← Ch.236 | Ch.238 → |
- Cái này... Nếu như có thể nói chúng ta hy vọng Nguyên Soái có thể đảm bảo được lợi ích của chúng ta không bị tổn hại. Đối với tước vị thì chúng ta không dám vọng tưởng tới tuy nhiên còn về đất phong thì hy vọng Nguyên Soái có thể làm chủ trả lại cho chúng ta một số là tốt rồi để có thể bảo đảm cuộc sống của chúng ta có thể được bảo đảm.
Sách La Tư đại diện cho một số quý tộc nói ra tâm nguyện, yêu cầu của bọn hắn thẳng thắn nói ra hết... Yêu cầu này cũng không cao, có thể nói là rất hợp lý, nói như vậy cho dù chiếm lĩnh một quốc gia, quý tộc bọn họ ngoại trừ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại với kẻ thù bên ngoài, còn những quý tộc khác thì sẽ bị giữ lại một phần đất phong, cùng với tước vị, mặc dù không thể nào giữ lại tước vị vốn có trước đây của bọn họ thậm chí còn có thể bị giảm xuống hai, ba bậc, đất phong cũng bị mất rất nhiều, nhưng trên căn bản vẫn bảo đảm cuộc sống của bọn họ, đối với những quý tộc hợp tác thì có thể giữ lại phần lớn tài sản, đây là thông lệ của quốc tế, mặc dù không có xếp vào trong pháp luật nhưng mà các quốc gia trong Đại Lục cũng đều làm như vậy.
Cho nên yêu cầu của bọn Sách La Tư Công Tước thì yêu cầu này có thể nói là rất đơn giản, là yêu cầu rất thấp... Tất cả những người này bởi vì Gia Lam Đế Quốc sụp đổ, các Hành tỉnh ở phía Nam toàn bộ đều nằm ở trong tay của Bạch Khởi nên bọn họ đã không còn đường lui, thứ hai cũng là bởi vì danh tiếng Sát Thần của Bạch Khởi đã hù dọa đến bọn hắn, vì dù sao khi Bạch Khởi ở Liệt Diễm Quốc có thể các quý tộc một tên cũng không tha. Vì vậy bọn họ đối với Bạch Khởi có chút sợ hãi, nên cũng dám đưa ra đòi hỏi quá đáng.
- Chỉ như vậy thôi sao? Nếu chỉ có như vậy thì ta có thể thay mặt cho Đế Quốc đáp ứng cho các người, việc này... Cá nhân ta có thể làm chủ.
Bạch Khởi đầu tiên hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó thì khẽ cười nói, xem như đã quyết định xong chuyện này.
- Vậy... Tạ ơn Nguyên Soái!
Ở chung quanh các quý tộc với sắc mặt vui mừng. Khi bọn hắn đi theo Sách La Tư Công Tước, bọn họ đã không dám có quá nhiều hy vọng xa vời cùng yêu cầu, chỉ hy vọng có thể tạm thời an toàn tánh mạng thì bọn họ cũng đã rất thỏa mãn, mà Bạch Khởi tự nhiên đã đáp ứng điều kiện của bọn hắn nên bọn họ tự nhiên rất là vui mừng rất nhiều chỉ còn thiếu là chưa đốt pháo ăn mừng, dù sao là người của một nước bại trận thì làm sao có tư cách nói chuyện?
- Ân... Bất quá các vị ta còn có chút yêu cầu, hy vọng các ngươi có thể thi hành...
Bạch Khởi gật đầu ra lệnh cho thủ hạ đem vị Gia Lam Hoàng Đế Hải Đế Tư kéo vào trong quân doanh.
Trong lúc Bất Diệt Hoàng Triều không có phái quan viên mới tới, ở Bất Diệt Hoàng Triều không có chính thức bổ nhiệm, nên Bạch Khởi chính là chủ nhân của nơi này, cho nên bọn họ tự nhiên không dám làm trái ý Bạch Khởi, tất cả đều nghe theo, cho nên khi Bạch Khởi vừa lên tiếng thì Sách La Tư Công Tước vội vàng khúm núm mang vẻ mặt cười - quyến rũ nói, bộ dạng giống như là một nô tài, bất quá là không có cách nào khác, mặc dù trước kia Sách La Tư Công Tước chưa từng làm những chuyện như vậy nhưng hiện nay thì tình hình đã khác rồi."Người đang đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu".
