← Ch.308 | Ch.310 → |
Nói xong Độc Cô Bá vung mộc kiếm trong tay lên, một luồng kiếm khí phát ra. Độc Cô Bá đặt mục tiêu tập trung trên người Băng Huyết Đấu Đế. Những cường giả đứng xung quanh cũng dần dần hành động, với mục tiêu trực tiếp là những người khác của Hàn Băng Tông. Sự uy nghiêm của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc không có gì có thể sánh được, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào tự ý khiêu khích. Dù cho đối phương là Đấu Đế cường giả cũng không được.
Hai người giao chiến, kẻ nào mạnh kẻ nào yếu đều có thể nhìn ra được. Nhị Tinh Đấu Đế muốn đánh với Cửu Tinh Đấu Đế đỉnh phong là cực kỳ khó khăn nhưng không phải là không thể. Nhưng cũng phải xem kẻ đối mặt là ai. Cửu Tinh Đấu Đế bình thường, Băng Huyết Đấu Đế tuy rằng không địch lại nhưng cũng có khả năng đào vong, nhưng khi đối mặt với đòn công kích trong thời gian dài, khi Độc Cô Bá sử dụng kiếm thuật như nước chảy mây trôi lại lộ rõ có chút lực bất tòng tâm.
Đấu Đế cường giả giao đấu uy thế khổng lồ. Hai người vừa mới tương giao, phạm vi xung quanh đó trong vòng mười thước trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, phảng phất giống như bị lưỡi dao sắc bén hóa thành cuồng phong quét ngang qua vậy. Bốn, năm hộ vệ bị khí lưu của hai người khi va chạm giết chết. Còn nói về Hoàng Đế Hàn Phong của Đế Quốc Băng Tuyết thì sắc mặt biến đổi, vội vàng trốn sang một bên, không dám đụng vào sự rủi ro do hai đại Đấu Đế gây ra.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Bạch Khởi bất chợt nhíu mày. Đấu Đế cường giả giao chiến với nhau thật sự là rất khó gặp, nhưng hai người này giao thủ uy lực quá lớn, khó tránh khỏi gây ra thương vong cho những người vô tội. Đặc biệt là lúc này lại càng như vậy. Vì vậy Bạch Khởi sắc mặt biến đổi, lắc mình đi ra, đứng chắn trước mặt của Độc Cô Bá, không đợi Độc Cô Bá phản ứng, đã dùng một quyền giải quyết Băng Huyết Đấu Đế, chỉ trong nháy mắt Băng Huyết Đấu Đế đã đầu rời khỏi cổ.
Tất cả mọi người đều há to miệng không dám tin tất cả những gì trước mặt mình là sự thật. Một Đấu Đế cường giả, một Đấu Đế cường giả lại bị người ta giết chết như vậy. Chuyện này thật sự khiến người ta khó có thể tin được, tất cả mọi người đều không dám tin rằng tất cả những gì trước mắt mình là sự thật. Một Đấu Đế cường giả lại bị người ta dễ dàng giết chết như vậy...
Không riêng gì những người đứng quan sát trận chiến mà ngay cả cường giả của Độc Cô Gia cũng đều bị chấn động. Tất cả những người ở đây ngoại trừ Độc Cô Bá ra còn những người khác đều chưa từng thấy sức mạnh của Bạch Khởi bao giờ. Đối với bọn họ mà nói, Bạch Khởi mặc dù là thiên tài, mặc dù nghe nói rất lợi hại, nhưng mới bao nhiêu tuổi, sao có thể lợi hại đến mức dùng một chiêu đã giải quyết xong một Đấu Đế cường giả. Đây là tình cảnh gì vậy? Sợ là còn trực tiếp đuổi kịp theo Lão tổ tông.
Ban đầu khi bọn họ nhìn thấy Độc Cô Bá, Trưởng Lão của gia tộc, cường giả đứng thứ ba sau Lão tổ tông, đối với Bạch Khởi có dáng dấp vô cùng cung kính, còn có chút không hiểu, không rõ nhưng bây giờ bọn họ đã biết nguyên nhân. Nếu đổi lại là bọn họ, khi đối mặt với cường giả như vậy e là còn càng cung kính hơn nữa.
- Giải quyết xong đám phế vật này, chúng ta đi xử lý việc chính.
