← Ch.023 | Ch.025 → |
Quyền lực rất dễ dàng làm cho người ta hãm sâu vào trong đó, không thể nào tự kềm chế được. Người xưa có câu "thà rằng làm cỏ hoang ngoài đồng cỏ chứ không làm đuôi phượng hoàng", áp dụng cho mấy tên thủ lĩnh giặc cướp này là rất đúng. Bọn hắn đã quá quen với cuộc sống suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến thuộc hạ, vì thế rất khó mà cam tâm tình nguyện cúi đầu thần phục những người khác. Mọi người cũng biết liên hiệp ở chung một chỗ là chuyện tốt, nhưng lại không nỡ rời khỏi cái ghế lãnh đạo kia. Cũng vì thế cho tới bây giờ Khắc Lý Tư bình nguyên không giặc cướp quy mô lớn xuất hiện, có lẽ đã từng xuất hiện những cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không chịu được bao lâu sẽ phải sụp đổ. Là bởi vì hai chữ ích lợi mà thôi, nếu như xuất hiện giặc cướp quy mô lớn sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi và địa vị của Bá tước đại nhân. Ngay sau đó quân chính quy trang bị đến tận răng sẽ xuất động, đám cướp vốn đánh không lại trốn cũng không thoát, cuối cùng chỉ có nước bị tiêu diệt.
Chẳng lẽ Lao Luân Tư muốn chỉnh hợp tất cả giặc cướp trên Khắc Lý Tư bình nguyên? Thang Mỗ khó thể tin nổi chuyện này.
Còn có một nguyên nhân khiến cho Thang Mỗ sinh nghi, đó là hắn rất hiểu Mạt Khắc, cái tên này tuyệt đối là con lừa bướng bỉnh chưa bao giờ phục ai, vì sao đột nhiên cúi đầu với Lao Luân Tư rồi?
"Rất khó tin tưởng, đúng không?" Mạt Khắc nhún vai: "Không sao, một lát nữa ngươi sẽ thấy Lao Luân Tư, bọn họ đang đi tới đây."
"Được rồi, nếu như thật sự là Lao Luân Tư tới, vậy thì cứ làm theo lời ngươi." Thang Mỗ nửa tin nửa ngờ nói. Ngụ ý là nếu Lao Luân Tư không có xuất hiện, như vậy ta vẫn lấy đi bảy thành hàng hóa.
Địch Áo xuất hiện ở trước mặt bọn cướp dưới tình huống như vậy.
"Mạt Khắc, vị huynh đệ kia có phải.." Khẩu khí Thang Mỗ hết sức thân thiện, tựa hồ hắn đã tin hơn phân nửa lời Mạt Khắc nói, cho nên mới hạ thấp tư thái.
"Ha hả, để ta giới thiệu một chút, vị này là Thang Mỗ, danh hiệu "Mập Mạp", vị này là..." Mạt Khắc còn đang suy nghĩ nên gọi Địch Áo thế nào mới tốt đã bị một thanh âm cắt đứt.
"Địch Áo." Địch Áo cười cười mị mị, nếu như nói đến khả năng nắm giữ nguyên lực trong tay, có lẽ hắn vẫn chưa được xuất chúng. Nhưng nói đến sức quan sát nhìn người đoán việc thì những người khác vỗ mông ngựa cũng chạy không lại hắn. Tên trùm thổ phỉ có danh hiệu "Mập Mạp" hô hấp dần chậm lại, da thịt nơi huyệt thái dương khẽ rung động. Việc này chứng minh mạch máu phía dưới đó đang nhảy lên với tần số cực nhanh, ánh mắt hắn phiêu hốt vô chừng né tránh tầm mắt người khác. Hẳn là lo lắng lộ ra sơ hở khiến cho người khác cảnh giác.
"Địch Áo?" Thang Mỗ thay đổi khẩu khí, hình như đang chất vấn Địch Áo: "Tại sao ta chưa nghe nói qua về ngươi?"
"Chuyện ngươi chưa từng nghe còn rất nhiều." Địch Áo hơi nhếch khóe miệng lên, nhìn qua đúng là có hàm xúc ý tứ mười phần châm chọc. Việc đã đến nước này không thể nào biến thành việc thiện rồi, đánh thì cứ đánh đi, không thành vấn đề. So sánh với nhóm hộ vệ Tác Phỉ Á, hai đám cướp này rõ ràng thấp hơn mấy bậc, lực lượng nồng cốt là do các Thiên Phú võ sĩ tạo thành, chỉ cần hắn cảnh giác một chút không để bị lâm vào tình cảnh vây công, những người này không có cách nào xúc phạm tới hắn được.
