← Ch.213 | Ch.215 → |
- Mẫu thân và muội muội ngươi? Bọn họ làm sao?
Bạch Khởi nghe xong đầu tiên là giật mình, sau đó hỏi như vậy. Mấy năm nay Bạch Khởi vẫn chưa quan tâm đến vấn đề này, nhưng theo những gì hắn nhớ thì muội muội và mẫu thân của Huyền Vũ đều là thân phận nô lệ, từ lâu Bạch Khởi đã muốn giúp giải quyết nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, nếu Huyền Vũ không nói thì sợ là Bạch Khởi cũng đã quên rồi, lúc này Huyền Vũ bỗng nhiên nhắc tới Bạch Khởi mới nhớ ra chuyện này, sắc mặt thay đổi bình tĩnh hỏi.
- Bọn họ... bọn họ... muội muội và mẫu thân của tôi sắp bị giết chết rồi, muội muội của tôi... đánh vỡ một bình hoa quý của chủ nhân, cho nên đã bị chủ nhân quyết định xử tử, nói là ba ngày sau sẽ bị treo cổ chết trong viện của gia tộc, bây giờ đã đóng cửa rồi. Sáng nay khi tôi lẻn tới trước thăm mẫu thân và muội muội mới biết tin này, đại nhân... bất luận thế nào ngài nhất định phải giúp tôi, cầu xin ngài.
Huyền Vũ run run nói, Huyền Vũ đã đi theo Bạch Khởi từ lâu, từ lâu đã không phải là một nô lệ chạy trốn sợ chết và đầy sự hiếu kỳ, Huyền Vũ bây giờ đã theo Bạch Khởi Nam chinh Bắc phạt, đã sớm quen với cuộc sống sa trường, cũng được xem là một nam tử hán kiên cường.
Nam nhi dù có chảy máu cũng không đổ lệ, chỉ vì đụng tới nỗi đau, bây giờ Huyền Vũ khóc như vậy khiến Bạch Khởi cảm nhận được sự bi thương của hắn một cách sâu sắc, vỗ vỗ vào vai Huyền Vũ, Bạch Khởi trầm giọng nói:
- Vậy sao ngươi không nói với bọn chúng ngươi là thân binh của ta? Sau đó dẫn mẫu thân và muội muội của ngươi đi...
- Tôi... tôi không muốn gây phiền phức cho ngài... nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác nên mới đến cầu xin ngài...
Huyền Vũ cúi thấp đầu khúm núm nói, mặc dù hắn có thể làm như vậy, nhưng hắn không muốn làm như vậy. Bạch Khởi đối với Huyền Vũ mà nói chính là ân nhân, là thần tượng, hắn sẽ không dựa vào Bạch Khởi mà làm điều xằng bậy.
- Không sao hết, một lát nữa hãy cầm lệnh bài của ta, tới nhà chủ nhân trước đây của ngươi, nói là ta cần muội muội và mẫu thân của ngươi, nếu bọn họ phản đối thì mau chóng quay về báo cho ta biết.
Bạch Khởi nghe xong hai mắt như mờ đi nói, hắn rất ngưỡng mộ biểu hiện của Huyền Vũ, đồng thời hắn cũng tin rằng trong Đế Đô này chỉ cần lấy lệnh bài của mình ra là không có ai dám không nể mặt mình, dù sao hai nô lệ chẳng qua chỉ đáng vài đồng bạc mà thôi, vì vài đồng bạc mà kết thù với mình, trừ phi người đó là kẻ ngốc.
- Chuyện này... đa tạ đại nhân...
Huyền Vũ đầu tiên rất sửng sốt, sau đó vẻ mặt cung kính đầy cảm kích nói, khi nói cả người như run rẩy, nhưng không dám quấy nhiễu Bạch Khởi, vội vàng rời khỏi đó nhưng vẻ u sầu trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy vui mừng, hưng phấn.