Bạch Khởi vươn tay bắt lấy Hoàng Đế Hàn Phong của Đế Quốc Băng Tuyết đang đứng ở xa xa, sau đó lạnh giọng nói. Những cường giả của Độc Cô Gia cũng không nói nhiều, Đấu Đế khó chơi nhất đã bị giải quyết rồi, những kẻ khác đương nhiên không phải là vấn đề. Trong thời gian không quá một phút tất cả cường giả của Hàn Băng Tông, tổng cộng có hơn hai trăm bảy mươi người toàn bọ đã bị mười mấy người của Độc Cô Gia giết chết sạch sẽ. Trong Hoàng cung chỉ còn lại không khí tịch mịch, bất kể là các đại thần hay là Sứ thần các nước từ xa tới đều câm như hến.
Tuyệt vọng liếc nhìn Bạch Khởi, lại nhìn Hàn Tố Thiên, Hàn Phong biết cái chết đã sắp đuổi đến mình rồi. Nếu không xuất hiện kỳ tích gì, bản thân nhất định sẽ chết. Nhưng hắn cũng không hy vọng sẽ xảy ra kỳ tích gì. Thiên Kiếm Sơn là nơi ở của Thần, nếu có kỳ tích gì cũng sẽ không nhằm vào Thiên Kiếm Sơn. Bản thân đắc tội với Thiên Kiếm Sơn, ở phương Bắc này không có ai có thể cứu được mình, kỳ tích căn bản không thể xuất hiện.
- Tại sao? Tại sao ngươi lại giúp hắn mà không phải ta? Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, hắn có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho, tại sao ngươi phải lựa chọn giúp hắn chứ?
Hàn Phong có chút không cam lòng, dùng thanh âm khàn khàn của hắn nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, dốc hết toàn lực ra nói.
- Không... Ngươi sai rồi, cái hắn có thể cho, ngươi không cho được...
Bạch Khởi cười lạnh lùng rồi nói, sau đó hơi dùng lực trên tay. Hoàng Đế Hàn Phong của Đế Quốc Băng Tuyết đã vĩnh biệt với thế giới này, cả người dần dần ngã xuống.
Hàn Phong đã chết, Hàn Tố Thiên dưới sự giúp đỡ cường thế của Thiên Kiếm Sơn, dưới sự ủng hộ của rất nhiều đại thần, cuối cùng cũng đã leo lên được Hoàng vị. Còn lúc này Bạch Khởi cũng không hề do dự, cầm lấy một nửa quốc khố dự trữ của Đế Quốc Băng Tuyết, tổng cộng là hai tỉ bốn ngàn vạn kim tệ, đổi lấy Hóa Huyết Thần Đao. Do đó bản thân từ kẻ giàu nhất trên thế giới trở thành kẻ nghèo hàn thân không một xu. Cái duy nhất còn nhiều chính là đằng đằng sát khí, Hóa Huyết Thần Đao huyết quang ngang dọc.
Những chuyện còn lại, Bạch Khởi cũng không phải quản nhiều, kết quả giao lại cho Hàn Tố Thiên để hắn chỉnh đốn quân bị. Khi Bất Diệt Hoàng Triều tấn công Thiên Long thì Đế Quốc Băng Tuyết sẽ cùng tiến vào ăn tươi Thiên Long. Còn lại tạm thời Bạch Khởi cũng không sắp xếp gì, những chuyện trong nước của Đế Quốc Băng Tuyết vẫn nên để Hoàng Đế tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Còn về vấn đề giúp Hàn Tố Thiên ổn định Hoàng vị, lúc này cũng không cần Bạch Khởi phải lo lắng. Có Thiên Kiếm Sơn Độc Cô Gia ủng hộ, thì chính là có thể ngồi vững trên Hoàng vị phương Bắc, không cần nói đây chính là một Thái Tử danh chính ngôn thuận.
o0o
Sau đó Bạch Khởi rời khỏi phương Bắc, một đường hướng tới Tử Vong Khâu Lĩnh gần La Đức hành tỉnh mà đi. Đương nhiên lần này không phải là đi tìm phiền phức mà là vì muốn tìm Khiếu Thiên. Tên này đã ở Tử Vong Khâu Lĩnh được hai tháng rồi, cũng đến lúc rời đi với mình. Bản thân Bạch Khởi có lúc vẫn cần sự giúp đỡ của Khiếu Thiên. Dù sao thực lực của hắn mặc dù chỉ là cấp bậc Đấu Đế, nhưng... chiêu Thôn Thiên Thực Địa quả thật ngày càng biến hóa, đối phó với Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp, thứ như vậy thật sự rất hữu dụng.