Không đợi Thang Mỗ nổi giận, một hán tử khôi ngô đứng ở phía sau hắn đã kìm nén không được, mạnh mẽ tung người lăng không lao về phía Địch Áo, miệng mắng to: "Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, có biết đang nói chuyện với ai..."
Lời còn chưa dứt thì một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình hán tử khôi ngô dùng tốc độ còn nhanh hơn bay ngược trở về. Có lẽ gã hán tử khôi ngô này muốn nói nhiều hơn, nhưng hắn không có cơ hội mở miệng nữa. Mạt Khắc và Thang Mỗ nhìn thấy rất rõ ràng, khi gã hán tử khôi ngô bổ nhào tới đồng thời Địch Áo cũng động, tốc độ nhanh gấp mấy lần gã hán tử khôi ngô kia.
Thang Mỗ ngăn cản không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn Địch Áo tung cước đá lên trên lồng ngực gã võ sĩ kia. Tiếp theo Địch Áo mượn lực phản chấn trở mình trên không trung bay về vị trí cũ, không hề sai lệch một tý nào, phảng phất như hắn vẫn ngồi ở chỗ đó chưa từng di động qua.
Đợi đến lúc Địch Áo ngồi lại trên xe ngựa, gã hán tử khôi ngô mới rơi xuống mặt đất, vùng giữa ngực và bụng bị lún sâu một lỗ, không biết đã đứt bao nhiêu khúc xương, khóe miệng không ngừng trào bọt máu, mắt thấy là không sống nổi.
Thang Mỗ không khỏi hít sâu một hơi lạnh, không có ai rõ ràng hơn hắn thực lực của tên thủ hạ này. Mặc dù chỉ mới đột phá Chân Tri Luân Thiên trở thành Phú võ sĩ cấp một, nhưng thực lực trong nhóm đồng bạn đã là siêu quần bạt tụy. Bởi vì tên này không tới mười tuổi đã sinh sống trong đám cướp rồi, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú. Thang Mỗ không thể nào nghĩ tới đối phương trong chớp mắt đã giết chết một tên thuộc hạ. Cho dù ở trên đại lục có rất nhiều người làm được chuyện này, nhưng những người đó tuyệt đối không nên xuất hiện tại Khắc Lý Tư bình nguyên, không nên xuất hiện ở chỗ này.
Mạt Khắc đứng ở một bên cũng mở to hai mắt nhìn, hắn lẳng lặng đánh giá lại Địch Áo. Mặc dù hắn cũng có thể giết chết gã hán tử khôi ngô này, nhưng không có cách nào xử lý gọn gàng như Địch Áo được.
Đám người sau lưng Thang Mỗ nhất thời xôn xao, đồng bạn chết thảm đã khơi dậy hung tính trong người bọn chúng. Ánh mắt tất cả mọi người lộ ra hung quang gắt gao ngó sang Địch Áo. Lúc này chỉ cần Thang Mỗ ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ nhào tới xé Địch Áo thành mảnh nhỏ.
Thế nhưng Thang Mỗ không nói một lời, chẳng qua là kinh ngạc nhìn thi thể thủ hạ, giờ phút này Thang Mỗ đã hoàn toàn tin lời Mạt Khắc. Bởi vì ở trong trí nhớ của hắn, đám thủ hạ Mạt Khắc tuyệt đối không có nhân vật nào biến thái như vậy.
Hắn nhớ tới lời đồn đãi nghe lúc trước, những năm gần đây Lao Luân Tư thu nhận một nhóm Thiên Phú võ sĩ, trong đó thậm chí còn có Quang Mang võ sĩ. Mặc dù nhìn Địch Áo có vẻ quá trẻ tuổi, nhưng chỉ có như vậy mới có khả năng giải thích được lời đồn đó.
Cho dù là Thiên Phú võ sĩ cấp mười, ở trong tình huống chiến đấu chính diện lập tức giết chết Thiên Phú võ sĩ cấp một cũng có chút khó khăn. Còn Quang Mang võ sĩ lại khác hẳn, ở giai đoạn này hàm lượng nguyên lực đã cao hơn mấy chục lần, còn có thể sử dụng các loại bí kỹ, hoàn toàn có thể trong nháy mắt kết thúc trận chiến đấu.