Sau khi chờ cho Huyền Vũ đi rồi, Bạch Khởi kêu người mang tới một bình trà ngon, sau đó một mình ngồi ở giữa sân, ngoài căn phòng nhỏ của mình, vừa lẳng lặng nhắm mắt vừa uống trà chờ đợi, vì hắn biết chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc như vậy. Bây giờ mặc dù giống như rất yên tĩnh, nhưng chẳng qua chỉ là sự yên lặng trước cơn bão tố mà thôi, điều này càng biểu hiện có những cơn lốc mãnh liệt đang chờ đợi mình.
Bên ngoài Bạch Gia phủ đệ lúc này đã được canh phòng rất nghiêm ngặt, khắp nơi đều là bầu không khí trang nghiêm, mấy ngàn binh sĩ phân ra xung quanh Bạch Gia, trên các con đường xung quanh Bạch Gia phủ đệ đã được giới nghiêm. Gia nhân của Bạch Gia lần lượt tới báo chuyện này với các quý tộc xung quanh để họ hiểu rằng lần hành động này của Bạch Gia chẳng qua vì trong nhà có một vài chuyện nhất thời không thể để người khác biết chứ không có ý gì khác. Hơn một ngàn binh sĩ bao vây xung quanh Bạch Gia phủ đệ, ngoài ra xung quanh sân còn có mấy đội quân được điều động tới, một vạn Cấm Vệ Quân được trang bị đầy đủ tiến vào bên trong, binh sĩ của Đế Đô Đặc Cảnh Ty phụ trách an ninh của Đế Đô cũng được phân thành hai nhóm không ngừng tuần tra xung quanh, trong nháy mắt con đường Chu Tước dường như trở nên nghiêm ngặt vô cùng, không có ai được phép bước vào.
Mọi cử động bất thường của Bạch Gia đều sẽ kinh động đến không ít người, nhưng mọi người đều giữ thái độ quan sát, không ai biết Bạch Khởi đang muốn làm gì, ngay cả Lý Tầm Hoan cũng như vậy, nhưng mọi người đều giữ sự trầm lặng tương đối và sự tĩnh lặng, không có phản ứng gì quá khích. Các thế lực hắc ám trong Thành Hoa Hồng bắt đầu hành động, nhưng đáng tiếc là không dám hành động lộ liễu, bọn họ chỉ có thể ẩn núp ở trong góc tối quan sát tất cả cử động của Bạch Gia.
Một đoàn người gồm khoảng trên dưới ba ngàn người mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa từ Thần Điện của Đế Đô hò hét đi ra, theo phía sau bọn họ là trên trăm tên Tế Tự và một vị Giáo khu Chủ giáo và hai vị Bạch y Đại Chủ giáo, cùng tiến về phía hướng Bạch Gia...
- Đứng lại... các ngươi là ai? Ở đây đã giới nghiêm rồi... tất cả mọi người đều không được phép vào!
Sau nửa canh giờ, đám kỵ binh này cùng các Tế Tự dưới sự chỉ huy của một vị Giáo khu Chủ giáo và Lam y Đại Chủ giáo có địa vị tối cao đến đường cái Chu Tước nằm ở Bạch Gia phủ đệ, nhưng bọn họ vừa tới gần thì có một giọng nói vang lên ngăn cấm hành động của bọn họ. Một tướng quan dáng người cao lớn, vẻ mặt lạnh lẽo quát đám người Quang Minh Kỵ Sĩ ở phía xa, trong lúc nói đã phất tay, mấy ngàn trường thương xông ra chỉnh tề sắp hàng trước mặt mọi người. Xung quanh khoảng hơn một vạn binh sĩ Cấm Vệ Quân cũng kêu la xông ra bao vây chặt đối phương, hai bên lạnh lùng nhìn nhau giống như đều chuẩn bị động thủ.
- Các ngươi muốn làm gì?! Tránh ra cho ta... chúng ta là người của Thần Điện... chúng ta nghi ngờ nơi này có dị đoan... các ngươi mau tránh ra cho ta, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
Vị thủ lĩnh Quang Minh Kỵ Sĩ nhìn thấy tình cảnh như vậy lập tức quát lên dẹp đường.
