Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Điển - Chương 164

Thần Điển
Trọn bộ 621 chương
Chương 164: Bộ quyền sáo kỳ lạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-621)

Siêu sale Shopee


Bốn gã Hỏa hệ Quang Mang võ sĩ đồng thời buông thả Viêm Bạo phát huy uy lực cực lớn, ở bên trong phạm vi công kích mấy đám cỏ xanh bị thiêu đốt cháy rụi, ba cây đại thụ chọc trời cũng nghiêng ngã sụp đổ ầm ầm, trong đó bao gồm cả cây đại thụ mà dã nhân ẩn thân.

Hành gia vừa xuất thủ là biết có nghề hay không, chỉ một lần đánh chính diện, đám người Địch Áo đã phán đoán được các võ sĩ bộ lạc ở trước mắt này cường đại hơn nhóm võ sĩ bắt Y Toa Bối Nhĩ rất nhiều, lại còn phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, hiển nhiên đây là một nhóm tinh binh trong bộ lạc.

Ngay khi ngọn lửa bộc phát dữ dội, Ca Đốn lập tức ép người xuống trốn sang bên hông Hỏa Hống Thú, dùng thân thể Hỏa Hống Thú làm tấm chắn, không biết có bao nhiêu quả hỏa cầu đánh trúng Hỏa Hống Thú. Nhưng Hỏa Hống Thú vốn là Hỏa hệ yêu thú có năng lực kháng lửa cực mạnh, công kích trình độ này chỉ đủ gãi ngứa cho nó mà thôi.

Địch Áo là người phản ứng cuối cùng, nhưng cũng là người tiếp cận địch nhân sớm nhất, tốc độ hắn như thiên mã hành không vượt xa phần lớn Quang Mang võ sĩ ở trên đại lục, vô số hỏa cầu chuẩn bị va chạm với Địch Áo, thoáng cái đã bị hắn hất ra xa xa.

Gã võ sĩ chống lại Địch Áo cũng là Phong hệ, khi thấy Địch Áo phóng nhanh tới thì con ngươi hắn mở to ra, đó là phản ứng tự nhiên khi nhìn một vật thể di động nhanh vượt xa tầm mắt.

Tốc độ Địch Áo quá nhanh, thân ảnh Địch Áo xẹt qua hư không lưu lại một dãy tàn ảnh, toàn bộ thế giới ở trong mắt của chỉ còn lại một mảng xanh xám đồng nhất, nếu như có thể lưu lại cảnh tượng lúc này thì thế giới ở trong mắt Địch Áo sẽ biến thành một nơi cực tĩnh, cực lặng, không có cả một cơn gió nhẹ.

Khi đối thủ còn chưa kịp điều chỉnh phạm vi quan sát, Địch Áo đã tới rất gần, gã võ sĩ theo bản năng cảm giác được sự tình không ổn lập tức phóng qua một bên. Địch Áo cũng nghiêng người đuổi theo, sau đó giơ tay bắn ra một đạo Phong Nhận.

Gã võ sĩ vừa chạm chân xuống mặt đất, dự định buông thả Phong Ưu Nhã thì đạo Phong Nhận ở trước mặt hắn đã hóa thành vô số quang ảnh ngăn chặn tất cả đường lui của hắn.

Tiếp theo là máu tươi nở rộ, thân thể gã võ sĩ xuất hiện mười mấy vết thương xuyên thủng từ trước ra sau, hắn lắc lắc bất lực chậm chạp ngã quỵ.

Mấy tán cây khổng lồ rơi lung tung xuống mặt đất, cành lá văng tung tóe chung quanh ngăn cản tầm mắt song phương.

Bộ lạc võ sĩ còn dư lại mấy gã Phong hệ võ sĩ thấy tình thế không ổn lập tức lui về, cố gắng bảo vệ đồng bạn và ngăn chặn đối phương phản công.

Thân ảnh Địch Áo từ trong đống cành lá hỗn độn lao ra, giơ tay lên bắn ra một đạo Phong Nhận, lần này từ một đạo Phong Nhận lại hóa ra hơn trăm đạo quang ảnh, một gã Phong hệ võ sĩ lui ra sau hơi chậm không kịp thích phóng Phong Ưu Nhã đã bị quang ảnh xuyên thủng.

