và cháu ngoại hắn được trở về Bạch gia. Điều nay không hề quá đáng. Thế nào? Không biết Bạch nguyên soái có nể mặt ta không?" Lý Dũng nghe Bạch Khởi nói xong, chần chừ một lát rồi mỉm cười nói.
"Điều này... Thành thật thứ lỗi... Việc này ta không thể theo ý điện hạ được. Không có gì để thương thượng hết. Bất kể Đỗ Tân gia tìm ai, ta cũng không thể nể mặt... Nếu thái tử điện hạ muốn xen vào chuyện này... vậy thì Bạch Khởi cáo từ." Bạch Khởi nghe xong mặt biến sắc, lạnh lùng nhìn Lý Dũng rồi đứng dậy nói. Nói đoạn quay người rời khỏi.
"Thật là không thể thương lượng ư?" Mặt Lý Dũng có chút thay đổi. Hôm nay Lý Dũng chịu nhục cũng không ít. Đầu tiên là Bối Tác Tư, sau đó là Lý Linh, Lý Tầm Hoan bây giờ lại thêm cả Bạch Khởi. Lý Linh coi như cho qua. Lý Dũng so đo với ai cũng không thể so đo với Lý Linh. Còn Lý Tầm hoan, Bối Tác Tư vốn đã đối đầu từ lâu, Lý Dũng cũng quá quen rồi. Nhưng Bạch Khởi thì đường đường thái tử đích thân đến mời, lại nói lời nhẹ nhàng, đã xuống nước đến mức đấy quả không phải chuyện dễ. Thế mà Bạch Khởi lại không hề nể mặt, khó trách Lý Dũng mặt biến sắc như vậy.
"Đúng thế... Những chuyện khác có thể thương lượng, duy có việc này thì không thể được. Thần không thể thỏa hiệp chuyện này với bất cứ ai, bởi nó ảnh hướng tới vinh nhục của Bạch gia". Bạch Khởi khẳng định lần nữa, không hề lưỡng lự nói. Những người xung quanh sắc mặt đều biến đổi.
"Ngươi đừng quên ta là thái tử đương triều!" Lý Dũng tức giận nói. Có thể thấy Lý Dũng phẫn nộ đến thế nào. Hắn lúc này chỉ muốn rút gân lột da Bạch Khởi cho bõ tức. Chỉ là cố kìm nén, nhưng không nhịn được thốt nên lời, làm cho người ta có cảm giác như đang lôi kéo có pha chút áp đặt.
"Thần biết chứ... Có điều thái tử là thái tử, không phải là hoàng đế...". Bạch Khởi cũng không tỏ ra yếu thế, rõ ràng không hề nể mặt Lý Dũng. Hắn thoáng nhìn Lý Dũng đáp lời, nói xong quay người bỏ đi.
"Bốp ~"Lý Dũng đập tay xuống bàn, đứng phắt dậy, nhìn Bạch Khởi lúc này đã đi tới cửa, quát lớn: "Bạch Khởi... Ngươi nghĩ kĩ cho ta, ta cho ngươi một cơ hội nữa".
"Không cần thiết...: Bạch khởi lạnh lùng đáp lại, quay người bước ra ngoài. Đi một quãng rồi hắn vẫn lờ mờ nghe thầy tiếng đập vỡ bàn ghế cùng tiếng gào thét của Lý Dũng. Bạch Khởi cười khẩy, không thèm để ý cứ thế bước đi.
Đối với Bạch Khởi, thái tử cũng chỉ là thái tử, không phải hoàng đế. Có tức nữa thì cũng thế thôi. Bây giờ thiên hạ này vẫn chưa phải thiên hạ của Lý Dũng, có hoàng đế ủng hộ, Bạch Khởi còn sợ hắn làm gì chứ? Huống hồ cuộc chiến tranh quyền đoạt vị sau cùng vẫn chưa biết người ngồi lên ngai vàng là ai...
Tiếng thét của Lý Dũng lớn đến nỗi đủ để những người xung quanh đều nghe thấy. Cũng may Bách Hoa viện có nhiều âm thanh ầm ĩ, lúc Bạch Khởi bước được vài trăm bước đến chỗ bọn Lý Tầm Hoan thì đã không nghe thấy âm thanh bên đó nữa...
"Bạch Khởi... Bạch Khởi...! Ta phải giết chết hắn! Đáng chết... Quân vô lại... Ta phải giết ngươi!" Lý Dũng đập bàn thét lớn, thủ hạ xung quanh chỉ biết nhìn nhau, câm như hến mà không dám nói lời nào. Lúc này mà nói đồng nghĩa với việc chọc tức thêm, tất nhiên không phải là việc kẻ thông minh nên làm...
Gào thét một trận xong Lý Dũng ngồi xuống nói: "Các ngươi có cách gì không? Ta phải giết Bạch Khởi, phanh thây cái tên tiểu tử đó."
"Điều này... " Những người xung quanh nhìn nhau không ai dám nói. Bọn họ bây giờ không biết nên nói gì. Nói gì thì cũng bằng thừa. Bạch Khởi đâu phải người thường, đối phó với hắn quả là khó hơn lên trời....