- Ta yêu cầu ngươi làm cho Hoàng Gia Cận Vệ Quân ở bên trong thành phải đi ra khỏi thành, hơn nữa còn phải buông bỏ vũ khí, dĩ nhiên ta sẽ không làm bọn họ bị thương, chẳng qua là ngươi cũng biết, có tới hai mươi vạn quân nên ta cũng có chút không an tâm, cho nên ta quyết định đưa bọn họ phân tán ra, các ngươi sẽ không có ý kiến chứ?
Bạch Khởi nói ra ý nghĩ của mình. Nói đùa gì vậy? Vì nếu đối phương đầu hàng như vậy là tốt rồi, bất quá hai mươi vạn quân Hoàng Gia Cận Vệ Quân thật sự là quá nguy hiểm, bọn người này nếu không nên giữ lại là tốt nhất. Tuy nói là không giết bọn họ, tuy nhiên không thể để cho bọn họ tiếp tục tập hợp chung một chỗ, nếu không đối với ai cũng không có lợi, cho nên Bạch Khởi quyết định đưa bọn họ tách ra, rồi sau đó phân vào các Quân đoàn, Lúc đó sẽ có một Quân đoàn mới được sinh ra.
- Dĩ nhiên là không có ý kiến gì... Việc này ta sẽ lập tức ra lệnh để cho bọn họ đi ra xin Nguyên Soái đại nhân yên tâm.
Sách La Tư Công Tước không có do dự mà đồng ý ngay lập tức, sau đó xoay người ra lệnh cho thuộc hạ xung quanh, ngay khi nói xong người thủ hạ đó ngay lập tức rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Chỉ chốc lát sau từng nhóm lớn quân đội bắt đầu từ bên trong thành đi ra, sau đó ngay lập tức đi tới trước mặt Bạch Khởi. Bạch Khởi trước tiên đem bọn họ giải trừ võ trang sau đó đưa bọn họ phân tán ra vào các Quân đoàn rồi đợi một thời gian sau thì gây dựng lại Quân đoàn.
Ở một phương diện khác, Bạch Khởi đã phái người đi trước đến Đế Đô Thành Hoa Hồng, đem tin tức Gia Lam đại thắng truyền đi, mà Bạch Khởi liền bắt đầu tiếp nhận mọi việc ở Gia Lam. Hơn nữa truyền lệnh ở Gia Lam các nơi, nói cho bọn hắn biết Hoàng Đế Hải Đế Tư đã bị bắt, để cho bọn họ hướng về Bất Diệt Hoàng Triều đầu hàng. Tuy nhiên đáng tiếc chính là hiệu quả không lớn, dù sao ở bên trong Gia Lam ngoại trừ được Bạch Khởi điều khiển hai mươi ba Hành tỉnh ở phía Nam, những khu vực khác là bị Thiên Long chiếm lĩnh. Phần còn lại là dưới sự khống chế của Sơn Bản Long Nhất. Ngoại trừ những vùng xung quanh của Đế Đô, mấy Hành tỉnh bị Bạch Khởi dùng đại quân gây áp lực làm việc cho Bạch Khởi, còn những khu vực khác không hề có động tĩnh gì.
Mà Bạch Khởi cũng không muốn tiếp tục tiến công. Phải biết rằng bây giờ Gia Lam Đế Quốc, còn có Thiên Long Đế Quốc, hiện nay đang rơi vào tình trạng chiến tranh. Hiện nay tình huống mặc dù đã tương đối ổn định, Thiên Long đã không cùng Gia Lam giao chiến, và cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, Sơn Bản Long Nhất cũng đã khống chế tình huống của mình, không có mù quáng cùng Thiên Long khai chiến. Lúc này Bạch Khởi cũng không có ý định đi quấy rầy bọn họ, bởi vì làm như vậy thì đối với ai cũng không có lợi. Hắn bây giờ đang đợi... Thiên Long đang chờ đợi... cũng như Sơn Bản Long Nhất đang chờ đợi... tất cả mọi người đều đang chờ đợi, đang đợi cơ hội, đang đợi thời gian có thể ra tay hạ gục được đối phương.