"Các ngươi là ai?" Gã thủ lĩnh hô to, lúc này lại mở miệng hỏi thân phận đối phương rõ ràng là có ý tứ cầu hoà. Hắn biết đối phương nhận ra mảnh vỡ tinh thần, cho nên cố gắng giết người diệt khẩu, không ngờ lực chiến đấu của đối phương hung hãn như thế, hiện tại trong lòng hắn đang hối hận vạn phần.

Trong mắt gã thủ lĩnh thì Địch Áo đã biến thành một đối thủ rất đáng sợ

Ở hướng khác, một tia chớp đỏ rực phóng nhanh ra, Hỏa Hống Thú hưng phấn hí dài một tràng, một dãy hỏa diễm rộng chừng mấy thước hiện lên cuốn về phía gã võ sĩ thủ lĩnh.

Trên mặt gã thủ lĩnh hiện ra vẻ hoảng sợ, vừa lui về phía sau vừa giải phóng Bàn Thạch Thủ Hộ, nhưng Hỏa Hống Thú thả ra hỏa diễm chẳng những có nhiệt độ cực cao, mà còn ẩn chứa lực đạo vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt luồng hỏa diễm ập đến, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ lập tức diệt vong. Sau đó luồng hỏa diễm quấn lấy thân thể hắn, trong đó có cả hai gã Phong hệ võ sĩ vừa vặn thối lui vào phạm vi hỏa diễm bao phủ.

Luồng hỏa diễm tiếp tục lan tới hơn trăm mét, dọc đường nó đi hết thảy mọi vật đều bị đốt cháy, ngay cả nham thạch cũng phải sụp đổ trong nháy mắt, mấy gã võ sĩ bị hỏa diễm bao trùm đã sớm biến thành tro bụi tản ra bốn phía.

Hai tay Ca Đốn huy động liên tục chém ra Liệt Diễm Trảm, mỗi một đạo Liệt Diễm Trảm đều phân liệt thành rất nhiều đạo hỏa diễm hình trăng rằm, trong lúc nhất thời đòn công kích của hắn ngưng tụ thành thế công mạnh mẽ như sóng biển dâng trào, phá hủy hết thảy mọi tồn tại ở trên đường bay tới.

Là do phạm vi công kích khác nhau, những gã võ sĩ bộ lạc phải đồng thời đối mặt với bảy, tám, thậm chí là mười đạo Liệt Diễm Trảm, việc này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi năng lực chống đỡ của bọn hắn, lại không có chỗ trốn. Địa hệ võ sĩ có năng lực bảo vệ tính mạng, nhưng mấy gã Địa hệ võ sĩ đã vọt lên trước hết rồi, gã thủ lĩnh cũng bị Hỏa Hống Thú giết chết, hiện tại bọn hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ánh lửa chiếu sáng khắp đất trời, một mình Ca Đốn phát ra lực chiến đấu còn mạnh hơn cả mấy gã Hỏa hệ võ sĩ đối phương cùng nhau buông thả Viêm Bạo

Cây cỏ bị san bằng, thân thể máu thịt hóa thành tro bụi, lúc bấy giờ đang có một bóng người kêu thảm, chật vật né tránh ở trong ngọn lửa.

"Đi mau!" Một gã Địa hệ võ sĩ lớn tiếng quát.

"Đi!" Một gã Địa hệ võ sĩ khác cũng rống lên.

Bọn hắn biết bản thân thoát không được, vì thế không nói thêm một lời nào cố gắng kìm hãm đối thủ, dù thế nào đi nữa Lôi Mông cũng sẽ không buông tha để mặc cho bọn hắn chạy trốn. Lại còn Địch Áo tốc độ nhanh như chớp có thể chấp bọn hắn chạy trước nửa canh giờ, sau đó vẫn còn dư sức đuổi theo giết chết.

Nhưng bí mật bị tiết lộ, kế hoạch cũng thất bại, hai tin tức này phải được truyền trở về, nếu không bọn hắn sẽ trở thành người có tội với bộ lạc.

"Ha ha ha, Địch Áo, bọn hắn còn định chạy trốn kìa!" Lôi Mông cất tiếng cười to.

"Đừng quên còn có ta." Thanh âm Ca Đốn lạnh lùng truyền đến, có Hỏa Hống Thú ở đây, năng lực cơ động của hắn được gia tăng trên diện rộng. Cho dù Địch Áo lười biếng không ra tay, mấy gã Hỏa hệ võ sĩ cũng đừng mong chạy trốn trước mắt Hỏa Hống Thú.

Bên kia chỉ còn lại mấy gã Hỏa hệ võ sĩ đồng thời xoay người liều mạng bỏ chạy về hướng ngược lại.

"Lưu người sống!" Địch Áo hô lên, lập tức buông thả Phong Ưu Nhã đuổi theo, Ca Đốn cũng không chịu rơi lại phía sau, vỗ vỗ Hỏa Hống Thú bám sát thân ảnh Địch Áo.

Ba gã Địa hệ võ sĩ vây công Lôi Mông nhìn thấy Địch Áo, Ca Đốn và đầu Hỏa Hống Thứ cực kỳ đáng sợ đã rời khỏi chiến trường đuổi bắt đồng bọn của bọn hắn, thế là chúng lập tức đưa mắt qua ngầm trao đổi, trong lòng bọn hắn đều biết rõ ràng đây là một cơ hội quá tốt.

Một gã võ sĩ trong đó lao mạnh về phía Lôi Mông, hai tên võ sĩ ở ngoài đứng ở vị trí hiểm yếu, thấy người đồng bạn đã giành xuất kích trước, bọn hắn lập tức dừng bước, sau đó nhắm hai phương hướng khác nhau cắm đầu bỏ chạy.

Lôi Mông cười lạnh phóng thẳng tới nghênh đón gã võ sĩ cản đường, theo một tiếng nổ ầm vang, hai thân ảnh tản ra kim quang đụng vào nhau, gã võ sĩ kia thua kém Lôi Mông tới năm, sáu cấp. Nếu có đồng bọn hỡ trợ còn có thể chống đỡ một trận, nhưng bây giờ chỉ còn lại có một mình hắn, làm gì ngăn cản được một kích toàn lực của Lôi Mông, vừa va chạm một lần màn hào quang trên người hắn đã trực tiếp biến mất, thân thể bị đụng bay ngược ra sau.

Gã võ sĩ bay ra bảy, tám thước, lăn thêm mấy vòng rồi tung mình nhảy lên, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, rồi lập tức đánh tới Lôi Mông lần nữa.

"Chết đi!" Lôi Mông giận dữ rống lên, tiếp theo một quyền trào ra.

Gã võ sĩ vừa vọt tới trước vừa buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, trước sau gì cũng chết, hiện tại trì hoãn Lôi Mông được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Thực lực Lôi Mông chỉ là Quang Mang võ sĩ cấp tám còn không tính là mạnh mẽ, nhưng hắn đánh chiến nhiều lắm, so sánh với những người cùng lứa tuổi, hắn có năng lực nắm chắc thời cơ chiến đấu rất tốt. Mắt thấy đối thủ buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ, tốc độ hắn chạy nước rút đột nhiên tăng nhanh, sau đó vận lực tung ra một quyền đánh lên trên quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ vừa mới xuất hiện, Bàn Thạch Thủ Hộ còn chưa được giải phóng thành công đã bị đánh nát, quyền phong của Lôi Mông thuận thế nện thẳng vào trái tim đối thủ.

Gã võ sĩ lại văng ra ngoài lần nữa, lăn ra xa hơn mười thước, tai mắt mũi miệng đồng thời xuất huyết, lồng ngực cũng lõm vào một lỗ lớn, mắt thấy là không sống nổi rồi.

Lôi Mông một kích đắc thủ, không có ngừng lại chút nào, trực tiếp xoay người đuổi theo gã võ sĩ chạy trốn bên trái, về phần gã võ sĩ chạy trốn bên phải thì Lôi Mông không có biện pháp quan tâm. Thế nhưng hắn tin tưởng đến khi Địch Áo và Ca Đốn trở về, đối phương không thể nào trốn thoát được.

Gã võ sĩ bên phải thấy Lôi Mông không có đuổi theo thì không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, vội vàng dùng hết sức tăng tốc chạy trốn, chỉ cần ra khỏi rừng cây này chặt đứt phạm vi quan sát của địch nhân, sau đó chạy vào trong khu đồi núi chập trùng nhờ đá tảng và bụi cỏ che dấu, hắn có lòng tin không bị đối phương phát hiện. Nói đến năng lực sinh tồn, rất ít người có thể so sánh với những chiến sĩ bộ lạc.