Bạch Khởi bây giờ đang thiếu tiền, rất thiếu tiền, cho nên Bạch Khởi muốn tìm cách nào đó để kiếm tiền. Phát động chiến tranh quả thật rất tốt, nhưng bây giờ hơn một trăm Quân đoàn của Bạch Khởi đang trong quá trình huấn luyện. Toàn bộ một trăm năm mươi Quân đoàn đều là tân binh, lực chiến đấu không đủ. Không có một năm huấn luyện căn bản không ra gì, cho nên bây giờ dựa vào bọn chúng phát động chiến tranh căn bản chỉ là vọng tưởng trong lòng mà thôi.
Quả thật Bạch Khởi rất lợi hại, cường giả dưới tay của Bạch Khởi cũng không thiếu nhưng nếu nói trông mong vào những cường giả này cùng với Bạch Khởi đi đánh thắng một trận chiến tranh không phải là vấn đề, nhưng nếu hy vọng bọn họ chiếm lĩnh một Đế Quốc khổng lồ thì có chút vô nghĩa. Cho nên Bạch Khởi muốn phát động chiến tranh cướp đoạt tài nguyên các nước, như vậy ít nhất vẫn cần thời gian một năm. Mặc dù Bạch Khởi cũng có sốt ruột nhưng không chuẩn bị tốt mà hành động, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là bản thân mình. Cho nên Bạch Khởi nhất định phải nhẫn nại.
Nhưng Bạch Khởi rất cần tiền, Bạch Khởi muốn nâng cao thực lực của bản thân, hơn nữa còn có nhiều thứ cần phải đổi. Bạch Khởi cần một số tiền cực kỳ lớn, điều này không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết được. Ở Hắc Ám Thần Điện có thể kiếm được một ít, nhưng Bạch Khởi không cảm thấy Hắc Ám Thần Điện có thể đầu tư cho mình được bao nhiêu. Bọn họ quả thật vẫn sẽ đưa, nhưng số lượng tuyệt đối không đủ để thoải mãn Bạch Khởi, cho nên Bạch Khởi cần phải nghĩ ra cách khác.
Không thể nghi ngờ, Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp là một lựa chọn rất tốt. Trình độ giàu có của Hải Tộc ai cũng khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa Con trai Hải Thần, Vô Cực nắm giữ toàn bộ Hải Tộc, một câu nói của hắn có thể khiến Hải Tộc không hề oán hận một câu cống nạp hết tất cả số kim tệ đang có. Hải Tộc đã ẩn sâu dưới đáy biển hơn mười vạn năm, tất cả tài sản có được tuyệt đối không thể dùng trí tưởng tượng bình thường để tưởng tượng. Thậm chí ở một vài trình độ nào đó mà nói, sự giàu có của Hải Tộc thậm chí vượt qua cả Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện. Cho nên Bạch Khởi chuẩn bị đi tới thế giới đáy biển, xảo trá Vô Cực một phen, giúp hắn giải quyết Hứa Đức Lạp, tiện đường cũng tìm lợi ích cho mình.
Còn về muốn bao nhiêu, Bạch Khởi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng có ý kiến chuyện này nhất định có thể khẳng định. Nếu có thể giải quyết Hứa Đức Lạp, tin rằng cho dù phải trả bao nhiêu, Vô Cực cũng có thể chịu được. Tên này đối với tiền bạc hoàn toàn không có khái niệm gì hết. Theo hắn cho dù là phải lấy bốn, năm mươi tỷ kim tệ để giết chết Hứa Đức Lạp cũng đáng.
Nhưng trước đó, việc đầu tiên mà Bạch Khởi phải làm chính là tìm cho được Khiếu Thiên. Dù sao lần trước không có sự giúp đỡ của Khiếu Thiên, Hứa Đức Lạp nói thế nào nhiều lắm cũng chỉ tạo cho mình chút thương tổn mà thôi, cuối cùng vẫn phải chật vật bỏ trốn.
.
Thời gian khoảng chừng bốn ngày, Bạch Khởi từ trên không trung từ từ hạ xuống trên Tử Vong Khâu Lĩnh. Trên Tử Vong Khâu Lĩnh nằm lơ lửng giữa các đám mây, từ xa Bạch Khởi đã nhìn thấy những Thái Thản Nhất Tộc nhân đang chăn thả những động vật to lớn. Bạch Khởi xoay người từ trời hạ xuống, trực tiếp rơi xuống trên Thái Thản Thành, lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ trước mặt.
