← Ch.162 | Ch.164 → |
Địch Áo vừa dắt chiến mã tới vừa nhìn thoáng qua vị trí người nọ ẩn thân, cười cười nói: "Tốc độ tên này không chậm, không cần thiết lãng phí thời gian trên người hắn. Thế nhưng, nếu như hắn vẫn không biết tiến thối, chúng ta cũng không cần phải khách khí làm gì!"
Trong khi nói những lời này, Địch Áo đề cao thanh âm lên, hiển nhiên là cố ý nói cho người nọ nghe.
Mãi cho đến lúc mấy người Địch Áo rời đi, người nọ vẫn không có xuất hiện lần nào nữa. Đi ra xa vài trăm thước, Địch Áo quay đầu nhìn lại thì thấy thân ảnh người nọ từ phía sau tảng đá nhảy lên thật cao, đuổi theo mấy người Địch Áo. Trong lúc người nọ lướt tới, Địch Áo bỗng nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã gặp người này ở nơi nào thì phải?
Dọc theo đường đi, Địch Áo đều cẩn thận quan sát phía sau, thấy người nọ vẫn không đuổi theo thì thả lỏng tâm tình xuống, thoạt nhìn hẳn là vô tình gặp gỡ mà thôi, không cần thiết để ở trong lòng làm gì.
Sắc trời dần sáng, mấy người Địch Áo tìm một rừng cây chui vào, bắt đầu dựng trại, nghỉ ngơi ban ngày thật ra cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể tránh né ánh nắng bỏng rát giữa trưa.
Nhưng nằm ngủ không được bao lâu, mấy người đã bị tiếng huyên náo từ nơi xa truyền đến làm cho thức tỉnh.
Ba người đi ra khỏi lều lắng tai nghe thanh âm, hồi lâu sau mới phát giác ra tiếng động kia cách bọn họ càng ngày càng gần, cả đám không khỏi liếc nhau nghi ngờ, tâm tình cực kỳ bất đắc dĩ. Ngay cả cẩn thận như vậy mà phiền toái vẫn dính vào người, đúng là chạy trời không khỏi nắng, muốn rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát cũng không được.
Không qua bao lâu, một thân ảnh từ ngoài bìa rừng chạy vào, khi nhìn thấy mấy người Địch Áo, người nọ nhất thời vội vã cắm đầu chạy tới, dùng cả hai tay hai chân bò lên trên một cây đại thụ.
Chỉ trong chốc lát này, mấy người Địch Áo đã thấy rõ tướng mạo người nọ, đầu tóc rối bời không khác gì tổ chim, làn da đen thui không biết là trời sinh hay là do đã lâu không có tắm rửa, trên người chỉ khoác một tấm da thú, ngoài ra không còn vật gì khác, hơn nữa tính cảnh giác mười phần, ánh mắt hung dữ, thay vì nói hắn là người còn không bằng gọi là dã thú thì thỏa đáng hơn.
Địch Áo kinh ngạc quan sát người nọ, chợt nhớ ra rốt cuộc là đã gặp hắn ở đâu rồi, đó là dã nhân mà bọn họ từng gặp trên đường đi tới Thánh Đế Tư hồ. Lúc đó đối phương cũng chỉ mặc một thân trang phục như vậy, để lại cho Địch Áo ấn tượng quá sâu, muốn quên cũng khó. Hơn nữa, khi ở cạnh Thánh Đế Tư hồ còn cùng nhau sóng vai chiến đấu một lần, mặc dù khi đó Địch Áo vội vã rời đi, nhưng cũng xem như hai bên đã quen biết.
Điểm khác nhau duy nhất là lần này trong ngực dã nhân có thêm một con vật nhỏ toàn thân trắng như tuyết.
Dã nhân hiển nhiên cũng nhận ra Địch Áo, ánh mắt từ từ biến thành ôn hòa, còn có vài phần cảm giác vui mừng.
Con vật toàn thân tuyết trắng kia có bộ lông khá giống còn mèo, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ngọa nguậy, tựa hồ đang nhai nhai cái gì đó, khi dã nhân lao lên cây thì một khối thủy tinh phát sáng từ trong miệng nó rớt xuống.