Vốn là Thiên Long cùng với quân đội của Gia Lam đang đánh nhau, nên đã tạo cơ hội để cho Bất Diệt Hoàng Triều có thể thừa dịp trống rỗng mà tiến vào. Nhưng khi quân đội Bạch Khởi chiếm lĩnh hai mươi ba Hành tỉnh phía Nam của Gia Lam cùng với Đế Đô thì Gia Lam đã xảy ra một tình huống mới. Thiên Long cùng Sơn Bản Long Nhất cũng không cam lòng, có thể là bọn hắn nguyên khí bị tổn thương nặng nề, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được Bạch Khởi. Huống chi bọn họ đang phòng bị lẫn nhau cho nên căn bản không thể nào liên minh với nhau, cho nên bây giờ tất cả mọi người đều cố gắng kềm chế, khôi phục lại trạng thái tốt nhất, ai cũng không muốn dẫn đầu để chiến tranh, cho nên chuyện này tạm thời gác qua một bên, tất cả mọi người không ngừng để dành lực lượng. Thiên Long như thế, Sơn Bản Long Nhất như thế, Bạch Khởi cũng là như thế. Bạch Khởi hiện hôm nay đang tập hợp binh mã, gia tăng huấn luyện đồng thời bắt đầu trấn an suốt hai mươi tám Hành tỉnh vừa mới chiếm lĩnh, Bạch Khởi đang khẩn cấp ổn định lại tình hình hậu phương của chính mình.
Thiên Long đang phải huấn luyện tân binh, hơn nữa còn phải phòng bị sau lưng của mình, nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám có hành động gì khác. Còn về Sơn Bản Long Nhất, người này ở trong ba thế lực là người mà phải cần lo lắng nhất, bởi vì hắn đang ở vào tình huống là hai thế lực lớn còn lại nếu muốn đánh ai, thì người bị đánh sẽ là hắn, hơn nữa ở trong ba thế lực thì quân của hắn cũng là ít nhất, lãnh thổ ít nhất cũng là hắn, cho nên nói Sơn Bản Long Nhất rất lo lắng... Cực kỳ lo lắng...
Cho nên có thể khẳng định một việc, đó chính là chiến tranh tạm thời có thể dừng lại, nhưng tuyệt đối không thể nào lâu dài, bởi vì Sơn Bản Long Nhất không thể chờ đợi lâu... Cho nên hắn nhất định sẽ tìm cơ hội để phát động chiến tranh, chẳng qua là sẽ tuyên chiến với Bạch Khởi hay là với Thiên Long trước mà thôi, cho nên Bạch Khởi cùng với Thiên Long đều chuẩn bị tất cả sẵn sàng.
o0o
Hai tháng sau ở trong triều đình ở Thành Hoa Hồng, Bất Diệt Hoàng Triều Hoàng Đế Lý Tự Minh mặt mày trang nghiêm đang ngồi ở trên Long ngai ở vị trí Trung Ương lẳng lặng nhìn các vị công thần đang thảo luận về vấn đề lũ lụt, thiên tai ở phương Nam. Mặc dù vấn đề không lớn, diện tích bị tai nạn cũng không lớn, bất quá làm một Hoàng Đế như hắn quả thật đôi khi cũng gặp những vấn đề khó khăn cũng phải mặt ủ mày chau, hơn nữa chuyện lần này xử lý cũng có hơi phiền phức.
- Các vị, chuyện này cứ định như vậy đi, thiên tai ở phía Nam vấn đề này nhất định phải xử lý tốt, trong một năm gần đây ở phương Nam thường hay xảy ra vấn đề này, chuyện này cần phải xử lý thật tốt, không thể làm qua loa, Công Bộ cùng Hộ Bộ các người cần phải xử lý tốt chuyện này cho ta, nếu xử lý không tốt ta sẽ hỏi tội các ngươi..
Lý Tự Minh mặt không chút thay đổi nói với các vị quan viên trước mặt mình. Trong thời gian gần đây ở trong nước cũng không có thái bình, mặc dù không có xuất hiện vấn đề gì lớn, nhưng nếu như xử lý không tốt thì cũng rất là phiền phức, điều này làm cho Lý Tự Minh có chút nhức đầu cho nên tâm trạng đương nhiên cũng không tốt.
- Bệ Hạ...