Ánh mắt Thang Mỗ xẹt qua cỗ thi thể, càng lúc hắn càng tin chắc phán đoán của mình.
Trên thực tế, thực lực Địch Áo không có cường đại như Thang Mỗ nghĩ, hắn mới vừa trở thành Thiên Phú võ sĩ căn bản không thể thi triển bí kỹ. Thế nhưng lực chiến đấu cao thấp lại không có cách nào phán định một cách đơn thuần, bởi vì tình huống của Địch Áo có chút đặc thù. Mười mấy năm tu luyện chưa từng gián đoạn giúp cho Địch Áo tích lũy lượng nguyên lực khổng lồ, đồng thời thân thể hắn cũng được nguyên lực rèn luyện rất tốt. Địch Áo có thiên phú thuộc tính là gió, từ đó trực tiếp tạo thành kết quả chính là tốc độ Địch Áo đạt đến mức độ kinh người, thậm chí không thua kém Quang Mang võ sĩ bao nhiêu.
Tuổi tác và tướng mạo Địch Áo rất dễ dàng làm cho người ta khinh thị, thật ra gã hán tử khôi ngô kia chỉ có ý giáo huấn tên thanh niên càn rỡ này một chút. Trong mắt hắn chuyện này hẳn là đơn giản như chim ưng bắt gà con vậy thôi. Đáng tiếc Địch Áo không phải là gà con, hắn cũng không phải chim ưng, khi Địch Áo xông tới hắn thậm chí không có khả năng chống đỡ.
Địch Áo lợi dụng tốc độ cao của mình và đà lao tới của gã hán tử khôi ngô tạo nên lực phá hoại cực mạnh, chỉ cần một kích là mất mạng, không hề ướt át bẩn thỉu chút nào.
Thang Mỗ còn phát hiện một chi tiết, đó là bên cạnh Địch Áo không có bất kỳ thanh vũ khí nào. Điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Trên Khắc Lý Tư bình nguyên, ngay cả một đứa con nít cũng biết khi ra cửa phải cầm lên một con dao để phòng ngừa bị dã thú tập kích. Dạng võ sĩ gì không cần mang theo vũ khí? Phải là Quang Mang võ sĩ cấp năm trở lên, bước đầu sở hữu kỹ xảo và thực chất hóa nguyên lực, có thể thuần thục buông thả bí kỹ. Đối với loại võ sĩ này, có vũ khí cũng được mà không có cũng không sao, không thể ảnh hưởng đến lực chiến đấu của bọn họ.
"Được rồi..." Thang Mỗ ngăn cản đám thủ hạ đang định gây chuyện, hít sâu một hơi rồi nói với Mạt Khắc: "Xem ra ngươi thật sự có ý định đi theo Lao Luân Tư, vậy thì theo lời ngươi vừa mới nói..."
"Không thành vấn đề." Mạt Khắc mỉm cười nói: "Ta từ trước đến giờ nói lời giữ lời, bốn thành đã không phải ít."
Thang Mỗ gật đầu chuẩn bị đáp ứng, kết quả này không phải là quá xấu, cuối cùng đã có thể tìm về một điểm thăng bằng. Hắn mới vừa tổn thất một thuộc hạ tâm phúc, Thang Mỗ khổ sở đau lòng muốn chết, nếu như bây giờ Mạt Khắc lại cố ý gây sự nói ra điều kiện quá đáng, sợ rằng Thang Mỗ không khống chế được bản thân mở màn huyết chiến ngay lập tức.
Nhưng khi Thang Mỗ nhìn qua Địch Áo liền phát hiện Địch Áo đang khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn đối với hai chữ "bốn thành", phát hiện này khiến cho tim Thang Mỗ nhảy chậm một nhịp, hắn có cảm giác không tốt.
Thật ra Địch Áo chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi, đối phương rõ ràng đã nổi giận rồi. Mạt Khắc thân là trùm thổ phỉ, chắc chắn phải giữ gìn thể diện mới đúng, tại sao hắn còn phải chủ động phân bốn thành tang vật cho đối phương?
← Ch. 023 | Ch. 025 → |