- Ồ... Ngươi đã đến rồi à, không ngờ ngươi lại tới nhanh như vậy, hơn nữa thực lực cũng đã tương đương với ta. Vào đi... Tên Khiếu Thiên cũng sắp ra, chúng ta vào nói chuyện...
Khi Bạch Khởi hạ xuống, một thanh âm hồn hậu ở trong Thái Thản Thành vang ra. Tất cả Thái Thản bị một trận hoảng loạn, sau đó bình phục trở lại. Bởi vì bọn họ đã nhận ra chủ nhân của thanh âm này, là Tộc Trưởng của Thái Thản Nhất Tộc, Hoàng Kim Thái Thản Tạp Lạc Tư.
Mặc dù bọn họ không biết Tộc Trưởng của mình đang nói cái gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định đó chính là Tộc Trưởng một khi đã lên tiếng, những chuyện còn lại không cần bọn họ hỏi nhiều làm gì. Thái Thản Nhất Tộc là chủng tộc có cấp bậc nghiêm túc, Hoàng Kim Thái Thản có quyền uy tuyệt đối, lời của hắn không có ai dám phản đối.
Bạch Khởi đầu tiên rất sửng sốt, sau đó mỉm cười, không nói nhiều trực tiếp tiến vào, theo hướng Thần Điện trung tâm mà đi. Đã tới đây một lần, Bạch Khởi đương nhiên không phải là khách lạ, cho nên cứ trực tiếp tiến vào trong.
Khi Bạch Khởi vào tới phòng khách của Thần Điện, Hoàng Kim Thái Thản Tạp Lạc Tư đang ngồi trên Vương tọa ở chính giữa, thân hình cao ba thước vẫn lộ rõ vẻ khổng lồ vô cùng. Mặc dù hắn đã tận lực thu nhỏ lại thể tích của mình, nhưng thân hình này ở thế giới nhân loại sợ là cũng khó tìm ra được người thứ hai cao hơn hắn.
- Không biết Tộc Trưởng tìm ta muốn nói cái gì?
Bạch Khởi cũng không tỏ ra yếu kém, đứng ở đó nhàn nhạt nói. Bạch Khởi bây giờ đã không giống lúc trước, bây giờ Bạch Khởi có đủ tư cách để nói chuyện bình đẳng với Hoàng Kim Thái Thản đang ở trước mặt. Hai người giao thủ thắng bại khó đoán, nếu thêm vào Hóa Huyết Thần Đao, Bạch Khởi có bảy phần nắm chắc có thể tiêu diệt Hoàng Kim Thái Thản Tạp Lạc Tư.
Đương nhiên Bạch Khởi không nhất thiết phải ra tay, hai bên không những không phải là kẻ địch mà ngược lại ở một vài ý nghĩa nào đó lại có quan hệ bằng hữu, đồng minh. Đương nhiên giữa bọn họ không cần phải động dao động thương.
- Thật ra cũng không có gì, gần đây ta cảm thấy sự biến hóa của nguyên tố thiên địa, là do tay chân của ngươi làm đúng không? Ngươi định mở phong ấn nguyên tố? Ồ... Mặc dù Thái Thản Nhất Tộc ta không biết Ma pháp, nhưng đối với sự biến động của Ma pháp nguyên tố ta vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa tên tiểu tử Khiếu Thiên cũng quay về nói với ta một số chuyện của ngươi, ngươi còn định mở phong ấn Ma pháp đúng không?
Tạp Lạc Tư ngồi ở đó nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói, nhưng trong nhãn thần chợt lóe lên một quang mang phức tạp.
- Là ta. Không sai, hơn nữa Thất Đại Phong Ấn ta đã mở được năm cái rồi, còn có hai cái là Hắc Ám phong ấn và Quang Minh phong ấn là ta chưa mở mà thôi.
Bạch Khởi cũng không phủ nhận những lời này, những việc này không có gì phải phủ nhận. Ngược lại Bạch Khởi còn có chút hiếu kỳ, hiếu kỳ là tại sao lúc này Tạp Lạc Tư đột nhiên lại hỏi vấn đề này. Dù sao chuyện mở hay không mở Thất Đại Phong Ấn dường như không có quan hệ gì với Thái Thản Nhất Tộc, dù sao cái mà Thái Thản Nhất Tộc dựa vào chính là sức mạnh của đầu và nắm tay của bản thân, bọn họ từ trước đến nay đều không sử dụng bất kỳ Ma pháp ngu ngốc nào.