Thân là một Quang Minh Kỵ Sĩ, đặc biệt trước đây sống ở phương Tây, hắn rất tôn trọng và sùng bái khí thế Quang Minh, từ trước đến nay chưa có ai dám ngăn cản bất cứ hành động nào của Thần Điện. Ở phương Tây chư quốc, Thần quyền có Hoàng quyền tối cao, Thần quyền có quyền lực chí cao vô hạn, từ trước đến nay chưa có ai dám ngăn cản hành động của Thần Điện, cho dù là Quốc Vương Hoàng Đế của quốc gia cũng không thể. Thời gian hắn và vị Giáo khu Chủ giáo đến Bất Diệt Hoàng Triều không lâu, cho nên vẫn giữ lại thói quen trước đây, nhìn thấy ai dám ngăn cản Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn của Thần Điện lập tức quát lên dẹp đường, vẻ mặt tức giận.
- Ha... ta mặc kệ ngươi là ai, Thần Điện hay không phải Thần Điện gì đó... ta không phải là tín đồ... những binh sĩ của ta cũng không phải, cho nên không cần nghe lời các ngươi... Ta chỉ biết Bắc phương Nguyên Soái có lệnh, không cho phép bất cứ ai tiến vào, nếu không sẽ giết không cần nói... Các ngươi đã dám xông vào vậy thì ta phải giết chết các ngươi.
Tên tướng lĩnh cũng không phải tay vừa, là quân quan thuộc về Đế Đô Đặc Cảnh Ty, là thuộc hạ trước đây của Bạch Khởi, đương nhiên phải trung thành với Bạch Khởi rồi, hơn nữa ở Bất Diệt Hoàng Triều địa vị của Thần quyền không cao, rất nhiều người căn bản không phải là tín đồ, căn bản cũng không đặt Thần Điện trong mắt mình, cho nên sau khi nghe xong lời này tên tướng lĩnh lạnh lùng liếc nhìn đối phương, sau đó nói như vậy.
Có mệnh lệnh của Bạch Khởi, bọn họ không cần biết là Thần Điện hay không phải Thần Điện, chỉ cần đối phương dám xông vào bọn họ thật sự dám giết chết đối phương, không thể phủ nhận là Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn rất tinh nhuệ, nhưng... nơi này có bộ binh hơn hai vạn người, hơn nữa bao vây phía sau đám Quang Minh Kỵ Sĩ số lượng binh sĩ còn nhiều hơn trong đó, với tình hình bây giờ, nếu bọn họ thật sự muốn liều mạng, nếu đám Quang Minh Kỵ Sĩ muốn xông vào thì thật sự có khả năng bọn họ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
- Cái gì! Ngươi dám nói như vậy với ta sao! Ngươi muốn làm gì? Lẽ nào ngươi cũng là dị đoan phải không!
Thủ lĩnh của Quang Minh Kỵ Sĩ nghe xong lời này thì tức giận quát lên, chỉ trích tên tướng quan là dị đoan, đây cũng là kế sách hắn quen dùng, hậu quả bị chỉ trích là dị đoan rất nghiêm trọng. Ở phương Tây nếu một ngày có người nghe thấy hai từ này sẽ không kìm được hai chân nhũn ra, bọn họ giống như đứng không vững.
Nhưng đáng tiếc là hắn không ngờ đối phương căn bản không phải người như vậy, nghe xong lời này cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ lạnh lùng cười, sau đó nói:
- Vậy sao? Ta trở thành dị đoan? Ha ha... Nói hay lắm... đúng rồi đấy... ta chính là dị đoan, ngươi có thể làm gì ta chứ? Những cái gì đó đều là do ngươi nói, ngươi muốn nói ta là gì thì ta chính là cái ấy... nhưng đối với ta mà nói nó chẳng là gì cả. Ngươi nên hiểu rõ rằng nơi này là Bất Diệt Hoàng Triều chứ không phải phương Tây, thế lực của giáo đình các ngươi dù có lớn cũng không mở rộng đến chỗ của chúng ta. Ta là một tướng quân của Bất Diệt Hoàng Triều, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta? Cho dù ta là dị đoan thì đã sao chứ? Các ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình, các ngươi chỉ là một đám dân thường mà thôi, có thể cho các ngươi vũ khí và chiến mã đã là thánh ân của Bệ Hạ lắm rồi, nếu các ngươi còn không biết điều thì chúng ta cũng không khách khí.
