← Ch.318 | Ch.320 → |
Hắc Ám Giáo Hoàng muốn cái gì, Bạch Khởi rất có thể không biết, hắn cũng không muốn biết những thứ đó. Bây giờ Bạch Khởi có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, hắn nhớ tới bản thân vẫn còn một số chuyện phải làm ví dụ như ba năm trước hắn đã từng tới Đấu Giả Công Hội tiến hành khảo hạch, đồng thời cũng đồng ý với hai người ở đó giúp bọn họ thắng trận thi đấu. Tọa kỵ Thần Thánh Cự Long lúc đó có lực hấp dẫn cực kỳ lớn đối với Bạch Khởi, nhưng bây giờ lực hấp dẫn này quả nhiên nhỏ đi rất nhiều, Thần Thánh Cự Long hiện tại đối với Bạch Khởi chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi, một món đồ chơi không có giá trị, căn bản không đáng để trong mắt.
Nhưng Bạch Khởi là người không thích thất tín với người khác, huống hồ, lần này tới Trung Ương Đại Lục vẫn cần đi tới Hắc Ám Thành một chuyến, một là để phá vỡ Hắc Ám Phong ấn, hai là phải tìm được Hắc Ám Giáo Hoàng đòi tiền, vì vậy Bạch Khởi quyết định mượn cơ hội này đi tới Trung Ương Đại Lục một phen.
Rời khỏi Vương phủ, Bạch Khởi trực tiếp tới Đế Đô Đấu Giả Công Hội, xuyên qua phòng khách rộng lớn, trực tiếp tiến vào hậu viện của Đấu Giả Công Hội. Trước cửa có người muốn ngăn cản Bạch Khởi nhưng Bạch Khởi chỉ nói một câu:
- Ta tới tìm Hội Trưởng của các ngươi.
Nói xong cũng không để ý đến hai người ở cửa muốn ngăn cản mình, trực tiếp lắc người rồi đi vào. Hai thủ vệ ở cửa nhìn nhau, nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang đi vào, lặng lẽ không nói gì. Tốc độ của Bạch Khởi đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, thực lực mà đối phương biểu hiện ra cũng vượt quá phạm vi ngăn cản của bọn họ. Cường giả như vậy không phải là dạng mà bọn họ có thể ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn cách trầm mặc, yên lặng. Trách nhiệm làm hộ vệ bọn họ đã cố hết sức rồi, đối phương tìm Hội Trưởng thì cứ để hắn đi tìm, tin rằng Hội Trưởng đại nhân cũng sẽ không trách tội bọn họ, những hộ vệ nhỏ bé này.
- Ai... kẻ nào dám xâm phạm vào Đấu Giả Công Hội?
Khi Bạch Khởi bước vào trong sân, một thanh âm uy nghiêm theo đó vang lên. Hai bóng người xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, đó chính là Hội Trưởng và người được gọi là lão già điên mà Bạch Khởi đã gặp ba năm trước ở Đấu Giả Công Hội.
Sau khi hai người nhìn thấy người đến là Bạch Khởi thì vô cùng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ vui mừng. Thật ra định ước ba năm trước bọn họ lâu nay vẫn không quên, chớp mắt thời gian đã đến, nhưng bọn họ cũng không dám đi quấy rầy Bạch Khởi. Bạch Khởi bây giờ đã không giống ngày xưa rồi, ngày xưa mặc dù Bạch Khởi quyền cao chức trọng, nhưng Đấu Giả Công Hội vẫn có tư cách mời Bạch Khởi. Dù sao Đấu Giả Công Hội tượng trưng của Đấu giả Đại Lục cũng có thực lực và địa vị cường đại, nhưng theo ngày tháng thực lực của Bạch Khởi không ngừng nâng cao, địa vị cũng không ngừng nâng cao, cho dù là hai người của Đấu Giả Công Hội cũng không dám tùy ý đi tìm Bạch Khởi. Gần đây lại có thêm thông tin Bạch Khởi thu Hoàng Kim Bỉ Mông Vương làm tọa kỵ, bọn họ càng không dám làm càn.
Theo bọn họ thấy, Thần Thánh Cự Long mặc dù quý hiếm nhưng thứ này không thể sánh được với Hoàng Kim Bỉ Mông Vương. Hoàng Kim Bỉ Mông Vương là gì chứ? Đó chính là bá chủ của lục địa, là sự tồn tại được gọi là vô địch. Trên lục địa có thể tiêu diệt Cự Long, Bỉ Mông đã là sự tồn tại không yếu hơn Cự Long. Hoàng Kim Bỉ Mông Vương càng có thể so sánh với Long Hoàng, có tọa kỵ như vậy Bạch Khởi lẽ nào còn nhớ đến một Thần Thánh Cự Long nhỏ bé? Hơn nữa từ vài phương diện nào đó mà nói đó cũng là tượng trưng cho thực lực của Bạch Khởi, bọn họ càng không dám đi tìm Bạch Khởi. Mặc dù trong lòng bọn họ rất sốt ruột nhưng bọn họ cũng rất rõ bây giờ Bạch Khởi đã không phải là đối tượng bọn họ có thể đối đãi bình đẳng rồi..
- Là ngươi? Nhiếp Chính Vương các hạ?
Sau khi lão già điên của Đấu Giả Công Hội nhìn thấy Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó há miệng nói, nhưng lời nói mới phát ra một nửa đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng sửa lại cách xưng hô, mang theo nửa phần cung kính nói, không phải vì địa vị của Bạch Khởi mà là vì thực lực của Bạch Khởi.
- Không sai, là ta, không ngờ hai vị vẫn còn nhớ ta, thật sự là không ngờ.
Bạch Khởi mỉm cười nói, khi nói góc mắt xuất hiện một vẻ tươi cười.
Hàm ý của Bạch Khởi đã được hai người nhận ra, nhất thời thở dài một hơi, khôi phục lại vẻ bình thường, Phân Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội vẫn mang theo sự cẩn thận nói:
- Không biết Nhiếp Chính Vương các hạ tới chỗ chúng tôi có chuyện gì?
Đương nhiên mặc dù hắn hỏi như vậy nhưng trong lòng đại khái đã đoán được, đương nhiên hắn không dám nói ra, hắn sợ sau khi nói ra vạn nhất không phải thì thật sự là quá mất mặt, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, đây là kinh nghiệm tổng kết ra hơn trăm năm qua, con người vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- Sao lại không biết chứ? Ồ... các ngươi lẽ nào không nhớ ước định của chúng ta ba năm trước sao? Các ngươi không nhớ nhưng ta vẫn nhớ, không phải nói phải tới Trung Ương Đại Lục tham gia thi đấu do Đấu Giả Công Hội tổ chức sao? Sao các ngươi lại quên được chứ? Hay là trận thi đấu đã bị hủy bỏ rồi?
Bạch Khởi cười ha ha, hào sảng nói.
Lời nói của Bạch Khởi khiến hai người để lộ ra nụ cười, xấu hổ liếc nhìn Bạch Khởi, cười ha ha, ít nhiều có chút xấu hổ, đồng thời vì chuyện giữ lời của Bạch Khởi mà cảm thấy ít nhiều bội phục. Dù sao không phải ai cũng có thể làm được như Bạch Khởi. Một câu nói ba năm trước đến bây giờ vẫn còn nhớ, đồng thời với địa vị của Bạch Khởi như bây giờ mà vẫn có thể giữ lời hứa. Phải biết rằng Bạch Khởi hoàn toàn có thể không để ý đến bọn họ, nhưng hắn vẫn tới, tới vào lúc hắn đang bận rộn.