Ánh mắt Địch Áo đột nhiên ngưng tụ lại thành một điểm, thân hình bay ra trước nhanh như gió, trong nháy mắt đã đi tới phía dưới cái cây dã nhân đang leo trèo, đưa tay nắm lấy khối thủy tinh phát sáng kia. :
Vừa đặt nó vào bàn tay, một cỗ nguyên lực bàng bạc như thực chất từ xuyên vào trong lòng bàn tay, dọc theo mạch máu nhập vào cơ thể hắn.
Mảnh vỡ tinh thần?
Bàn tay Địch Áo không khỏi run lên đánh rơi khối thủy tinh xuống bụi cỏ.
Địch Áo không phải sợ mảnh vỡ tinh thần, mà là vì mảnh vỡ tinh thần dẫn phát hiệu quả tác dụng phụ. Ở giai đoạn Quang Mang võ sĩ nếu dùng mảnh vỡ tinh thần để tăng cường thực lực, vậy thì đến giai đoạn Cực Hạn võ sĩ sẽ cực kỳ khó phát triển, một bước cũng khó đi. Hơn nữa bên trong khối mảnh vỡ tinh thần này ẩn chứa nguyên lực quá khổng lồ, chẳng lẽ là cực phẩm?
Lúc này lại có mười mấy võ sĩ trần trùng trục, chỉ quấn mỗi cái khố hô quát ầm ĩ vọt vào trong, bên kia rừng cây cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mấy người Địch Áo không khỏi ngẩng đầu lên nhìn tên dã nhân kia, tên này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao nhiều người đuổi giết hắn như vậy chứ? Còn nữa, khối mảnh vỡ tinh thần này lấy được từ chỗ nào? Chẳng lẽ tên dã nhân này đã tìm thấy khu vực khai thác?
Mười mấy võ sĩ thấy đám người Địch Áo, không khỏi ngơ ngác một lát, hiển nhiên bọn hắn cũng không nghĩ tới nơi này lại có người khác.
Dã nhân ở trên cây đại thụ tung người nhảy sang một cây khác, động tác của hắn linh hoạt dị thường, giống như là linh hầu hàng năm sống trong rừng rậm vậy, con mèo nhỏ ở trong ngực của hắn ngẩng đầu kêu mấy tiếng, cái đầu nhỏ ngọ nguậy lung tung, tựa hồ muốn giãy thoát ra khỏi ngực dã nhân.
Dã nhân vừa dùng ánh mắt cảnh giác nhìn qua những gã võ sĩ kia, vừa móc ra một viên tinh thạch phát sáng nhét vào miệng con mèo nhỏ kia, nó có đồ ăn lập tức trở nên an tĩnh, đôi mắt tròn xoe từ từ híp lại.
Ca Đốn và Lôi Mông còn không biết con mèo này đang ăn thứ gì, nhưng Địch Áo lại trợn mắt há mồm kinh hãi, tuyệt đối phí của trời mà, nuôi nấng một con mèo lại dùng tới mảnh vỡ tinh thần cực phẩm? Nếu đặt ở trong đô thị phồn hoa không biết sẽ có bao nhiêu người vì vật này mà đánh nhau vỡ đầu.
Ca Đốn và Lôi Mông chậm rãi tiếp cận Địch Áo, bọn họ nhận ra trước mắt đang có khách không mời mà đến, chỉ có bộ lạc võ sĩ phát sinh xung đột với Thánh Đế Tư thành mới có thói quen ở trần tác chiến, hơn nữa trước ngực, trên cánh tay bọn hắn còn có hình xăm các loài thú, chỉ có điều bộ lạc võ sĩ đã đột phá chạy tới Khắc Lý Tư bình nguyên từ lúc nào vậy?
"Tên này có trợ thủ!" Một gã võ sĩ bộ lạc dùng chất giọng ồm ồm nói.
"Này này, nơi này không có chuyện của các ngươi, lập tức cút đi cho ta." Một võ sĩ bộ dáng là thủ lĩnh tiến lên, khi ánh mắt của hắn chú ý tới mảnh vỡ tinh thần nằm dưới chân Địch Áo, ánh mắt đột nhiên chuyển sang lăng lệ, quát lớn: "Giết hết bọn chúng!"