Không đợi hắn chạy đi xa, từ trong bụi cỏ đột nhiên hiện ra một đạo thân ảnh ngăn chặn đường đi của hắn, thì ra là tên dã nhân mà đám võ sĩ bộ lạc truy đuổi mấy ngày qua.

Nhưng bây giờ song phương đã thay đổi vai trò với nhau, gã võ sĩ không khỏi mắng to ở trong lòng, vài ngày trước nhà ngươi bị đuổi như chó cùng đường, bây giờ lại dám đường cản lão tử? Thế nhưng gã võ sĩ bộ tộc đã sớm không còn tâm tư bắt giữ đối phương, hắn chỉ một lòng tìm cách thoát khỏi nơi này. Nhìn thấy dã nhân ngăn cản trước mặt, thân hình hắn đột nhiên gia tốc tông thẳng vào tên dã nhân, miệng nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"

Tên dã nhân yên lặng nhìn gã võ sĩ vọt tới chỗ mình, ngay khi song phương sắp đụng vào nhau, con mèo nhỏ trong ngực dã nhân bỗng nhiên sáng ra một tầng quang mang nhu hòa, tia sáng nhanh chóng khuếch tán bao phủ toàn thân dã nhân vào trong.

Gã võ sĩ nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này liền lộ ra thần sắc kinh hãi, hiển nhiên hắn rõ ràng chuyện này có ý nghĩa như thế nào, nhưng khoảng cách ở giữa hai người thật sự là quá gần, hắn căn bản không thể nào dừng lại được, đành phải tuyệt vọng trơ mắt nhìn chính mình đâm đầu vào trong luồng quang mang kia.

"Ầm..."

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, luồng quang mang trắng noãn thoạt nhìn cực kỳ nhu nhược lại bền bỉ ngoài dự liệu, khi gã võ sĩ tông vào không có dẫn phát một tia dao động, ngược lại tia sáng Bàn Thạch Thủ Hộ trên người gã võ sĩ lại không chịu nổi lực va chạm như vậy, nhất thời rung chuyển vài cái rồi biến mất.

Khi quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người võ sĩ biến mất, dã nhân phóng thẳng tới nhanh như chớp, lấy tay chộp tới vị trí trái tim gã võ sĩ, tên kia nhất thời kêu thảm một tiếng ngã gục xuống đất.

Chỉ vài giây sau gã võ sĩ chật vật bò dậy, nhưng vào lúc này hắn mới phát hiện lồng ngực của mình đã xuất hiện một cái lỗ thủng nhìn thấy mà giật mình, máu tươi từ đó tuôn trào ra ngoài. Gã võ sĩ nhìn vết thương trên ngực mà không thể tin đây là sự thật, vừa liếc sang dã nhân định nói gì đó, thế nhưng vẫn không thể nói ra thành lời, thân thể lay động mấy cái liền đổ gục xuống đất.

Luồng quang mang màu trắng tản đi, con mèo nhỏ trong ngực dã nhân thoạt nhìn hơi uể oải, khẽ cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư, hai mắt dã nhân lộ ra thần sắc ôn nhu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó, lại móc ra một viên tinh thể lóe sáng nhét vào trong miệng con mèo, mở miệng nói với chất giọng cứng ngắc: "Miêu Tử ...ngoan ... ăn đi!"

Miêu Tử vừa nuốt viên tinh thể liền an tĩnh lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Lôi Mông đuổi theo gã Địa hệ võ sĩ còn sống ở phía xa xa, ánh mắt dã nhân lóe lên, do dự một hồi cũng bắt đầu đuổi theo. Động tác của hắn nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn Lôi Mông nhiều lắm, cho dù là bụi cây hay là đại thụ chọc trời cũng không thể tạo thành bất kỳ trở ngại nào, không hề ảnh hưởng tốc độ di chuyển của dã nhân, qua không bao lâu, dã nhân đã đuổi kịp Lôi Mông.

Lôi Mông thấy dã nhân đuổi theo không khỏi trì hoãn tốc độ chậm lại, trong lòng tăng lên vài phần cảnh giác, mặc dù nói địch nhân của địch nhân là bằng hữu, nhưng ai biết những tên võ sĩ bộ lạc này đang giở trò quỷ gì, cẩn thận luôn luôn tốt.

