← Ch.325 | Ch.327 → |
- Muốn làm gì à? Thật ra cũng không có gì, ta nghe nói Quang Minh Đế Quốc có rất nhiều tiền, trong quốc khố của quí quốc kim tệ chất cao như núi. Ngươi cũng biết là Bất Diệt Hoàng Triều bây giờ đang không ngừng mở rộng thêm quân đội, thật sự rất nghèo, cho nên muốn hỏi mượn các ngươi ít tiền dùng. Ta nghĩ Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không để ý đâu.
Sau khi Bạch Khởi nghe xong liền cười ha ha, nói với vẻ dữ tợn, khi nói tiến đến gần sát Tác Luân Sâm, đè lên người hắn.
Cướp đoạt, cướp đoạt trắng trợn, Tác Luân Sâm không phải là kẻ ngốc đương nhiên có thể nhìn ra được, nhưng khổ nỗi đối mặt với loại cướp đoạt trắng trợn như vậy, hắn lại không có cách nào phản kháng, run run liếc nhìn Bạch Khởi ở trước mặt, Tác Luân Sâm nói với chút run rẩy:
- Ngươi cần bao nhiêu?
Khi hắn nói ra lời này đã chuẩn bị nhận một đao của Bạch Khởi rồi, mặc dù hắn không muốn nhưng chuyện này dường như hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.
- Bao nhiêu? Cái này chưa nói được, vậy các ngươi có bao nhiêu.
Bạch Khởi cười cười, bình thản nói.
Lời nói của Bạch Khởi khiến sắc mặt của những người đứng xung quanh trắng bệch, không biết nên nói gì. Trong lòng bọn họ đang ra sức mắng chửi kẻ có lòng dạ hiểm độc như Bạch Khởi đồng thời cũng bắt đầu do dự. Không sai, đúng là Quang Minh Đế Quốc có tiền, rất nhiều tiền. Thân là quốc gia duy nhất ở Trung Ương Đại Lục, phía sau lại có sự giúp đỡ của Giáo Đình, Quang Minh Đế Quốc ngàn năm qua chưa từng trải qua một trận chiến tranh nào, hơn nữa vị trí địa lý lại ưu việt, là nơi giao nhau của đông tây, kinh tế phồn vinh, nhân dân giàu có, quốc gia đương nhiên là phồn thịnh rồi. Mặc dù mỗi năm đều phải giao cho Giáo Đình một món tiền lớn nhưng sự giàu có của Quang Minh Đế Quốc vẫn khiến người ta khiếp sợ. Không dám nói nhiều, trong ngân khố cũng phải có đến mười tỉ kim tệ.
Thế nhưng những cái đó đều là nền tảng của Quang Minh Đế Quốc, là cái mà Quang Minh Đế Quốc dựa vào. Chính nhờ sự chống đỡ của số kim tệ đó mà Quang Minh Đế Quốc mới có thể tiếp tục phồn vinh, nếu không có sự chống đỡ của đó, quỷ mới biết nguy cơ mà Quang Minh Đế Quốc phải đối mặt là gì. Lời của Bạch Khởi đã rất rõ ràng, hắn chuẩn bị cướp sạch toàn bộ kim tệ của Quang Minh Đế Quốc.
- Ngươi, ngươi muốn cướp sạch tiền của chúng ta sao? Không được, tuyệt đối không được, nếu làm như vậy Đế Quốc sẽ bị tiêu diệt, cho dù ngươi có giết chết ta, ta cũng sẽ không cho ngươi.
Lần này Tác Luân Sâm có vẻ rất kiên quyết, nghe xong lời này ngữ khí vô cùng kiên định nói không chút do dự. Vẻ sợ hãi vừa rồi đã biến mất, xem ra lúc này Tác Luân Sâm mới thật sự phù hợp với thân phận của một vị Hoàng Đế Đệ Nhất Đế Quốc.
Lấy chân đạp Tác Luân Sâm ra, Bạch Khởi cười lạnh lùng nói:
- Cho các ngươi mười giây suy nghĩ, ta tin ở đây người biết quốc ngố của các ngươi ở đâu tuyệt đối không chỉ có một mình Hoàng Đế của các ngươi. Nói cho ta biết ta có thể tha cho các ngươi, còn nếu không hôm nay ta sẽ giết tất cả các ngươi.
