← Ch.166 | Ch.168 → |
"Ngươi đã biết như thế, tại sao còn suy nghĩ nữa? Làm như lời Địch Áo nói không phải là tốt rồi hả?" Ca Đốn vẫn chưa thể hiểu được ý của Lôi Mông.
Lôi Mông cười cười nói: "Là vì nó quá lớn cho nên ta mới thấy được cơ hội ở trong đó, Ca Đốn, cho dù ngươi không nói ta cũng biết gia cảnh ngươi ở Thiên Không Thành chắc chắn không kém, hẳn là có trợ thủ riêng."
Ca Đốn biến sắc, vừa định nói gì đó đã bị Lôi Mông phất tay cắt đứt: "Trước hết nghe ta nói đã, ở nhà ta cũng có một ít nhân thủ, Ca Đốn, ngươi hiểu ý ta không?"
Ca Đốn trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: "Ý ngươi là liên hiệp vào chung một chỗ?"
"Tại sao lại không chứ?" Lôi Mông hỏi ngược lại: "Các ngươi cũng đã nhận định sớm muộn gì khu vực quặng mỏ cũng không thuộc về chúng ta, như vậy còn không bằng làm thử một lần, có lẽ tới lúc đó chúng ta lấy được còn nhiều hơn tưởng tượng."
Ca Đốn lắc đầu nói: "Lôi Mông, ngươi đã biết Thiên Không Thành, vậy thì cũng đã nghe nói qua loại chuyện này bọn họ sẽ không dễ dàng nhúng tay vào, huống chi lại là tình huống liên thủ với người ngoài."
"Ngươi vẫn chưa hiểu ý ta, ta nói là ngươi tự đi tìm trợ thủ, chứ không phải điều động quân đội Thiên Không Thành." Lôi Mông buồn cười nói.
Ánh mắt Ca Đốn nhìn Lôi Mông rất phức tạp, nhẹ giọng đáp: "Được rồi, cho dù làm đúng như ngươi nói, ta tìm được một số người chạy tới đây, sợ rằng vẫn không thể cải biến được chuyện gì mà?"
"Đừng quên còn có ta, lực lượng hai bên liên hiệp ở chung một chỗ, còn có bên phía Đường Ân Nam tước, nếu như thật sự không được thì lại lôi kéo Thánh Đế Tư học viện vào, nhiêu đó cũng đủ có chút ít hy vọng chứ?"
Lúc này Địch Áo và Ca Đốn mới nhớ tới cho tới bây giờ Lôi Mông vẫn không từng nhắc đến bối cảnh nhà hắn, chỉ biết là tỷ muội hắn rất nhiều. Thế nhưng nghe giọng điệu Lôi Mông, hình như thực lực nhà của hắn rất mạnh.
"Lôi Mông, nhà của ngươi rốt cuộc làm nghề gì?" Ca Đốn tò mò hỏi, khẩu khí Lôi Mông thật sự là quá lớn rồi.
"Không nói cho ngươi!" Lôi Mông cười hì hì nói.
"Cái bệnh gì vậy nè trời!" Ca Đốn nghiêm mặt nói: "Đến lúc ngươi mang người tới đây, không phải chúng ta cũng sẽ biết hay sao?"
"Bây giờ là bây giờ, sau này là sau này."
"Các ngươi đã suy nghĩ đến thời hạn chưa?" Địch Áo nhẹ giọng nói: "Lôi Mông, bây giờ ngươi lập tức chạy về nhà, sau đó mang người tới đây, đoán chừng phải mất thời gian bao lâu?"
"Cái này..." Sắc mặt Lôi Mông hơi lúng túng, hắn không có nghĩ đến điểm này, ấp a ấp úng trả lời: "Không sai biệt lắm thì chừng một năm rưỡi..."
"Cái gì?" Địch Áo kinh hãi, hắn từng đoán nhà của Lôi Mông ở cách Khắc Lý Tư bình nguyên rất xa, nhưng không ngờ tới lại xa như vậy.