- Vậy sao? Thất Đại Phong Ấn ngươi đã mở được năm cái? Ồ... ngươi biết hậu quả khi mở phong ấn không?
Hoàng Kim Thái Thản Tạp Lạc Tư có chút ưu sầu khi nói.
- Ta biết, Chư Thần sẽ trở về. Sau khi ta mở toàn bộ Thất Đại Phong Ấn, Chư Thần đang chìm sâu trong giấc ngủ sẽ trở về đại địa. Hơn nữa mục tiêu đầu tiên của bọn họ nhất định là ta, tội nhân mở Thất Đại Phong Ấn của Chư Thần, khiến Ma pháp quay lại nhân gian... -
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng nói. Lúc ở Thiên Kiếm Sơn, Độc Cô Cầu Bại đã nói với Bạch Khởi, đây cũng không phải là bí mật gì cả.
- Ngươi biết sao? Ai nói cho ngươi biết?
Tạp Lạc Tư nghe xong lời này đầu tiên rất sửng sốt, vội vàng hỏi.
- Thiên Kiếm Sơn, Độc Cô Cầu Bại! Hắn nói với ta. Hơn nữa hắn còn mời ta tiếp tục mở phong ấn, đến lúc đó sẽ có thể chiến đấu với Chư Thần.
Bạch Khởi ngạo nghễ nói, cũng không giấu diếm điều gì. Đối với Độc Cô Cầu Bại, Bạch Khởi có chút hiểu được. Với tính cách của ông ta sợ là Tứ Đại Tuyệt Địa toàn bộ đều đã đi qua, hơn nữa ông ta nhất định đã từng giao đấu với Tạp Lạc Tư.
- Là hắn sao? Ồ... ta biết là hắn mà. Nếu là lời nói của hắn thì cũng không có gì kỳ quái. Người đó luôn đi tìm đối thủ có thể đánh bại hắn, nhưng thực lực của hắn như vậy, trên thế giới này liệu có ai có thể là đối thủ của hắn? Nghĩ kỹ thì ngoại trừ mười hai Chủ Thần ra e là cũng không có ai có thể chống lại được hắn. Hắn muốn tiếp tục khiêu chiến, nhất định phải đối diện với Chư Thần. Nhưng... hắn có thực lực đó, còn ngươi thì sao, tiểu tử. Mặc dù tốc độ nâng cao sức mạnh của ngươi quả thật cực kỳ khó tin, chỉ trong thời gian mấy năm ngươi đã có sức mạnh tương đương với ta, nhưng bây giờ ngươi hình như vẫn chưa có tư cách tham dự vào trong quá trình chiến đấu đó? Mở phong ấn đối với người mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt.
Sau khi Tạp Lạc Tư liếc nhìn Bạch Khởi, liền nói những lời như vậy.
- Đúng... Mở phong ấn đối với ta bây giờ mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng chuyện sau này ai biết sẽ thế nào chứ? Căn cứ vào kế hoạch của ta phải cần thời gian mấy năm ta mới mở hết được toàn bộ phong ấn, còn lúc này ta có thể trưởng thành đến mức nào, ai có thể nói được. Ít ra ta vẫn có tự tin là ta có thể đối đầu với Độc Cô Cầu Bại, thậm chí vượt qua ông ta... Đến lúc đó ta cũng có tư cách giao đấu với Chư Thần rồi.
Bạch Khởi nói khẳng định, mặc dù con đường này đều là dựa vào làm bừa mà đi, nhưng Bạch Khởi không cho rằng bản thân mình kém hơn so với người khác. Người khác có thể làm được, Bạch Khởi hắn cũng có thể làm được. Độc Cô Cầu Bại dám khiêu chiến với Chư Thần, lẽ nào hắn lại không dám?
- Vậy sao? Đây chính là mục đích của ngươi sao?
Tạp Lạc Tư có chút kinh ngạc nhìn Bạch Khởi.
- Đúng, khả năng đây chính là mục đích cuối cùng của ta. Thật ra mục đích cuối cùng của ta là gì, ta cũng không rõ lắm. Nhưng bây giờ ta có một chuyện nhất định phải làm, hơn nữa không những cần sự giúp đỡ của Khiếu Thiên mà còn cần Thái Thản Nhất Tộc các ngươi ra tay nữa.