Nhìn thấy vậy, Lý Dũng cũng hiểu là chuyện gì... Đến y còn không biết có cách gì đối phó với Bạch Khởi nữa là những người khác. Bạch Khởi lúc này như một con nhím có gai sắc nhọn, không ai dám động tới. Chỉ sợ động tới sẽ chuốc họa vào thân.
Lý Dũng nhìn đám thủ hạ một lượt rồi quát lớn: "Toàn một lũ ăn hại." Nói đoạn phẩy tay áo quay người bước đi, sắc mặt tở nên u ám đến đáng sợ. Những kẻ còn lại chỉ biết cúi đầu không dám phản ứng gì.
Lý Dũng tức giận bỏ đi. Bọn Lý Tầm Hoan đều nhìn thấy rõ. Lúc gặp Bạch Khởi, Lý Tầm Hoan tươi cười hỏi: "Hây... Bạch Khởi à... Ta biết là ngươi chẳng tốt đẹp gì mà, ban nãy ngươi rốt cục đã làm gì đại ca ta? Xem xem ngươi khiến đại ca tức giận đên mức thế kia... haiz... Mất phong độ quá... mất phong độ quá".
Lý Tầm Hoan lắc đầu cười, bộ dạng có phần bì ổi, khiến người khác chịu không nổi. Còn Bối Tác Tư bên cạnh thì cười đầy thích thú: "Ta đã nói cái tên tiểu tử Lý Dũng muốn lôi kéo ngươi thế nào chứ? Dựa vào hắn ư? Ngươi là huynh đệ của bọn ta cơ mà... Đúng rồi, hắn tìm ngươi rốt cục có chuyện gì vậy?"
"Còn có chuyện gì ngoài chuyện Đỗ Tân gia nữa? Thái tử điện hạ của chúng ta muốn làm người hòa giải, vì thế mới tìm ta đến. Tiếc là ta đã từ chồi rồi. Ngươi biết đấy chuyện Đỗ Tân gia ta không bao giờ thương lượng". Bạch Khởi ngồi xuống nói. Chuyện khác hắn có thể không dứt khoát như vậy, nhưng chuyện này thì khác.
"Vậy ư? Hắc hắc, thái tử ca ca của ta cũng thật là nhàn rỗi quá, chuyện nhà ngươi đâu đến lượt huynh ấy xen vào? Đúng là bắt chó đi cày rỗi hơi xen vào chuyện người khác... hừ... Đáng đời lắm... Thôi chúng ta đi uống rượu, không để ý đến hắn nữa... Ha ha... có điều ngươi lần này làm hắn bẽ mặt... ngươi vẫn nên cẩn thận đấy... "Lý Tầm Hoan cười khẩy, vừa nói vừa đưa ly rượu cho Bạch Khởi, sau đó hai người cạn ly một hơi uống cạn.
"Có gì phải sợ chứ... Bạch Khởi ta dám làm dám chịu, lẽ nào ta lại sợ hắn quay lại tìm ta sao? Điều này ngươi cứ yên tâm, ta đã có định liệu rồi. Nếu quả thực thái tử điện hạ muốn tính sổ với ta, vậy thì ta bảo đảm hắn sẽ hộc máu mồm cũng không chừng... " Bạch khởi uống một ly rượu rồi nói. Hắn vô cùng tự tin nghĩ bụng: "Muốn đối phó với ta sao? Nếu hắn dùng cách chính đáng sợ là chưa cần ta ra tay thì Lý Tự Minh đã chặn lại rồi, còn nếu dùng thủ đoạn một chút, có Yên Vũ Lầu, có Lưu Dịch Tư ở đây, ta không tin là Lý Dũng có thể làm gì ta."
"Ha ha ha... Được lắm... có câu này của ngươi ta yên tâm rồi. Có điều ngươi cũng không cần phải lo lắng, ta nghĩ Lý Dũng cũng hiểu hắn chẳng có cách nào đối phó với ngươi được. Hắn không dám làm bừa đâu. Tuy hắn bụng dạ hẹp hòi, bì ổi đê tiện nhưng ít ra cũng có cái đầu. Nếu lúc này hắn dám làm gì ngươi thì đúng là não hắn bị cho tha mất rồi." Bối Tác Tư nói xong quay ra ngoài kêu lên: "Tú bà, ngươi muốn chết sao, còn không mau gọi các cô nương ra đây?"
Vừa dứt lời thì Lý Tầm Hoan đang uống rượu bỗng " phì phì" hai tiếng, tức thì rượu phun hết vào mặt Bối Tác Tư. Bối Tác Tư bỗng tỉnh cả người, vẻ mặt xấu hổ không biết nên nói gì, chỉ nhếc mép cười với Lý Linh mặt đầy vẻ tò mò không hiểu chuyện gì. Lý Tầm Hoan nhìn Bối Tác Tư như thể muốn nói: "Ngươi muốn chết sao?"
← Ch. 196 | Ch. 198 → |