Thật ra Bạch Khởi cũng không phải là quá bận rộn. Dù sao thời gian này Bạch Khởi đã giải quyết xong vấn đề Thú Nhân. Trong nước vì thắng lợi chiến tranh mà càng ngày càng ổn định, cuộc sống dân chúng no đủ, an cư lạc nghiệp. Phương Bắc mặc dù vẫn còn chiến sự nhưng ba nước vây kích một nước, chiếm ưu thế tuyệt đối. Thế của Bất Diệt Hoàng Triều như chẻ tre, thắng lợi liên tiếp, Bạch Khởi còn có gì phải lo lắng nữa chứ? Cho dù là Bạch Khởi có ở lại Đế Đô bây giờ cũng không có tác dụng gì, cả ngày ngoài chuyện ăn uống chán chết ra cũng chẳng có chuyện gì khác đáng nói.
Cho nên Bạch Khởi mới muốn tới Trung Ương Đại Lục một chuyến, hai người có chút hiểu lầm nhưng đại khái phương hướng cũng không sai, Bạch Khởi thật sự là nói lời giữ lấy lời.
Sau một tiếng sửng sốt, lão già điên cười ha ha nói:
- Ta biết ngài nhất định sẽ giữ lời mà, còn hại chúng ta lo lắng nửa ngày trời. Bây giờ thì tốt rồi, có ngài tham gia vậy thì lần này Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta mười phần đã nắm chắc chín phần, nhất định sẽ dành được đệ nhất, ha ha...
- Đệ nhất? Ồ... cũng không chắc lắm đâu.
Bạch Khởi cũng cười nói. Còn về phần cái danh đệ nhất thanh niên cường giả, Bạch Khởi căn bản cũng không để ý, cũng không xem cái được gọi là thiên tài đặt trong mắt mình, rất có khí thế xem thường anh hào thiên hạ. Dù sao với tu vi của Bạch Khởi bây giờ phải biết rằng trên Đại Lục người có thể thắng được mình sợ là ngoại trừ Độc Cô Cầu Bại ở Thiên Kiếm Sơn ra, những người khác e là đều không phải là đối thủ của mình. bất luận là Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội hay là Hắc Ám Giáo Hoàng hay là Quang Minh Giáo Hoàng, Bạch Khởi tuyệt đối có thể nắm chắc chiến thắng bọn họ, điều này không thể nghi ngờ.
- Ha ha, ngài đang nói đùa à, có ngài ở đây, đệ nhất nhất định là của chúng ta. Ồ... nhưng lần này chúng ta vẫn chọn ra mấy thiên tài trong Bất Diệt Hoàng Triều, so với ngài căn bản không là gì cả, nhưng thật ra trong đám thanh niên cường giả cũng hiếm mà thấy được. Bọn chúng đang ở Diễn võ trường, chúng ta vốn đã chuẩn bị để bọn chúng thượng trường nhưng bây giờ xem ra bọn chúng đều chỉ làm nền cho ngài mà thôi. Nhưng đại hội quy định mỗi một Đế Quốc có thể tham gia với năm người, Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta vẫn quyết định có bốn người đó cùng tham gia với ngài. Mặc dù không thể dành đệ nhất, nhưng đệ nhị, đệ tam sống chết cũng phải dành được, nếu có thể bao quát cả ba danh hiệu thì càng tốt.
Phân Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội đứng ở đó liếc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt cười ha ha.
.
Có Bạch Khởi tham gia hắn tự tin mười phần, dù sao Bạch Khởi ba năm trước đã là Cửu Tinh Đấu Vương rồi, ba năm nay công tích vĩ đại không ngừng, thực lực có tiến triển nhảy vọt. Hắn đã hoàn toàn không đoán được Bạch Khởi lợi hại thế nào, thực lực như vậy nếu vẫn không thể dành được đệ nhất thì có chút không hợp ý trời.
- Ha ha... được, ai tham gia cùng ta cũng được, nhưng ta không muốn những người khác biết ta là ai, có được không? Tối thiểu là trước khi dự thi tạm thời không để người khác biết ta là ai, không biết như vậy có được không?
Bạch Khởi mỉm cười đưa ra một yêu cầu nhỏ.