Bạch Khởi nói.
- Chuyện gì? Mà còn cần chúng ta phải ra tay?
Chuyện này làm cho Tạp Lạc Tư rất hứng thú. Đối với chuyện của Bạch Khởi, hắn ít nhiều cũng có biết. Khiếu Thiên quay về cũng đã nói với hắn không ít, ví dụ như nói về chuyện Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh, và Thượng cổ Bách Tộc trung thành với Bạch Khởi. Có sức mạnh hỗ trợ như Hắc Ám Thần Điện, Tạp Lạc Tư vô cùng hoài nghi tại sao Bạch Khởi còn cần mình giúp làm cái gì. Lẽ nào những sức mạnh này còn không đủ, còn cần Thái Thản Nhất Tộc ra tay? Bạch Khởi rút cục là muốn làm cái gì?
- Bởi vì có chút nguyên nhân ta không thể không ra tay. Ta nhất định phải thống nhất Đại Lục, mà cần rất nhiều quân đội, song song đó cũng cần sức mạnh của những kẻ bên cạnh không cách nào chống lại được. Ta đã bắt tay vào xây dựng Quân đoàn liên hợp Bách Tộc, tạo ra đội quân tinh nhuệ trong những kẻ tinh nhuệ. Hắc Ám Thần Điện cũng phái quân tinh nhuệ giúp ta xây dựng hai Quân đoàn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Mục tiêu của ta là toàn bộ Đại Lục, cho nên ta cần rất nhiều quân đội. Hơn nữa gần đây bọn Thú Nhân không chịu an phận, quân đội của ta vẫn chưa hình thành, cho nên lúc này ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta trấn thủ Thiết Bích Bảo.
Bạch Khởi nói ra yêu cầu của mình, một yêu cầu cũng không có gì là quá đáng.
Đối với chuyện này Tạp Lạc Tư cũng chưa lên tiếng trả lời nhưng cũng lặng lẽ đáp ứng. Giúp đỡ Thiết Bích Bảo ngăn chặn đám Thú Nhân đối với Thái Thản Nhất Tộc mà nói không phải là chuyện gì khó khăn. Mặc dù Thú Nhân số lượng rất nhiều, nhưng bọn chúng không phải là đối thủ của Thái Thản. Trong mắt của Thái Thản Nhất Tộc, bọn chúng không đáng được nhắc đến, ngược lại mục tiêu của Bạch Khởi khiến Tạp Lạc Tư có chút hiếu kỳ:
- Ngươi muốn làm Hoàng Đế sao? Từ cổ chí kim đến nay chưa có quân chủ duy nhất nào trên Đại Lục?
- Không... Thật ra ta không muốn làm Hoàng Đế, cái ta muốn làm chỉ là trở thành kẻ mạnh nhất trên thế giới này mà thôi. Nhưng ta muốn đi trên con đường này nhất định phải đi qua một giao điểm, đó chính là thống nhất toàn bộ Đại Lục. Đương nhiên ta đồng ý cho Hắc Ám Thần Điện và các đại thế lực tự do truyền bá tín ngưỡng. Hứa hẹn cấp cho Thượng cổ Bách Tộc một không gian sinh sống phù hợp, mỗi chủng tộc đều có thể có lãnh địa của thuộc về mình, đây chính là hứa hẹn của ta, là hứa hẹn trả cho những chuyện ta nhất định phải làm.
Bạch Khởi trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói như vậy.
- Vậy sao? Cấp cho Bách Tộc Đại Lục một lãnh địa thuộc về mình, để họ quay trở lại Đại Lục, cho các đại tôn giáo cơ hội tự do truyền bá tôn giáo của mình. Ồ... vậy còn chúng ta thì sao? Ngươi có thể cho Thái Thản cái gì? Lãnh địa hay là tự do tín ngưỡng?
Tạp Lạc Tư khẽ mỉm cười rồi nói.
- Ngươi muốn cái gì?
Bạch Khởi không phải là kẻ ngốc, Tạp Lạc Tư đã nói như vậy, biểu hiện rằng hắn không phải là không có yêu cầu. Hắn nhất định có yêu cầu, chỉ là Bạch Khởi vẫn chưa nghĩ ra con người Tạp Lạc Tư rút cục muốn gì mà thôi.
.
← Ch. 308 | Ch. 310 → |