Vị tướng quân kiên quyết nói, khi nói không hề có chút gì là mềm yếu, dù sao hắn cũng là một viên tướng, bản thân phụng mệnh hành sự, Bạch Khởi nhất định sẽ bảo vệ hắn, đương nhiên có Bạch Khởi Nguyên Soái rồi thì hắn còn phải sợ gì nữa chứ?
- Ngươi...
Tên thủ lĩnh của Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn nghe xong liền biến đổi sắc mặt, lập tức rút trường kiếm đeo bên hông mình chĩa về phía tên tướng lĩnh trước mặt như muốn nói mình sẽ động thủ, đám kỵ sĩ phía sau hắn cũng dần dần lấy vũ khí của mình ra với bộ dạng hùng hổ. Những thủ hạ đứng bên cạnh vị tướng quân cũng không hề yếu đuối lạnh lùng rút vũ khí của mình ra chờ đợi đối phương. Trong nháy mắt bầu không khí xung quanh trở nên đầy sát khí, trong nháy mắt không khí trở nên lạnh lẽo.
- Thủ hạ của ta làm sao? Ngươi muốn thế nào chứ? Tốt nhất các ngươi nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, thủ hạ của ta nói không sai, ở Bất Diệt Hoàng Triều các ngươi chỉ là một đám dân thường mà thôi, có thể cho các ngươi vũ khí, chiến mã và chỗ ở đã là ân điển to lớn của Bệ Hạ với các ngươi rồi, tốt nhất đừng không biết điều như thế, ta đã hạ lệnh cấm, áp dụng với bất cứ người nào, trừ phi là Bệ Hạ hạ lệnh, nếu không ta tuyệt đối sẽ không hủy bỏ, các ngươi... tùy tiện xông vào cấm địa, công khai hạ nhục tướng quân Đế Quốc, các ngươi biết đó là tội danh gì không?
Giọng nói của Bạch Khởi vang lên từ phía sau đám đông, khi ở đây còn đang nhốn nháo lập tức có binh sĩ chuyên bảo vệ nhanh chóng chạy về thông báo cho Bạch Khởi, cho nên Bạch Khởi rất nhanh đã có được tin tức, nhanh chóng đến nơi này, khi đến nơi này vừa vặn nghe thấy những lời này, cho nên không kìm được bước ra lạnh lùng nói một câu như vậy.
- Chúng ta là...
Khi thủ lĩnh của kỵ sĩ đoàn còn muốn nói gì đó, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên:
- Gia Nội, được rồi... chuyện này ngươi không cần nói nhiều nữa, đứng sang bên cạnh đợi được rồi...
Nói xong một lão giả mặc trường bào màu lam, trên trường bào mang thập giá màu vàng chậm rãi từ phía sau đám đông, dẫn theo một đám Tế Tự bước ra, lẳng lặng đứng ở tiền phương của đội ngũ, vẻ mặt nhu hòa bình thản. Vẻ mặt bình thản không dao động khiến người ta khó mà nhìn rõ con người này đang nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định là lão giả này không phải là người bình thường, hơn nữa có thể còn rất lợi hại, khí phách của người bình thường không thể nào sánh được.
- Nguyên Soái các hạ... chúng tôi là người của Thần Điện... tôi nghĩ là ngài cũng biết rồi, tôi là Giáo khu Chủ giáo của Bất Diệt Hoàng Triều Đa La Mẫu, trước đây không lâu một sức mạnh hắc ám khổng lồ và tinh khiết xuất hiện ở gần đây, vì sự an toàn của nhân dân Đế Đô, và vì sự an toàn của các vị quý tộc ở xung quanh, cho nên tôi chỉ huy cho Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn và mấy trăm viên Tế Tự tới nơi này, hy vọng ngài có thể hiểu cho hành động của chúng tôi, tránh đường cho chúng tôi để chúng tôi đi tiêu diệt sức mạnh dị đoan tà ác đó...
Đa La Mẫu Đại Chủ giáo đã đến lúc muốn lấy lại thể diện, đi ra không có thái độ kiêu căng, ngược lại rất hòa nhã, rất khoan thai nói như vậy với Bạch Khởi.
Nói thật đối phương là Giáo khu Chủ giáo, đường đường là Lam Y Đại Chủ giáo của Thần Điện, về địa vị mà nói cũng không hề thua kém gì Bạch Khởi, thậm chí còn cao hơn một chút, dù sao tính ưu việt của Thần Điện đặt ở nơi này, nếu là bình thường hắn nói như vậy, Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không tính toán mà cho hắn chút thể diện, để hắn tiến vào xem, dù sao oan gia nên giải không nên kết, đặc biệt là oan gia như vậy, Bạch Khởi không hy vọng kết thù. Nhưng tình huống bây giờ không như vậy, Bạch Khởi có thể để bọn họ tiến vào tìm Đại Hắc Thiên sao? Có thể để bọn họ động thủ sao? Đáp án rõ ràng là không rồi.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng nhìn vị Đại Chủ giáo đang ở trước mặt nói:
- Muốn tiến vào sao? Ta dựa vào cái gì để tin lời ngươi chứ? Vì dân cư của Đế Đô và quý tộc nơi này? Ngươi yên tâm đi, việc này không cần ngươi phải lo. Ở đây chúng ta đang có nhiệm vụ khẩn cấp không tiện để ngươi vào, hơn nữa ta cũng không tin thật sự có sự tồn tại dị đoan gì đó, nếu có... chúng ta cũng không cần sự giúp đỡ của các ngươi. Ở đây ta có vạn quân tinh nhuệ, một lát nữa ta sẽ điều động nhiều người hơn tới đây, bất kể là chuyện dị đoan gì e là cũng chỉ có con đường chết mà thôi, được rồi... các ngươi quay về đi... nơi này không cần các ngươi, nhiệm vụ của các ngươi chính là quay về chữa trị cho càng nhiều người, truyền bá tín ngưỡng của các ngươi, chuyện ở đây không cần các ngươi phải lo.
Không nghi ngờ gì đây chính là lời cự tuyệt nghiêm khắc của Bạch Khởi với đề nghị của Đa La Mẫu Chủ giáo, đồng thời không niệm tình mà đuổi khách, một chút thể diện cũng không giữ lại cho đối phương. Nhìn thấy tình cảnh như vậy sắc mặt của Đa La Mẫu Chủ giáo chợt biến đổi, tiếp tục nói:
- Nhưng Nguyên Soái ngài phải hiểu...
- Cái gì ta cũng hiểu, không cần ngươi phí lời, chuyện gì ta cũng rất rõ ràng, không cần ngươi phải nói nhiều với ta làm gì. Ta đã nói ta có thể xử lý thì có thể xử lý, ngươi đừng phí lời ở đây nữa. Chuyện hôm nay ta không truy cứu các ngươi đã là để thể diện cho Thần Điện các ngươi lắm rồi, tốt nhất là các ngươi đừng tiến vào thêm nữa.
Bạch Khởi lạnh lùng nói, khi nói xong lẳng lặng liếc nhìn Đa La Mẫu Chủ giáo đang ở trước mặt.
- Thật sự không còn chỗ để thương lượng sao?