Những quan viên ở chung quanh sau khi nghe lời này lập tức rối rít quỳ rạp xuống đất cung kính nói. Gần đây Lý Tự Minh rất là nóng tính, ai cũng không dám làm cho hắn nổi giận, nếu như lỡ làm sai chuyện gì mà làm cho Bệ Hạ mất hứng thì rất là phiền phức. Cho nên cả đám đều không dám nói gì, chỉ dám nhìn thoáng qua Lý Tự Minh, sau đó quỳ sát trên mặt đất mà nói, khung cảnh náo nhiệt trong triều đình đã hoàn toàn biến mất.
Đang vào lúc này thì ở ngoài cửa có một Cận Vệ Quân chạy thật nhanh vào làm cho mọi người ở chung quanh kinh ngạc, quỳ rạp xuống đất hướng về phía Lý Tự Minh kêu lớn:
- Bẩm Bệ Hạ, đại thắng a... Đại thắng... Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi hồi báo ... Quân ta tiến đánh Gia Lam Đế Quốc, chiếm được hai mươi ba tỉnh thành phía Nam của Gia Lam, chiếm lĩnh được Đế Đô của Gia Lam Đế Quốc, bắt sống Gia Lam Hoàng Đế Hải Đế Tư, hơn nữa còn chiêu hàng năm tỉnh thành ở xung quanh, hiện hôm nay đang tập họp binh mã ở gần Gia Lam Đế Đô chờ cơ hội chiếm lĩnh cả Gia Lam!
- Cái gì! Ngươi nói gì! Nói lại lần nữa xem!
Lý Tự Minh ngay lập tức đứng lên, kích động quát. Không riêng gì Lý Tự Minh mà ở chung quanh tất cả Vương công Đại thần đều ngây ngẩn cả người, mọi người bèn thảo luận cùng với nhau làm cho bên trong Đại Điện ồn ào hẳn lên.
Còn Cận Vệ Quân sau khi nghe lời này, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó lần nữa quỳ rạp xuống đất cao giọng nói:
- Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi hồi báo ... Quân ta tiến đánh Gia Lam Đế Quốc, chiếm lĩnh thành công hai mươi ba tỉnh thành phía Nam của Gia Lam, chiếm lĩnh Gia Lam Đế Đô là Gia Lam Thành, bắt sống Gia Lam Hoàng Đế Hải Đế Tư, hơn nữa chiêu hàng năm tỉnh thành xung quanh, hiện hôm nay đã tập hợp binh mã ở Gia Lam Đế Đô chờ cơ hội chiếm lĩnh cả Gia Lam!
- Ha ha ha... Tốt... Tốt... Tốt... Quả thực rất là tốt! Bạch Khởi làm rất tốt, không hổ là Chiến Thần của Bất Diệt Hoàng Triều, quả thật là không có phụ sự kỳ vọng của ta đối với hắn... Thật sự là rất tốt...
Lý Tự Minh ngồi ở trên Long ngai liên tiếp kêu tốt, sau đó nở nụ cười tươi.
Bây giờ Lý Tự Minh rất là vui mừng, không riêng gì hắn mà những người ở xung quanh cũng rất là vui mừng. Tuy nhiên bọn họ vẫn rất ngạc nhiên trước tin tức của Bạch Khởi báo về, dù sao chuyện này quả thật quá kinh thế hãi tục, vì đây chính là Gia Lam Đế Quốc a, Gia Lam Đế Quốc đã chèn ép Bất Diệt Hoàng Triều mấy trăm năm, đó chính là một Đại Đế Quốc chứ không phải là một nước nhỏ ở phía Tây Bắc. Mặc dù là biết Gia Lam Đế Quốc hiện giờ đang suy yếu, Bạch Khởi bọn họ đi dù sao cũng sẽ có thu hoạch, nhưng không nghĩ tới là chỉ mới có mấy tháng mà đã có thu hoạch, đã chiếm được hai mươi tám tỉnh thành, mà hơn nữa còn chiếm lĩnh thành công thủ đô Gia Lam Đế Quốc là Gia Lam Thành, hơn nữa còn bắt sống được Gia Lam Hoàng Đế, đây quả thực là không thể tưởng tượng. Nói thật khi xuất binh lúc trước, Lý Tự Minh cũng không có nghĩ tới sẽ có thu hoạch lớn như vậy, lúc mới bắt đầu mọi người chỉ nghĩ là thừa dịp lúc Gia Lâm Đế Quốc suy yếu thì chiếm lấy mấy tỉnh thành mà thôi, thế mà hôm nay kết quả thật là ngoài suy nghĩ của mọi người, không ai dám nghĩ sẽ có kết quả như thế.