Các võ sĩ bộ lạc đã sớm chuẩn bị xong phát sinh xung đột, gã thủ lĩnh vừa hạ mệnh lệnh, đồng thời ba Địa hệ võ sĩ rống giận vọt lên, ba màn hào quang màu hoàng kim cùng nhau hiện ra ngăn cản đám người Địch Áo lại. Còn có mấy gã võ sĩ nhanh chóng lui về phía sau, tựa hồ là muốn kéo giãn khoảng cách công kích, lại còn mấy gã võ sĩ chia ra di chuyển sang hai bên.
Thế nhưng Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông dọc theo đường đi đã từng làm không ít hoạt động giết người cướp của, nên không thiếu tính cảnh giác, muốn đột ngột tập kích bọn họ không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, ba người đã liên thủ nhiều lần dưỡng thành ăn ý tuyệt diệu, đối với lực chiến đấu, phong cách hành động, sở trường cũng tương đối hiểu rõ, nhờ đó chỉ trong nháy mắt bộc phát chiến đấu, bọn họ lập tức phát động phản kích.
Lôi Mông lui về sau một bước, trở tay cầm lấy một tấm thuẫn từ trên lưng xuống, cánh tay lấy đà ném ra, tấm thuẫn phá không mang theo tiếng rít trầm muộn lao thẳng về phía Địa hệ võ sĩ đứng ngoài cùng bên phải.
Đối với gã Hỏa hệ võ sĩ ở đối diện, Ca Đốn cũng lui nhanh chóng về sau, ngay sau đó gầm lên, một con Hỏa Hống Thú cao lớn từ trong rừng cây hiện ra chạy thẳng về phía Ca Đốn.
Hỏa Hống Thú vừa tiến vào trạng thái chiến đấu màu sắc da thịt lập tức hiện ra biến hóa cực lớn, từng mảng da thịt đều phát ra hỏa diễm đỏ bừng, trên hai cái sừng nhọn trên đầu từ đỏ thẩm biến thành đen tuyền, tựa hồ có thứ gì đó đang thay đổi trên đó.
Thời điểm ban đầu Hỏa Hống Thú bị tấn công nguyên lực đã hao tổn hầu như không còn, nếu không nhóm võ sĩ Trân Lâm cũng không dám phát động công kích, còn hiện tại Hỏa Hống Thú đang ở vào thời kỳ toàn thịnh, điều này có ý nghĩa bên phía Địch Áo có thêm một vị Cực Hạn võ sĩ cường đại.
Thấy Hỏa Hống Thú xuất hiện, sắc mặt nhóm võ sĩ bộ lạc liền thay đổi, nếu như bọn hắn sớm nhìn thấy Hỏa Hống Thú, tuyệt đối không dám phát động tiến công như thế. Nhưng giờ phút này hối hận thì đã quá muộn, lúc bộc phát chiến đấu là do bọn hắn định đoạt, nhưng kết thúc chiến đấu khi nào lại nằm trên tay đám người Địch Áo.
Ca Đốn nhảy lên lộn một vòng, tốc độ Hỏa Hống Thú xung phong cũng chậm lại một chút, sau đó Ca Đốn hạ xuống vững vàng trên lưng Hỏa Hống Thú, ngay lúc đó Hỏa Hống Thú lập tức gia tăng tốc độ phóng thẳng tới trước.
Tấm thuẫn Lôi Mông ném ra đánh trúng mục tiêu vang lên thanh âm chấn động chói tai, tấm chắn đúc bằng sắt lại có vẻ cực kỳ yếu ớt, sau một trận va chạm kịch liệt đã vặn vẹo cong vòng lại, còn gã Địa hệ võ sĩ bị công kích kêu thảm một tiếng, trong khi màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ điên cuồng rung động thì thân thể hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.
Lôi Mông học kỹ xảo ném tấm chắn từ một gã võ giả, vừa mới bắt đầu chỉ là do cảm thấy chơi thật tốt, sau đó bởi vì đây là pháp môn công kích từ xa duy nhất khi hắn trở thành Quang Mang võ sĩ. Cho nên hắn luyện tập cách ném tấm chắn tốn không ít công sức. Gã Địa hệ võ sĩ không có bị thương nhưng lực va đập cực lớn khiến cho hắn tạm thời mất đi năng lực khống chế thân thể.
Phía sau Lôi Mông bất chợt có mấy luồng hỏa diễm sáng lên rồi hóa thành trăm ngàn viên hỏa cầu nhanh chóng thổi quét ra bốn phương tám hướng, bao phủ trong phạm vi mười thước.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |