← Ch.217 | Ch.219 → |
Long Đông bước tới, nói khẽ với Triệu Vô Cực, ánh mắt hướng theo Bạch Khởi lúc này đã đi khuất xa.
- Điều này tất nhiên ta biết. Con người Bạch Khởi vô cùng giảo hoạt, căn bản không thể tin tưởng. Có điều ta chỉ mong hắn thật sự có thể giúp chúng ta. Dù sao ta cũng tặng hắn hậu lễ như vậy, hắn chắc cũng không đến nỗi làm khó ta. Chỉ cần hắn chịu ra tay, những chuyện khác ta tự có cách thu xếp. Mau chuẩn bị lễ vật, chúng ta phải đến thăm hỏi các bị Vương công Quý tộc khác. Mong là việc này sớm được giải quyết. Tình hình chiến tranh ngày càng căng thẳng rồi. Phụ hoàng đã điều động thêm mười Quân đoàn, nghe nói Gia Lam cũng đang không ngừng tăng cường binh lực... hai bên giao tranh, máu chảy thành sông. Nếu nội trong nửa năm Bất Diệt Hoàng Triều không xuất binh thì e là tình hình ngày càng thêm nghiêm trọng.
Triệu Vô Cực sắc mặt trầm ngâm nói. Hắn cũng biết rằng muốn Bất Diệt Hoàng Triều xuất binh không phải là chuyện một sớm một chiều, ít nhất cũng phải mất vài tháng. Hắn vì thế cũng có phần lo lắng.
Thiên Long hiện giờ có thể coi là đã lún sâu vào hố bùn không cách nào thoát ra được, muốn lui binh cũng không thể. Nếu không có viện binh của Bất Diệt Hoàng Triều, e là hậu quả khó mà tưởng tượng.
o0o
Bạch Khởi về đến nhà vội bước vào thư phòng ở hậu viện, chỗ của Đại Hắc Thiên. Tính thời gian cũng gần đến lúc rồi, vì thế hắn tới tìm Đại Hắc Thiên xem tình hình của hắn ra sao. Nếu thành công thì tốt, nếu không, hắn sẽ thấy vô cùng có lỗi với A Địch.
Lúc Bạch Khởi vừa bước qua cửa thì đã thấy A Địch... Không phải... kỳ thực đó là Đại Hắc Thiên, lúc này đang cầm tay A Anh cười nói vui vẻ. Bạch Khởi nhìn thấy, bỗng lặng người một lát rồi nhìn A Địch, hỏi một cách hoài nghi:
- A Địch? Hay là đại ca?
A Địch nghe thấy liền nghiêm mặt lại, sai người đưa A Anh về. Sau đó nhìn căn phòng một lượt rồi nói với Bạch Khởi:
- Tất nhiên là đại ca ta rồi... Có điều cũng có thể nói là A Địch... Linh hồn của ta và hắn nhập làm một. Tuy chỉ là một phần, nhưng đệ cũng biết đấy, trong linh hồn con người có những suy nghĩ mãnh liệt sẽ không thể tách ra. Ta hút linh hồn hắn thì ta và hắn trở thành một. Hắn là ta, ta là hắn... Có điều lúc không có người ngoài, đệ cứ gọi ta là Đại Hắc Thiên... Cái tên này nghe thuận tai hơn. Đương nhiên lúc có người thì gọi ta là A Địch tốt hơn...
- Vậy sao? Vậy thì tốt quá... Đúng rồi đại ca... Huynh lúc nào mới có thể khôi phục công lực vậy?
Bạch Khởi vui mừng nói. Đại Hắc Thiên chiếm đoạt linh hồn của A Địch tất nhiên hắn rất vui mừng. Bao nhiêu việc làm trước đây chẳng phải cũng là vì việc này sao?
- Cái đó a?... Không dễ nói được. Cơ thể này rất phù hợp với ta, nhưng để khôi phục hoàn toàn tu vi trước đây của ta, e là phải mất đến trên dưới mười năm, thậm chí lâu hơn. Nếu có kỳ tích thì có thể nhanh hơn chút. Nhưng những việc như thế không nhiều. Còn về ta hiện giờ... Hừ hừ... Nói ra khó trách đệ chê cười. Đại ca ta bây giờ chỉ là một Nhất Tinh Đấu Sĩ nhỏ bé mà thôi... Muốn đuổi kịp đệ, cũng phải mất ba đến năm năm...
Đại Hắc Thiên nhún vai, vẻ mặt buồn rầu nói. Hình như rất không vừa lòng với tình hình của mình hiện giờ. Nhưng lời của Đại Hắc Thiên khiến Bạch Khởi có chút nghi ngờ.
Bây giờ hắn đã là một Ngũ Tinh Đấu Vương... Hơn nữa sắp sửa thăng cấp bước vào hàng ngũ Cửu Tinh, là Đấu Vương trẻ tuổi nhất, tốc độ tu luyện nhanh nhất trong lịch sử. Thế mà vị lão gia này lại nói chỉ ba đến năm năm có thể đuổi kịp hắn. Thật đúng là nực cười. Tuy biết được thân phận trước đây của y nhưng bây giờ y chỉ là tu luyện lại từ đầu, sao có thể nhanh như vậy. Bạch Khởi có phần không chấp nhận nổi.
Nhìn bộ mặt khổ sở của Bạch Khởi, Đại Hắc Thiên cũng hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì. Ai ở trong trường hợp này cũng sẽ nghĩ như hắn mà thôi.
- Huynh đệ a, đệ không cần phải như vậy. Ta với đệ không giống nhau. Đệ là dựa vào năng lực và bản lĩnh của mình đạt được tu vi như vậy. Còn ta trước đây đã có tu vi tuyệt đỉnh, phương pháp tu luyện, những điều cần chú ý và cả nhiều kinh nghiệm khác... những gì cần có ta đều có. Chỉ cần ta muốn, lúc nào cũng có thể tu luyện, chỉ cần không ngừng hút năng lượng thôi. Đệ thì không như thế, đệ có quá nhiều việc phải làm. Ta đuổi kịp đệ là chuyện bình thường. Nếu như vậy mà ta còn không đuổi kịp đệ trong vòng mấy năm thì ta nên chết đi còn hơn. Vì thế đệ không cần phải đau lòng...
Đại Hắc Thiên nói, giọng có vẻ an ủi.
Bí mật của Bạch Khởi, người khác không thể hiểu được. Cửu U chính là bí mật lớn nhất của hắn, người khác căn bản không thể có cơ hội biết đến Cửu U. Tất nhiên Bạch Khởi cũng chẳng dại gì nói ra. Vì thế sự tồn tại của Cửu U là tuyệt đối bí mật.
Bạch Khởi đang định nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài vọng đến một giọng nói vô cùng kính cẩn:
- Thiếu gia... Có người từ Hoàng cung tới, nói Bệ hạ muốn mời thiếu gia tiến cung, có việc gì đó muốn bàn bạc.
Bạch Khởi lặng người một lát rồi nói vọng ra:
- Ta biết rồi, ngươi lui trước đi. Ta sẽ tới ngay?
- Đại ca... Đệ có việc phải đi trước đây. Huynh nghỉ ngơi đi.
Bạch Khởi chắp tay cung kính nói với Đại Hắc Thiên rồi quay người vội vã rời khỏi. Nửa đêm canh ba, Lý Tự Minh triệu kiến mình, ắt hẳn phải có chuyện gấp. Vì thế hắn không dám có chút chậm trễ lập tức tiến cung.
Bạch Khởi cưỡi ngựa phi nhanh về phía Hoàng cung. Tới cửa cung vội vã xuống ngựa chạy vào trong cung. Những vệ binh xung quanh lần lượt tránh ra, nhường đường đi cho hắn. Rõ ràng trước lúc đó bọn họ đã nhận được lệnh từ trong cung, nếu không Bạch Khởi có muốn cũng không thể nửa đêm canh ba tiến cung như vậy.
- Ai dzooo... Bạch đại nhân... Cuối cùng người cũng tới rồi... Bệ hạ ở bên trong đợi ngài suốt... Mời ngài đi theo tôi. Bệ hạ ở trong Ngự thư phòng... Có điều... Ồ... Bệ hạ có vẻ không được vui lắm... Ngài nói chuyện nên cẩn thận một chút.
Một lão thái giám ở cửa cung đợi Bạch Khởi. Trông thấy hắn đến, ngây người trong phút chốc rồi hạ giọng nói.
- Đa tạ công công rồi...
Bạch Khởi liền lấy vài kim tệ nhét vào tay lão thái giám. Nói đoạn vội đi về phía Ngự thư phòng. Trong lòng hắn đang nghĩ xem Lý Tự Minh tìm hắn có chuyện gì.