- Chúc mừng Bệ Hạ Hồng Phúc, Bạch Khởi Nguyên Soái vì Bệ Hạ mở mang đất đai...
Tể Tướng lập tức quỳ rạp xuống đất, hướng về phía trước mặt Lý Tự Minh rất kích động nói, mà mọi người xung quanh hắn cũng rối rít quỳ rạp xuống đất sau hướng về phía Lý Tự Minh hô to.
Chuyện này quả thật rất đáng ăn mừng, quả thật rất đáng chúc mừng, cho nên lúc này Tể Tướng quỳ rạp xuống đất mở miệng chúc mừng Lý Tự Minh, nếu chuyện này mà được truyền ra ngoài thì không chỉ có trên dưới Bất Diệt Hoàng Triều mà cả nước cũng sẽ rất vui mừng
- Ha ha... Tất cả đầu là công lao của Bạch Khởi... Nên làm như thế nào đây... Các khanh hãy nói cho trẫm biết làm sao để khen thưởng cho Bạch Khởi đi?
Đang ngồi trên Long ngai Lý Tự Minh ha ha cười to nói như thế.
- Thưa Phụ hoàng... theo con nghĩ hay là tạm thời khoan hãy thưởng cho Bạch Khởi, vì dù sao hắn còn trẻ mà đã có địa vị rất cao rồi, nếu như mà còn thưởng nữa thì con sợ trong tương lai sẽ không còn phần thưởng để trọng thưởng cho hắn nữa. Thay vì như vậy thôi thì Phụ hoàng hãy để Bạch Khởi chiếm lĩnh toàn bộ Gia Lam rồi sau đó hãy thưởng cho hắn...
Thái Tử Lý Dũng đứng dậy cung kính nói như thế trước mặt Lý Tự Minh.
Thái Tử rất là hận Bạch Khởi, hận không thể bằm xác Bạch Khởi ra thành hàng vạn đoạn, Bạch Khởi cùng mình đối nghịch cũng không nói, lại ở phía Nam tiêu diệt các thế lực của mình, điều này đã làm cho Thái Tử rất bất mãn. Hơn nữa làm bản thân hắn cũng rất bị động, nếu như không phải là hắn còn có chút năng lực thì sợ là đã vì chuyện này mà bị liên lụy. Điều này làm cho Thái Tử hận không thể đem Bạch Khởi rút gân lột da. Nhưng Bạch Khởi đang như mặt trời giữa ban trưa, hắn cũng không có cách nào khác, mà lúc này đây có cơ hội đả kích Bạch Khởi, hắn tự nhiên đứng dậy, mặc dù không thể làm cho Bạch Khởi bị tổn hại gì, nhưng hắn cũng không muốn thế lực của Bạch Khởi ngày càng mạnh mẽ.
Bất quá đối với lần này, Lý Tự Minh hiển nhiên có chút không vui, đối với lời lẽ của Thái Tử làm cho hắn cảm thấy lòng dạ Thái Tử quá hẹp hòi, mà Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan liền đứng dậy nhìn thoáng qua Lý Dũng rồi lạnh giọng nói:
- Phụ hoàng... Có công không có thưởng không phải là tác phong của người. Huống chi Bạch Khởi đã vì Đế Quốc mà mở mang bờ cõi, đã chiếm được số đất đai mà nếu so ra thì đã vượt qua cả nửa giang sơn của chúng ta. Công lao như vậy chưa từng có, nếu như không tưởng thưởng khó có thể làm cho người ta phục, lòng người sẽ nguội lạnh. Ta đề nghị Phụ hoàng chẳng những nên ban thưởng mà hơn nữa nên trọng thưởng, lúc này đây mới có thể ủng hộ tinh thần, hơn nữa để cho Bạch Khởi không ngừng chiếm lĩnh cả Gia Lam Đế Quốc.