- Chuyện này...
Các quý tộc đại thần đứng xung quanh đều ngơ ngẩn cả người, nhất thời không biết nên nói gì, im lặng một lát rồi nhìn về hướng lão giả có chút mập mạp đứng ở giữa đợi câu trả lời của ông ta.
Ánh mắt của Bạch Khởi cũng theo đám đông nhìn về phía lão giả đợi câu trả lời, cuối cùng lão giả đó đưa ánh mắt nhìn tất cả xung quanh, lại nhìn về phía Hoàng Đế Tác Luân Sâm, bất đắc dĩ cười đau khổ rồi nói:
- Bệ Hạ, xin lỗi, thần không thể không nghĩ cho gia tộc của mình. Nếu hôm nay thần không nói ra nhất định sẽ phải chịu sự căm thù của tất cả quý tộc, lúc đó gia tộc của thần sẽ bị hủy diệt, cho nên xin lỗi Bệ Hạ.
Nói xong cũng không liếc mắt nhìn Tác Luân Sâm, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi, trầm giọng nói:
- Quốc khố của Đế Quốc nằm ở dưới Hoàng cung.
Bạch Khởi nghe xong mỉm cười, Hóa Huyết Thần Đao trong tay bắt đầu mở đường, cầm thanh thần đao trực tiếp đâm xuống đất. Mặt đất bị Bạch Khởi đánh vỡ tan, trên mặt đất xuất hiện một thông đạo, dưới thông đạo đó là kim khố khổng lồ. Khi Bạch Khởi từ từ bước xuống, xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một tòa kim tệ chất cao như núi.
Không nói nhiều Bạch Khởi trực tiếp thu dọn, một giây sau tiếng nói của Cửu U vang lên:
- Tiểu tử, sáu tỉ ba trăm bốn mươi triệu, ngoài ra trước đây ngươi còn có tám trăm sáu mươi triệu, tổng cộng là bảy tỉ hai trăm triệu.
- Vậy sao? Bảy tỉ hai trăm triệu? Cửu U ngươi hãy đổi thành cấp bậc Tứ Tinh Đấu Thần, chỗ còn lại cứ để dành cho ta là được rồi.
Bạch Khởi đại thể tính toán một chút, thăng lên Tứ Tinh Đấu Thần cần phải có hai tỉ bảy trăm triệu kim tệ, nếu như vậy vẫn có thể thừa lại bốn tỉ ba trăm triệu kim tệ, số tiền này không phải Bạch Khởi không muốn dùng. Nếu sử dụng Bạch Khởi hoàn toàn có thể thăng lên làm Đỉnh cấp Chủ Thần, nhưng Bạch Khởi vẫn muốn lựa chọn đổi thành Thần Tộc Bất Tử Thân, sau đó trực tiếp đổi thành Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, thứ đó mới là thứ thật sự đáng giá. Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể mới nghe đã biết là thật sự mạnh hơn nhiều lần so với bản thân thăng cấp lên cấp bậc Chủ Thần.
Sau này Bạch Khởi có thể đổi được thứ đó, bất diệt vĩnh hằng, sống mãi không chết, bất cứ thứ gì cũng không thể nào lợi hại bằng. Trừ phi là tự mình hại mình, còn nếu không, có được cơ thể này, sau này sẽ mãi mãi bất diệt, đối với thứ này Bạch Khởi đương nhiên rất thích. Hắn cho rằng thứ đó hơn Chủ Thần, thậm chí so với Chí Cao Thần cũng tốt hơn nhiều. Nhưng muốn đổi được cái đó cần phải có SS Cấp bảo thạch và trăm tỉ Giao Dịch Điểm, đắt hơn rất nhiều. SS cấp bảo thạch Bạch Khởi có thể từ từ kiếm được, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thống Nhất Đại Lục có thể có được, nhưng một trăm tỉ Giao Dịch Điểm bây giờ Bạch Khởi phải bắt đầu tích góp, nhưng đến lúc đó nhất định là rất lâu.