Đa La Mẫu Chủ giáo có chút không cam tâm hỏi, hắn không muốn đắc tội với Bạch Khởi, muốn giữ thể diện cho Bạch Khởi nhưng không ngờ Bạch Khởi lại cố chấp như vậy, không chịu dàn xếp một chút, điều này khiến Chủ giáo cảm thấy mất mặt, trong lòng rất không thoải mái. Nếu không phải vì bây giờ thực lực của bọn chúng thật sự không thể bằng với Bạch Khởi thì e là vị Đa La Mẫu Chủ giáo đã không kìm được sự tức giận. Dù sao lời nói của Bạch Khởi có chút nể tình, cũng không làm mất thể diện lắm, người của Thần Điện chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy, ở đây Bạch Khởi vẫn là người đứng cao nhất...
- Con người của ta không thích phí lời, chuyện như vậy ta không nói hai lần, các ngươi muốn rời đi hay là muốn chết... thì hãy tự chọn đi.
Bạch Khởi lạnh lùng nói, nói xong phẩy tay, mấy vạn quân binh cầm vũ khí của mình nhắm về phía những người của giáo đình, nhìn bộ dạng giống như chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào, hơn nữa khi động thủ sợ là sẽ không niệm tình, điều này khiến cho những Quang Minh Kỵ Sĩ có chút căng thẳng. Dù sao không có ai thật sự không sợ chết, đặc biệt là trong tình hình như vậy, địch đông ta ít, không ít người đã bắt đầu dao động, dù sao những người tâm trí thật sự kiên định, thề chết cũng trung thành với Quang Minh Thần Điện chung quy cũng chỉ là số ít mà thôi.
- Nguyên Soái... ta hy vọng ngài có thể suy nghĩ cho kĩ, ngài phải biết ngài đang làm gì, ngài đang đối đầu với Quang Minh Thần Điện có biết không? Ngài đang bao che dị đoan, nếu Giáo Hoàng Bệ Hạ biết nhất định sẽ không vui, đến lúc đó hậu quả như thế nào tôi nghĩ ngài cũng biết, xin ngài hãy suy nghĩ cho kĩ, chúng tôi chỉ là tiến vào điều tra dị đoan mà thôi, sẽ không làm chuyện gì khác... Nếu ngài nhất định không hợp tác với chúng tôi, hậu quả nhất định tương đối nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngài không thể chấp nhận được đâu.
Đa La Mẫu Chủ giáo nhìn thấy những lời khuyên bảo không có tác dụng, bắt đầu chuyển sang sách lược uy hiếp, đe dọa, nhưng đáng tiếc là những lời đó đối với Bạch Khởi mà nói cũng không có tác dụng gì.
Nhưng đáng tiếc Bạch Khởi nghe xong lời này cuối cùng vẫn hết sức thờ ơ, không những không có phản ứng gì mà hai mắt còn đưa lên xuống để đánh giá Đa La Mẫu một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ngươi biết phía sau là nơi nào không? Phía sau là nhà của ta... Nhà của ta sao có thể tùy tiện để người của Thần Điện các ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra chứ? Các ngươi đang ở nơi nào vậy? Các ngươi cho rằng Bạch Khởi ta dễ ức hiếp lắm sao? Đừng quên đây là Bất Diệt Hoàng Triều, không phải là nơi của Quang Minh Thần Điện các ngươi, tốt nhất là các ngươi đừng uy hiếp ta, nếu không ta bảo đảm sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu... các ngươi nên biết rằng... ta hoàn toàn có lý do nói các ngươi cản trở quân vụ để xử toàn bộ các ngươi tội chết.
- Bạch Khởi ngươi được lắm... nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đi, nhưng chuyện ngươi bao che cho dị giáo, ta sẽ báo cho Quang Minh Thần Điện, hậu quả cụ thể ta bảo đảm ngươi không tưởng tượng được đâu, ngươi cứ đợi mà xem...
Đa La Mẫu Chủ giáo cũng không còn cách nào khác, hắn cũng nhìn ra Bạch Khởi dù có chết cũng không cho hắn tiến vào, vì vậy lúc này nói nhiều cũng vô ích, tức giận nói một câu rồi rời khỏi đó.
← Ch. 213 | Ch. 215 → |