- Đương nhiên có thể... nhưng... ta cũng có một chuyện rất hiếu kỳ, hy vọng ngài có thể trả lời ta.
Phía bên lão già điên cũng cười ha ha, sau đó nói với Bạch Khởi đang ở trước mặt như vậy, đồng ý với Bạch Khởi nhưng đồng thời lại đưa ra một vấn đề khác.
- Có chuyện gì cứ nói ra đi.
Bạch Khởi cũng không keo kiệt, hào sảng nói.
- Cấp bậc của ngài bây giờ là gì?
Đây là vấn đề mà lão già điên quan tâm nhất, mặc dù hắn cũng biết thực lực của Bạch Khởi bây giờ đã vượt qua mình rồi, nhưng hắn vẫn không kìm được hỏi như vậy.
- Chuyện này... ta bây giờ à? Ồ... nói thế nào nhỉ, nếu kêu ta nói ra cấp bậc thì hình như rất khó nói, nhưng ta cũng tương đương với Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội.
Bạch Khởi trừng mắt có chút vui đùa nói.
- Sao...
Lời nói đùa của Bạch Khởi khiến cả hai người đều ngơ ngẩn cả người. Hai người lão già điên và Phân Hội Trưởng đều ngơ ngẩn, không nói ra câu nào. Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội là bí mật tuyệt đối, với thân phận của hai người họ cũng chỉ hơi biết chút ít mà thôi, biết sự tồn tại của Thái Thượng Trưởng Lão, cũng biết sự tồn tại này... là siêu việt hiện có trên hệ thống cấp bậc, nghe nói đã vượt qua sự tồn tại của Cửu Tinh Đấu Đế...
Thái Thượng Trưởng Lão trong lòng bọn họ đã giống như một vị thần rồi nhưng không ngờ Bạch Khởi lại nói ra một câu như vậy. Tương đương với Thái Thượng Trưởng Lão của chúng ta sao?
Một câu nói thật sự đã chấn động cả hai người, trong nhãn thần nhìn về hướng Bạch Khởi cũng tràn đầy phức tạp, ngơ ngẩn đứng ở đấy không biết nên nói cái gì, đại khái là quá chấn động.
Nhìn hai vị cường giả của Đấu Giả Công Hội đức cao vọng trọng có bộ dạng như vậy, Bạch Khởi có chút buồn cười, sau đó liếc nhìn người đang ở trước mặt, tằng hắng hai tiếng mới nói:
- Chuyện này... ta muốn gặp những người khác có được không?
Lời này vừa thốt ra, hai người đang ngơ ngẩn mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt lộ rõ sự xấu hổ liếc nhìn Bạch Khởi, vội vàng cung kính nói:
- Có thể, đương nhiên là được, ta lập tức dẫn ngài đi.
Hai người trước đây đối với Bạch Khởi duy nhất chỉ có chút kính nể, bây giờ biểu hiện vui lòng, vô cùng kính nể và phục tùng, thậm chí ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Đại Lục Thiên Ân cường giả vi tôn, cường giả nhận được sự sùng bái của bất cứ người nào, cho dù là hai vị đại lão của Đấu Giả Công Hội cấp bậc Đấu Vương cũng không phải là ngoại lệ. Trong lòng bọn họ Bạch Khởi có thể so sánh với Thái Thượng Trưởng Lão vậy thì nhất định đáng để bọn họ tôn kính.
Đi theo hai vị đại lão của Đấu Giả Công Hội Bất Diệt Hoàng Triều, Bạch Khởi bước vào Diễn võ trường của Đấu Giả Công Hội. Diễn võ trường là nơi mà hầu như mỗi Đại gia tộc hay là thế lực lớn nào đều có, vì lực phá hoại của Đấu giả quá lớn. Khi tập luyện rất khó thi triển, cho nên Diễn võ trường mới được sinh ra. Diễn võ trường bình thường đều được chế tạo từ sắt thép, để chống lại lực phá hoại của Đấu giả, để các Đấu giả có thể phát huy toàn lực, tiến bộ không ngừng. Giống như nơi này của Đấu Giả Công Hội, đặc biệt là Tổng Bộ của Đấu Giả Công Hội Bất Diệt Hoàng Triều, toàn bộ Diễn võ trường đều dùng huyền vũ thạch chế tạo thành, để chống lại sự huấn luyện của các Đấu Vương cường giả mà không bị bất cứ thương tổn nào, tuyệt đối tốt hơn những nơi khác của những nhà thế gia giàu có.