Căn cứ theo kế hoạch của Bạch Khởi, Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể nhất định phải đổi được, vì vậy bây giờ phải bắt đầu tích góp tiền, đợi sau khi bản thân mở được sáu Phong ấn thì tạm thời sẽ khoan hãy mở phong ấn thứ bảy, chỉ giữ lại một cái, vì Thất Đại Phong Ấn một ngày nào đó được mở hết ra thì Chư Thần sẽ sống lại, đó không phải là cảnh tượng mà Bạch Khởi muốn thấy. Cho nên lúc này quyết định đầu tiên là thống nhất toàn bộ Đại Lục, để thu được SS cấp Bảo thạch, sau đó mở tiếp phong ấn thứ bảy trực tiếp đổi lấy Thần Tộc Bất Tử Thân, sau đó trực tiếp đổi thành Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể. Chỉ cần hoàn thành tất cả kế hoạch này, việc hoán đổi chẳng qua chỉ cần mấy giây là có thể hoàn thành, đến lúc đó Chư Thần chó má cũng chẳng là gì trong mắt Bạch Khởi.
Thu nạp kim tệ, đổi thành Giao Dịch Điểm, khi Bạch Khởi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một khí tức thần thánh mang khí phách uy nghiêm bao trùm lên toàn bộ bầu trời Quang Minh Thành, sau đó trực tiếp lao về phía Hoàng cung. Điều này khiến Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì mỉm cười. Hắn biết có người cuối cùng cũng không ngồi yên được nên phải đến tìm mình.
Bạch Khởi đạp chân phi thẳng lên khoảng không, một lão giả thân mặc trường bào màu trắng, đội vương miện viền vàng trên đỉnh đầu, tay cầm Quyền trượng xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm quát:
- Kẻ dị giáo Bạch Khởi, ta đại diện cho Quang Minh Thần đến phán quyết ngươi. -
- Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch?
Sau khi Bạch Khởi đưa ánh mắt nhìn Thánh Lộ Dịch từ trên xuống dưới, mới thốt ra một câu như vậy.
- Không sai, chính là bản Giáo Hoàng, kẻ dị giáo Bạch Khởi hãy nhận phán quyết của Quang Minh Thần.
Thánh Lộ Dịch cao giọng nói, giữa lúc đang nói Quyền trượng trong tay đã vung lên, một chùm tia sáng bay về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi không nói gì đẩy Hóa Huyết Thần Đao bay ra, ầm ầm chặn đòn công kích đến từ Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch, sau đó lạnh giọng nói:
- Đừng dùng những đòn thế hù dọa này nữa. Nếu ngươi cho rằng những thứ này có thể làm tổn hại đến ta, vậy ngươi hãy lập tức đi chết đi. Hãy tung tuyệt chiêu của mình ra thì có lẽ ngươi sẽ sống lâu hơn một chút.
Bạch Khởi nói vậy nhưng biểu hiện của Giáo Hoàng vẫn không thay đổi, ông ta cũng không hy vọng đòn công kích như vậy có thể làm tổn thương Bạch Khởi, chẳng qua đó chỉ là một đòn thử nhỏ bé mà thôi, sau khi nghe xong lời Bạch Khởi nói sắc mặt chợt biến sắc, sau đó cao giọng nói:
- Đừng phí lời nữa, nơi này không phải địa điểm để giao đấu, nếu ngươi đồng ý thì hãy theo ta.
Nói xong liền quay người biến mất, Bạch Khởi không hề do dự bám theo sau Giáo Hoàng. Sau khi hai người họ bay trên không trung khoảng mười mấy phút, Bạch Khởi và Giáo Hoàng Thánh Thánh Lộ Dịch cùng tới một đỉnh núi trống trải ở ngoài Quang Minh Thành, hai người họ mới dừng bước, dừng lại trên không trung.
Nhìn Thánh Lộ Dịch đang ở trước mặt, Bạch Khởi cười lạnh lùng rồi nói:
- Sao vậy, ngươi sợ ở trong thành sẽ để lộ bí mật của mình sao? Nên kêu ta tới đây để chuẩn bị hạ thủ ở nơi này sao? Ha, đã như vậy thì ngươi có chiêu thức gì cứ lấy hết ra đi, nhưng hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
- Kẻ dị giáo Bạch Khởi, ta vốn là không muốn sử dụng chiêu này, nhưng bây giờ xem ra ngươi không kém gì ta. Mặc dù ngươi là một kẻ dị giáo hèn mọn nhưng ngươi đã khiến ta có tư cách thi triển sức mạnh của Quang Minh Thần... Đến đi!