Dã nhân tựa hồ biết Lôi Mông đang lo lắng chuyện gì, có lẽ là hắn không quen kề vai chiến đấu với người khác, vì thế hắn trực tiếp lách qua Lôi Mông chạy lên ngăn cản trước mặt gã Địa hệ võ sĩ.

Lôi Mông thấy thế liền vững tin hơn, lập tức gia tăng tốc độ.

Gã võ sĩ mới vừa nghe thấy đồng bọn kêu thảm thiết, bây giờ bị Lôi Mông đuổi theo thì tâm phiền ý loạn, nhìn thấy có người ngăn chặn ở trước không cần suy nghĩ toàn lực buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ lao thẳng tới chỗ dã nhân.

Dã nhân thấy võ sĩ đánh tới bỗng nhiên nhanh chóng lùi về phía sau, khi ngang qua một cây đại thụ, dã nhân vươn tay phải ra đánh lên thân cây một cái, thân cây to chừng một người ôm lại bị dã nhân một chưởng đánh gãy đổ ầm ầm xuống mặt đất, không biết là do may mắn hay canh chuẩn xác mà thân cây lại vừa vặn ngã thẳng xuống đầu gã võ sĩ.

Một tiếng "răng rắc" vang lên, thân cây bị gã võ sĩ tông gãy văng ra ngoài, trong lúc nhất thời cành gãy lá cây bay tung tóe, còn gã võ sĩ không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ có tốc độ không khỏi chậm lại một nhịp, nhất thời khoảng cách giữa hắn và Lôi Mông bị kéo gần lại.

Gã võ sĩ vô cùng khẩn trương, hai chân đẩy nhanh tốc độ, nhưng mặc cho hắn chạy trốn hướng nào, tốc độ mau ra sao cũng không thể so sánh với dã nhân kia, ngay cả Lôi Mông ở phía sau cũng càng lúc càng gần.

Chuyện làm cho gã võ sĩ căm tức chính là dã nhân không có ý định chiến đấu chính diện với hắn, chẳng qua là chạy tán loạn trong rừng chợt đông chợt tây, thỉnh thoảng đánh gãy một cây đại thụ chắn đường hắn. Mặc dù thủ đoạn như vậy không có cách nào tạo thành thương tổn hữu hiệu đối với gã võ sĩ, nhưng vẫn thành công trì hoãn tốc độ của hắn.

Lúc gã võ sĩ lại đánh bay một thân cây nữa, Lôi Mông và gã võ sĩ chỉ còn cách nhau năm, sáu thước, đây là một khoảng cách phi thường nguy hiểm. Hiển nhiên gã võ sĩ cũng ý thức được điểm này, quang mang quanh người đã phát sáng tới trình độ chói mắt, tùy thời đề phòng công kích từ phía sau ập đến.

Lôi Mông dậm chân thật mạnh, thân hình như một viên đạn pháo bắn tới tông thẳng vào sau lưng gã võ sĩ.

Va chạm kịch liệt trong dự liệu không có phát sinh, khi Lôi Mông sắp đụng vào gã võ sĩ, hắn đột nhiên tiến tới một bước làm giảm lực đạo rất nhiều. Dù là như vậy, hắn cũng bị Lôi Mông tông bay ra ngoài, thế nhưng đây cũng là mục đích của hắn, trải qua một lần va chạm, khoảng cách giữa hắn và Lôi Mông lại được kéo giãn ra.

Gã võ sĩ ở trên không trung lộ ra sắc mặt vui mừng, mặc dù đụng nhau với Lôi Mông làm cho hắn sinh ra cảm giác choáng váng, nhưng lần này giao ra là đáng giá. Vào lúc này hắn có hi vọng chạy trốn rất lớn, mắt thấy chuẩn bị chạy ra khỏi rừng cây rồi, chỉ cần lao ra khỏi rừng cây, cái tên dã nhân chán ghét kia sẽ không có biện pháp quấy rầy hắn.

Nhưng đây nhất định là hy vọng xa vời mà thôi, dã nhân hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, lập tức phóng thân hình lên cao nghênh đón gã võ sĩ đang ở giữa không trung.

Gã võ sĩ nhe răng cười, mặc dù Bàn Thạch Thủ Hộ bị Lôi Mông va chạm đã có dấu hiệu không ổn định, nhưng tuyệt đối không phải thứ dựa vào thân thể máu thịt là có thể đối kháng.