Sau khi đi theo hai người tiến vào Diễn võ trường, từ chỗ đi vào chật hẹp, xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một Diễn võ trường rộng khoảng năm trăm mét vuông, ngoại trừ toàn bộ mặt đất của Diễn võ trường được lát một tầng đá cẩm thạch, những nơi khác toàn bộ đều được chế tạo từ huyền vũ thạch. Xem ra khí thế to lớn vô cùng, hơn nữa có thể cắt đứt tất cả khí tức bên ngoài, khiến người ở đây có thể tĩnh tâm tập luyện.
Thường ngày những người ở đây rất ít, phần lớn những người bên trong Đấu Giả Công Hội đều phải nộp ít nhiều hội phí mới được đến đây tập luyện, nhưng gần đây Đấu Giả Công Hội đã đóng cửa với bên ngoài, chính vì để năm thiên tài được tuyển chọn ở các nơi khắp nước có một chỗ tập luyện tốt hơn.
Khi Bạch Khởi bước vào đây, xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là bốn nam một nữ, trên người họ đều phát ra những đấu khí khác nhau đang tập luyện ở đây. Người lợi hại nhất lại là một cô gái, xem bộ dạng khoảng chừng mười mấy tuổi, nhưng lại có thực lực cấp bậc Đấu Tông. Mặc dù chỉ là Nhất Tinh Đấu Tông nhưng so sánh với những người khác thật sự đã rất chấn động rồi. Tuổi còn trẻ như vậy đã có được thực lực này, tuyệt đối có thể được gọi hai chữ thiên tài. Còn những người khác đều là cường giả cấp bậc Đấu Linh, thuộc về Đấu Linh cấp cao. Người thấp nhất là một thanh niên tóc vàng khoảng chừng hai bốn, hai lăm tuổi, xem ra béo tốt hơn Bạch Khởi, tương đối anh tuấn. Thực lực của hắn là Lục Tinh Đấu Linh, những người khác lợi hại hơn hắn một chút.
- Được rồi, các ngươi dừng lại một chút, hôm nay ta sẽ giới thiệu một người đồng hành mới với các ngươi. Hắn sẽ gia nhập vào hàng ngũ các ngươi, năm ngày sau sẽ đại diện cho Phân hội Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta tham dự vào đại hội thanh niên cường giả Đại Lục lần này.
Sau khi tiến vào Diễn võ trường, Phân Hội Trưởng đứng ở đó vỗ vỗ tay, sau đó cao giọng quay sang hô lớn với mấy người đứng xung quanh.
Một câu nói khiến nơi này đang náo nhiệt vô cùng yên tĩnh trở lại. Năm người đang trong cơn say sưa huấn luyện đều dừng động tác trong tay mình, nhìn về hướng Bạch Khởi. Trong nhãn thần nhìn về hướng Bạch Khởi hàm chứa rất nhiều, có ganh ghét, có hiếu kỳ, có ngưỡng mộ, có hưng phấn, đương nhiên còn có sự thù hận, rất nhiều nhãn thần hàm chứa rất nhiều thứ từ năm người khác nhau. Xem ra bọn họ đối với chuyện Bạch Khởi đến đây cũng không hoan nghênh gì. Dù sao bọn họ cũng biết trận thi đấu lần này một Đế Quốc chỉ có thể có năm người tham gia, còn một Vương Quốc chỉ có thể có hai người, một Công quốc chỉ có thể có một người tham gia. Bọn họ ở đây đã đủ năm người rồi, bây giờ Bạch Khởi tới biểu thị cho một chuyện là trong năm người bọn họ sẽ có người bị Bạch Khởi thay thế, điều này đối với bọn họ mà nói đương nhiên không thể là tin tốt.