Nhãn thần của Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch đầy lạnh lùng nói, sau khi nói xong toàn thân phát ra một hào quang thánh khiết, sau đó diện mạo của ông ta biến thành trẻ lại, chỉ trong giây lát đã khôi phục lại hình dáng khuôn mặt trên dưới hai mươi tuổi. Phía sau lưng xuất hiện mười hai cánh màu trắng, bay lơ lửng trên không trung, lộ ra cơ thể cường tráng.
- Thập Nhị Dực Thiên Sứ sao? Ô, Thập Nhị Dực Thiên Sứ của Giáo Đình không phải đã bị Độc Cô tiền bối giết chết rồi sao? Sao vẫn còn ở đây? Lẽ nào hắn chính là Thập Nhị Dực Thiên Sứ, hắn chưa chết sao?
Bạch Khởi nheo mắt thấp giọng thì thào nói, bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, nhìn về hướng Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch ở trước mặt cao giọng nói.
- Ha ha, không sai. Ta chính là Thập Nhị Dực Thiên Sứ trấn thủ ở Giáo Đình, Thánh Bỉ Đắc. Ta chưa chết, mặc dù Độc Cô Cầu Bại đã đánh bại ta, thậm chí có thể giết chết ta, nhưng hắn không biết, thân là Thập Nhị Dực Thiên Sứ, ta vốn là do Huyết mạch của Quang Minh Thần sinh ra. Chỉ cần Quang Minh Thần không chết, thì ta sẽ mãi mãi không chết. Hắn giết chết ta nhưng sau khi hắn bỏ đi ta đã sống lại, chỉ là lúc đó Giáo Hoàng tiền nhiệm của Giáo Đình chết, Giáo Đình nhất thời bạo loạn, thân là người bảo vệ cho sự tồn tại của tín ngưỡng Giáo Đình, ta hóa thân thành Thánh Lộ Dịch, trở thành Giáo Hoàng mới. Còn ngươi là người duy nhất ngàn năm qua biết được bí mật này.
Thánh Lộ Dịch cao giọng nói, trên mặt lộ vẻ cuồng ngạo, nhãn thần của Bạch Khởi nhìn về hướng đó giống như nhìn thấy một người đã chết vậy.
- Ngoài ra nói cho ngươi biết tên thật của ta là Thánh Bỉ Đắc, là Giáo Hoàng đầu tiên của Giáo Đình. Ha ha, tiểu tử có phải ngươi cảm thấy rất kỳ lạ không. So với cái tên của ta mà Vưu Lý Tư đã nói cho ngươi, khi hắn hỏi ta là Thánh Bỉ Đắc, ngươi cũng cảm thấy kỳ lạ... Ô, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ban đầu Giáo Đình chính là do ta sáng lập. Mặc dù mấy năm gần đây Giáo Hoàng liên tiếp thay đổi, nhưng ta vẫn sống trong Giáo Đình, vì vậy tên gọi vốn có của ta là Thánh Bỉ Đắc chứ không phải là Thánh Lộ Dịch gì cả.
- Ha, đừng kiêu ngạo như thế, Độc Cô Cầu Bại tiền bối có thể giết chết ngươi thì ta cũng có thể, một vị Thần thì hình như không nên kiêu ngạo như ngươi, lẽ nào ngươi không biết!
Bạch Khởi lạnh lùng trả lời, một vị Thần cấp bậc Thập Nhị Dực Thiên Sứ, Bạch Khởi cũng chẳng thèm để mắt đến.