Dã nhân có phương thức công kích phi thường kỳ lạ, tựa hồ không hiểu cách sử dụng bí kỹ, chỉ dùng quyền trực tiếp đánh tới gã võ sĩ, tên kia cười càng thêm rạng rõ, nói đùa gì vậy? Chỉ dùng một tay là có thể công phá đạo phòng ngự của Bàn Thạch Thủ Hộ?

Trong chốc lát, ánh mắt gã võ sĩ lưu tại trên cánh tay dã nhân, trên mấy đốt ngón tay ngăm đen đeo một bộ quyền sáo (găng tay) trắng hếu hình thức cổ quái, nhìn bộ dáng tựa hồ là dùng xương cốt dã thú chế luyện.

Theo lý thuyết độ cứng xương cốt là có giới hạn, nhưng không biết tại sao gã võ sĩ bỗng nhiên biến sắc. Thân thể hắn ở trên không trung căn bản không có cách nào thay đổi phương hướng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu quyền dã nhân đánh tới.

Quả đấm nho nhỏ va chạm với vòng bảo hộ của gã võ sĩ, chuyện tình kỳ dị lập tức hiện ra, phía trên quyền sáo bỗng nhiên sáng lên một tầng bạch quang xuyên thấu vòng sáng Bàn Thạch Thủ Hộ thế như chẻ tre, kích thẳng vào ngực gã võ sĩ.

Gã võ sĩ sợ hãi hét lên điên cuồng, hai cánh tay thu về chắn trước ngực, kèm theo một tiếng "răng rắc" giòn vang, hai tay cánh tay gã võ sĩ lại bị một quyền của dã nhân đánh gãy, cả người bay ngược về sau như diều đứt dây.

Thân hình Lôi Mông bay lên giữa không trung nhìn thấy một cảnh như thế liền đánh thêm một quyền vào gã võ sĩ, Bàn Thạch Thủ Hộ không chịu đựng được đả kích liên tiếp lập tức diệt vong. Gã võ sĩ lại bị đánh bay tới trước, lúc bay qua đỉnh đầu dã nhân thì chạm mạnh vào một thân cây rớt thẳng xuống đất.

Dã nhân đi tới ôm Miêu Tử vào ngực, lẳng lặng nhìn Lôi Mông.

Lôi Mông cười cười với dã nhân, quét mắt tới bộ quyền sáo trên tay dã nhân. Nói thật là trước đây Lôi Mông cũng không nghĩ tới dã nhân có thể ngăn cản gã võ sĩ, hơn nữa bộ quyền sáo này rốt cuộc là thứ gì?

Địch Áo và Ca Đốn sóng vai quay trở về, bên này Lôi Mông còn đang quét dọn chiến trường, mặc dù những gã võ sĩ bộ lạc kia thoạt nhìn rất nghèo, ngay cả y phục trên người cũng không mua nổi, nhưng tóm lại vẫn có thể tìm ra vài thứ, chân châu chấu cũng có thịt mà.

Dã nhân tựa hồ rất thích công việc này, thế nhưng hắn không tranh giành với Lôi Mông, những nơi Lôi Mông tìm kiếm qua hắn mới tiến lên xem xét cẩn thận thêm một lần. Nếu có một vị triết nhân ở chỗ này nhất định phải cảm khái dâng trào, nhân tình thế thái đúng là quá bi thảm mà, ngay cả mấy tên rách nát còn thua cả ăn mày kia cũng bị người ta bòn rút mấy lần, chết rồi mà vẫn khổ.

Địch Áo nhìn sang Ca Đốn, chậm rãi nói: "Hôm nay nghỉ ngơi lâu một chút, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

"Ừ." Ca Đốn gật đầu: "Ngươi muốn thế nào thì cứ làm như thế đi, ta hơi mệt."

"Nói nhảm." Địch Áo không nhịn được cười nói: "Một hơi buông thả nhiều Diễn Sinh bí kỹ như vậy, nếu là ta cũng chịu không nổi. Ca Đốn, ngươi không thể suy nghĩ kỹ hơn khi động thủ hay sao? Lưu lại cho mình vài phần nguyên lực."

"Ha ha ha, những lời này ta đã nói với Ca Đốn không biết bao nhiêu lần." Lôi Mông đi về phía một cỗ thi thể, dùng chất giọng châm chọc nói: "Vô dụng!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-621)