Nhưng dù có chuyện gì cũng không quan trọng nữa rồi. Ban nãy trước khi đến đây, Bạch Khởi đã đổi toàn bộ số ngân lượng của Triệu Vô Cực thành điểm giao dịch. Sau khi bàn bạc với Cửu U, hắn đã thăng lên được đến cấp Cửu Tinh Đấu Vương. Với thực lực như vậy, Bạch Khởi có thể coi là một trong những cao thủ hàng đầu của Bất Diệt Hoàng Triều. Nếu hắn muốn chạy e là không ai cản nổi hắn. Vì thế hắn rất tự tin, trong lòng không hề sợ hãi. Ít nhất, hắn cũng có khả năng tự bảo vệ mình. Huống hồ hắn tin rằng Lý Tự Minh cũng không làm gì hắn. Nếu không, ông đã sớm giết chết hắn chứ không cần phải triệu kiến làm gì. Ở Bất Diệt Hoàng Triều này, những kẻ không ưa hắn không ít. Chỉ cần Lý Tự Minh hạ lệnh e là không ít kẻ muốn đến lấy đầu hắn.
Vì thế Bạch Khởi tin rằng Lý Tự Minh tìm mình nhất định là có nguyên nhân. Chắc sẽ không nổi trận lôi đình nhưng một trận mắng là không thể tránh khỏi, thậm chí có thể hạ cấp. Cũng phải nói rằng thời gian vừa qua Bạch Khởi có phần hơi quá, chọc giận rất nhiều người. Quang Minh Thần Điện, Hắc Ám Thần Điện, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, Thái Tử, Đỗ Tân Gia, Triệu Vô Cực... Tất thảy đều là những nhân vật có máu mặt.
- Vi thần Bạch Khởi, tham kiến Bệ hạ.
Bạch Khởi bước vào Ngự thư phòng, cửa lớn vừa mở ra liền bước vào trong, sau đó quỳ rạp xuống, cung kính nói với Lý Tự Minh.
- Hừm, ngươi còn biết tham kiến ta ư? Còn biết Đế Quốc này còn có Hoàng Đế ta sao? Bạch Khởi a... Mau nói xem, gần đây ngươi đã làm những việc tốt gì? Ta trước giờ vẫn nhịn ngươi, hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi ngày càng không biết điều. Trước đây chuyện của Thái Tử không nói đến, đó là do ý của ta, việc của Triệu Vô Cực vì nể Linh Lung, ta cũng coi như không, nhưng sau đó ngươi lại còn dám đắc tội với Hắc Ám Thần Điện, và cả Quang Minh Thần Điện. Ngươi có phải cho rằng ngươi sống đến giờ là đủ rồi không? Ngươi dám chọc giận bọn họ, lẽ nào ngươi không biết bọn chúng là người thế nào sao? Ngươi không biết thật hay giả ngốc? Mau nói rõ cho ta. Nếu không thì không xong đâu... Vẫn chưa hết, hôm sau ngươi còn đến làm loạn Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, ngươi chán sống rồi a? Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc này, đến ta còn không dám động vào. Thực lực Quân đội của họ là cái gốc của Đế Quốc ta. Tuy hiện giờ Tộc trưởng của họ chỉ nắm binh lực của ba Quân đoàn trong tay. Nhưng sức mạnh tiềm tàng của họ thì ngươi có biết mạnh đến thế nào không? Bạch Khởi ngươi rốt cục có óc suy nghĩ không vậy? Ngươi tưởng ai cũng có thể chọc giận được sao?
Tục ngữ nói quả không sai, "yêu cho roi cho vọt". Với Bạch Khởi lúc này, Lý Tự Minh hiện tại cũng như vậy. Lúc gặp hắn, ông không nhịn được nổi trận lôi đình.
- Điều này... Bệ hạ, vi thần biết tội...
Tình hình lúc này khiến Bạch Khởi không biết làm sao để giải quyết. Dù nói thế nào thì đúng là những ngày qua hắn đã làm nhiều việc quá đáng. Đi đâu cũng gây thù chuốc oán. Quay về Đế Đô chỉ vẻn vẹn có hai tháng mà đã đắc tội với tất cả những người có máu mặt trong thành. Nếu hắn là Lý Tự Minh, chắc hẳn còn phẫn nộ hơn, nói không chừng còn giết chết mình rồi. Lý Tự Minh chỉ quát mắng đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi.
← Ch. 217 | Ch. 219 → |