- Ngược lại, nếu là ta trước đây thì ngươi tuyệt đối có thể giết chết ta, nhưng bây giờ không như vậy nữa. Ta đã dung hợp với Thánh Vật do Quang Minh Thần ban thưởng năm đó, chính thức tiến vào hàng ngũ của Cao Cấp Thần, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. Cho dù là Độc Cô Cầu Bại đến ta cũng tin là mình có thể đánh bại hắn! Hôm nay ta nói cho ngươi những bí mật này, chính là để an ủi ngươi trước khi chết, còn ngươi tuyệt đối cũng không có khả năng đem bí mật này nói ra, vì ta sắp sửa giết chết ngươi. Về điểm này ta tuyệt đối sẽ dành được phần thắng.
Thánh Bỉ Đắc cuồng ngạo nói, kiêu ngạo mới là bản tính thật sự của hắn. Bạch Khởi không nói gì, giữa lúc hắn đang nói trong nháy mắt đã di chuyển đến bên Thánh Bỉ Đắc, chỉ cần một tay túm lấy cổ đối phương, Hóa Huyết Thần Đao chỉ dùng một đao đã giải quyết sạch sẽ mười hai cánh trắng sau lưng đối phương, toàn bộ quá trình không đầy ba giây.
- A, điều này sao có thể! Sao có thể như vậy! Sao ngươi lại có kỹ năng di chuyển như vậy, sao ngươi lại có!
Thánh Bỉ Đắc sau khi hét thảm một tiếng cao giọng kêu lên, cũng không quan tâm đến vết thương đang chảy máu đầm đìa, mà chỉ nhìn Bạch Khởi với vẻ mặt không cam tâm.
- Không có gì là không thể, vì ta đã đạt được đến cấp bậc của Chủ Thần, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa ta phải nói cho ngươi biết, tu vi của ngươi nói thế nào cũng chỉ là một Nhất Tinh Đấu Thần mà thôi. Mặc dù ngươi đã dung hợp với cái gọi là Thánh Vật, tiến vào hàng ngũ Cao Đẳng Thần, nhưng ngươi vẫn là một tên rác rưởi nhất trong Cao Đẳng Thần. Ngươi còn âm mưu đánh bại Độc Cô Cầu Bại? Ha ha, ngươi còn kém xa lắm.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng rồi nói, nói xong trực tiếp chặt đứt hai cánh tay của Giáo Hoàng, rồi dùng thủ pháp đặc biệt niêm phong sức mạnh của đối phương.
- Không, điều đó là không thể! Tuyệt đối không thể.
Thánh Bỉ Đắc điên cuồng gào lên, hắn không tin tất cả những chuyện trước mắt đều là thật, hắn thật sự không tin sự thực xảy ra trước mắt, nhưng hắn cũng không thể không tin.
- Nói nhiều vô ích, ngươi nói là không có khả năng sao, tốt nhất ngươi hãy câm mồm lại cho ta, nếu không lão tử sẽ giết ngươi.
Bạch Khởi cau mày quát, nhưng lời nói của hắn thật sự rất hữu dụng, Thánh Bỉ Đắc lập tức ngậm miệng lại không dám nói nửa câu, xem ra con người ai cũng sợ chết, Thánh Bỉ Đắc cũng không phải là kẻ ngoại lệ...
Nhưng có thể hắn không phải là một người sợ chết, mà còn có một lý do khác nữa khiến hắn ngậm miệng lại. Điều này có thể nhìn thấy rõ trong nhãn thần phức tạp của hắn, nhưng bất kể là nguyên nhân gì, ít ra bây giờ có một điểm có thể khẳng định chắc chắn đó chính là Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc trước mắt đã trở thành một món ăn trước mặt Bạch Khởi, có thể tùy tiện ăn bất cứ lúc nào, hơn nữa là muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy, căn bản không hề có chút do dự.
- Ngươi muốn làm gì?
Thánh Bỉ Đắc sau khi yên lặng đã khôi phục lại mấy phần khí chất của Giáo Hoàng, mặc dù hai tay đều đã bị phá nỏ, nhưng hắn không hề lo lắng, Quang Minh Thần Thuật am hiểu nhất chính là trị liệu, chỉ cần Bạch Khởi không giết hắn thì hắn có thể hồi phục rất nhanh.
- Không muốn làm gì cả, giết ngươi cũng chẳng để làm gì, ta muốn đem một phế vật như ngươi lợi dụng một chút thôi.