- Đúng... Ngươi nói không sai, quả thật nên ban thưởng... À... Ta nhớ rõ ta đã đáp ứng Bạch Khởi, nếu như hắn làm tốt, ta sẽ liền phong cho hắn làm Vương, lần này hắn đã làm rất tốt, lại có thể chiếm lĩnh nửa Gia Lam, hơn nữa còn bắt Hoàng Đế đối phương làm tù binh. Đây quả thực là đại công lao làm ta rất hài lòng, đã như vầy... vậy thì phong hắn làm Tây Bắc Vương, trừ La Đức Hành tỉnh thì đem Gia Lam Thành cùng với năm tỉnh xung quanh toàn bộ đều cho hắn, làm đất phong cho hắn, để hắn tạm thời ở chỗ đó chuẩn bị lực lượng tiêu diệt cả Gia Lam... Các vị nghĩ như thế nào?
Lý Tự Minh khẽ mỉm cười nói như thế...
Bất quá lời này chỉ có vẻ hỏi cho vui, vì ai cũng đã nhìn ra ẩn ý ở bên trong là Bệ Hạ đã quyết định rồi, cho nên mọi người cùng nhìn nhau vài lần, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải. Chính xác là bọn họ cũng không biết nói ra làm sao, vì trong lòng của bọn họ cũng có chút phản đối, cũng có chút không muốn, cho nên bây giờ tâm trạng của bọn họ rất là phức tạp.
- Cái này... Phụ hoàng, tuyệt đối không thể, chuyện này tuyệt đối không thể. Phụ hoàng... Đây chính là phong Vương a... Tại sao có thể phong Vương cho hắn? Không phải là quá ưu ái hắn sao...
Thái Tử với vẻ mặt bất mãn nói. Phải biết rằng cái này phong Vương ở ngay vùng đất vừa mới chiếm a. Không thể để cho thế lực của Bạch Khởi ngày càng hùng mạnh được, đây là chuyện mà hắn không thể nào nhịn được, cho nên hắn liều lĩnh đứng dậy phản đối.
Dĩ nhiên về chuyện này phản đối cũng không chỉ có một mình Thái Tử, mà cũng có một số người phản đối, vì dù sao nếu như Bạch Khởi được phong Vương thì địa vị sẽ trên bọn họ rất nhiều, trở thành Đế Quốc Đệ nhất Đại quý tộc. Việc này làm cho bọn họ không cách nào tiếp thu. Mặc dù bọn họ cũng đồng ý ban thưởng Bạch Khởi, nhưng là phần thưởng này quá lớn làm cho bọn hắn không thể tiếp thu... Cho nên bọn họ rối rít đứng dậy, muốn phản đối chuyện này, cũng rối rít nói rõ lý do của mình.
Bất quá đáng tiếc a... Lúc này Lý Tự Minh hiển nhiên là không muốn nghe ý kiến của bọn họ. Mọi người có tính toán gì trong lòng, Lý Tự Minh trong lòng rất rõ ràng, nếu như là bình thường thì không tính, bất quá lần này Lý Tự Minh không có ý định thỏa hiệp, vì vậy Lý Tự Minh đầu tiên là sửng sốt sau thì trầm giọng nói: :
- Các vị... Chuyện này ta đã quyết định rồi, chẳng lẽ các ngươi dám phản đối?
- Cái này... Bọn thần không dám...
Nhìn nét mặt của Lý Tự Minh là bọn họ đã hiểu, hiển nhiên là vị Hoàng Đế Bệ Hạ này đang rất tức giận, nhìn như là muốn giết người, làm cho bọn họ không có ai có gan dám đứng ra phản đối nữa...
- Hừ... Không dám là tốt rồi... cứ định như vậy đi. Sắc phong Bạch Khởi làm Tây Bắc Vương, thống lĩnh cả Bắc phương binh mã, toàn quyền chịu trách nhiệm về chiến sự Gia Lam... Gia Lam hai mươi Quân đoàn thuộc trách nhiệm quản lý của hắn, hơn nữa triệu tập mười ngàn tân binh cho Bạch Khởi, để hắn khi nào thuận lợi có thể chiếm được cả Gia Lam, nếu có thể, ngay cả Thiên Long cũng chiếm cho ta!
Lý Tự Minh cười lạnh một tiếng, sau đó trầm giọng hô.
← Ch. 236 | Ch. 238 → |