Ngoại trừ cô gái cấp bậc Đấu Tông liếc nhìn Bạch Khởi có chút hiếu kỳ ra rồi không nói gì cả, tiếp tục bắt đầu bài huấn luyện của mình, cầm thanh kiếm bắt đầu không ngừng tập luyện những động tác đơn giản ra thì những người khác ánh mắt đều không phải hữu hảo như vậy, chí ít là không đơn thuần như vậy.
- Một Đế Quốc chỉ có năm người, Hội Trưởng đại nhân, chúng tôi ở đây đã đủ rồi, hơn nữa chúng tôi có tự tin đoạt được thứ tự tốt, cho nên không cần người khác.
Thanh niên tóc vàng cung kính bước ra trước mặt Phân Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội cung kính bội phần nói như vậy. Đương nhiên trong ngữ khí ít nhiều có chút kích động, dù sao hắn cũng biết trong năm người nếu Bạch Khởi tiến vào thì nhất định phải loại đi một người, mà khả năng hắn bị loại là cao lớn, vì bản thân hắn chính là người có thực lực yếu nhất trong những người này.
- Năm người? Đúng vậy nhưng trong số các ngươi phải có một người bị loại, còn hắn không cần phải tý thí. Bân Tát Lý, chính là ngươi. Trong năm người thực lực của ngươi yếu nhất, cho nên ngươi phải rời khỏi đây. Rất xin lỗi, mặc dù ta cũng muốn để ngươi tham gia, nhưng đáng tiếc... Tình hình bây giờ ta không thể không loại trừ ngươi, vì ngươi chiếm dụng hạn ngạch. Nếu có sáu người ta nhất định sẽ để ngươi tham gia, nhưng đáng tiếc không được sáu người, chỉ được năm cho nên ta rất xin lỗi, ngươi chỉ có thể thối lui thôi.
Phân Hội Trưởng Đấu Giả Công Hội liếc nhìn thanh niên tóc vàng trước mặt mình nói, trong ngữ khí ít nhiều có chút không niệm tình, nhưng cũng không còn cách nào. Bạch Khởi gia nhập nhất định phải loại bớt một người, mà thực lực của thanh niên tóc vàng là yếu nhất cho nên chỉ có loại trừ hắn, không loại trừ hắn lẽ nào còn có khả năng loại bỏ Bạch Khởi.
- Cái gì! Điều này sao có thể! Hội Trưởng đại nhân ngài đang nói đùa sao? Ta đã trải qua bao nhiêu vòng sơ tuyển, trải qua mười lần tỷ thí mới được chọn đến đây. Còn người này không biết là ai, ngài đột nhiên vì hắn mà dễ dàng loại bỏ ta sao? Ta không phục... Ta thật sự không phục, Hội Trưởng đại nhân, ngài làm như vậy thật không công bằng!
Bân Tát Lý nghe thấy lời này sắc mặt liền biến đổi, có chút kích động nói, trong nhãn thần nhìn về hướng Bạch Khởi tràn đầy sự thù hận. Hắn phải thiên tân vạn khổ mới dành được cơ hội này, một ngày nào đó nếu thành công thì lập tức sẽ công thành danh toại trên Đại Lục, cho dù không thể thành công, chỉ cần có thể dành được danh tiếng, đối với Bân Tất Lý cũng là đủ rồi. Vì tương lai sau này hắn tuyệt đối sẽ là người được các nước chọn lựa mời chào, vì cơ hội này hắn đã phấn đấu ba năm, nhưng vì sự xuất hiện của Bạch Khởi trong nháy mắt hắn đã bị loại bỏ, điều sao khiến hắn sao có thể khâm phục được chứ?
.
← Ch. 318 | Ch. 320 → |