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng rồi nói, nói xong liền túm lấy Thánh Bỉ Đắc theo hướng Giáo Đình Thánh Vực mà đi.
o0o
Đại khái khoảng hai phút, Bạch Khởi xuất hiện trên bầu trời của Giáo Đình Thánh Vực. Khi hắn dẫn Thánh Bỉ Đắc thân đầy máu xuất hiện trên trời, Giáo Đình Thánh Vực lập tức nhốn nháo cả lên, tiếng chuông cảnh báo ầm ầm vang lên trên Thánh Sơn, các tu sĩ khổ luyện chạy khỏi phòng mình, nhìn lên bầu trời.
Nhân mã của Tế Ty Quân đoàn và Quang Minh Quân đoàn dần dần rút vũ khí của mình ra nhằm về phía Bạch Khởi
- Trời ạ, là Giáo Hoàng Bệ Hạ... Chết tiệt, sao có thể lại là Giáo Hoàng Bệ Hạ. Bạch Khởi đã bắt được Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Thân là chủ trì công việc tình báo của Giáo Đình, từ trước đến giờ chưa từng rời khỏi Giáo Đình Thánh Vực, Hồng Y Đại Giáo Chủ Mễ Lặc sau khi nhìn thấy Thánh Bỉ Đắc trong tay của Bạch Khởi, nhất thời kinh hãi kêu lên. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng Mễ Lặc vẫn có thể nhìn Giáo Hoàng Bệ Hạ rất rõ, loại khí chất kia, diện mạo kia Mễ Lặc suốt đời cũng không quên.
- Điều này sao có thể? Giáo Hoàng Bệ Hạ bị bắt sao?
Các cường giả của Giáo Đình sau khi nghe xong nhất thời đều kinh hoàng, từng người một đều cuống quít cầm vũ khí của mình nhằm đối phó với Bạch Khởi. Những cường giả Giáo Đình có thể phi hành rầm rập mấy trăm người phi thẳng lên trời. Mặc dù bọn họ cũng biết bản thân không thể tạo được thương tổn gì cho Bạch Khởi nhưng một số tín đồ cuồng nhiệt cũng không nghĩ nhiều như vậy, Bạch Khởi đã bắt giữ Giáo Hoàng, bọn họ nhất định phải cứu Giáo Hoàng.
- Bạch Khởi, ngươi muốn làm gì? Mau buông Giáo Hoàng Bệ Hạ ra, nếu không thì chúng ta sẽ không khách khí đâu!
Mễ Lặc từ trên không trung cao giọng hét, những cường giả Giáo Đình khác một là bị Bạch Khởi giết chết, hai là đã được phái đi đối phó với Hắc Ám Thần Điện, bây giờ ở đây người có địa vị cao nhất chính là Hồng Y Đại Giáo Chủ Mễ Lặc, còn tất cả những người khác chỉ như thiên lôi, Mễ Lặc sai đâu đánh đó.
- Không khách khí? Hồng Y Đại Giáo Chủ, ngươi đang đùa đấy à? Các ngươi dựa vào cái gì mà không khách khí với ta? Chỉ dựa vào đám người các ngươi sao? Ô, lẽ ra người nên nói câu này phải là ta... Ha ha... thật là buồn cười, muốn không khách khí với ta sao? Các ngươi dám không?
Bạch Khởi lạnh lùng cười rồi nói.
Lời nói này khiến sắc mặt của Mễ Lặc đỏ bừng, trong giây lát bỗng nghẹn lời không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể cố gắng nói một câu:
- Ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Không có gì, chỉ là bây giờ ta đã bắt cóc Giáo Hoàng của các ngươi, các ngươi muốn chuộc người về thì hãy đưa tiền cho ta. Bất Diệt Hoàng Triều rất nghèo, ta thiếu tiền!
Bạch Khởi ngạo mạn nói, trong lời nói đầy vẻ khinh thường, hời hợt nhưng lại như tiếng kêu trong không trung khiến các cường giả suýt chút nữa rơi xuống đất. Vị Hồng Y Đại Giáo Chủ trợn mắt nhìn Bạch Khởi, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng Bạch Khởi lại nói một câu khiến cho người ta phải hộc máu như vậy.
← Ch. 325 | Ch. 327 → |