"Ca Đốn, còn ngươi?"
"Đi nhanh về nhanh chắc là một năm." Ca Đốn cười khổ nói.
"Hai người các ngươi..." Địch Áo câm lặng ngây người tại chỗ, ảo não nói: "Tại sao lại chạy đến địa phương xa như vậy lịch lãm?"
"Rời nhà xa một chút mới an nhàn nha!" Lôi Mông nói.
"An nhàn? Người nhà của ngươi đối xử với ngươi không tốt?" Địch Áo nói.
"Không phải là không tốt, nhưng..." Lôi Mông gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, thế nhưng phần biểu hiện ra chỉ có ba phần là nội tâm chân thực, bảy phần khác là cố ý giả vờ: "Ta chỉ có hai muội muội, còn lại toàn là tỷ tỷ, các ngươi có thể tưởng tượng được mấy chục nữ nhân suốt ngày khua môi múa mép trước mặt ngươi là tình cảnh gì không?"
"Giới thiệu cho ta mấy người, ta sẽ giúp ngươi." Ca Đốn nói.
"Cút!" Lôi Mông cả giận hét lên.
Thật ra từ đề tài này là có thể thấy được năng lực thích ứng cường đại của con người lớn đến cỡ nào, khi lần đầu tiên Ca Đốn tỏ ý cảm thấy hứng thú đối với tỷ muội Lôi Mông, Lôi Mông đã giận quát lên như sấm, còn chuẩn bị liều mạng với Ca Đốn, nhưng khi tái diễn nhiều lần, lửa giận của Lôi Mông từ từ giảm xuống, cho đến bây giờ chỉ mắng một tiếng, ném ánh mắt khinh thường qua mà thôi.
Dĩ nhiên thích ứng không có nghĩa là đồng ý, nếu có một ngày Ca Đốn thật sự thông đồng với tỷ tỷ Lôi Mông, đoán chừng tên này sẽ lập tức trở nên điên cuồng.
"Coi như các ngươi trong vòng một năm có thể chạy đi rồi quay trở về, thời gian chắc chắn không kịp." Địch Áo liền chuyển lại đề tài: "Một năm sau, khu vực khai thác đã sớm bị người ta cướp đoạt sạch sẽ rồi."
"Cũng không nhất định, vào thời kỳ Đại Thiên Tai có vẫn thạch xâm nhập sâu vào trong đại địa mấy ngàn thước, trong thời gian một năm bọn họ tìm thấy không được bao nhiêu đâu." Lôi Mông nói.
"Cái ngươi nói chính là tinh thần kết tinh." Ca Đốn nói: "Tinh thần kết tinh và mảnh vỡ tinh thần giống nhau hay sao?"
Sau khi vẫn thạch đụng vào mặt đất sẽ nổ tung, từng khối vẫn thạch sẽ bắn ra bốn phía, đây là mảnh vỡ tinh thần, mà cả viên vẫn thạch sẽ tiếp tục đâm sâu vào trong lòng đất, đó là tinh thần kết tinh.
Tinh thần kết tinh bất kể là hiệu quả hay là giá trị đều cao hơn mảnh vỡ tinh thần rất nhiều, nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi. Chuyện này hoàn toàn có thể lý giải, có người nào lại nhàn rỗi quá mức đi thuê một đám thợ đào hầm khắp nơi? Hơn nữa lại còn phải đào sâu xuống mấy ngàn thước, cho dù dư thừa tinh lực nhưng tài lực căn bản không thể nào chống đỡ nổi.
Huống chi, bọn họ có thể lấy được mảnh vỡ tinh thần từ tay người khác, làm thế chẳng phải là đơn giản hơn sao?
"Cho dù nói thế nào, chờ đến khi chúng ta tìm được khu vực quặng mỏ rồi quyết định sau." Lôi Mông nói.
Ca Đốn đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn lại, dã nhân vẫn còn đang đứng ở dưới hố, ngơ ngác nhìn tới bọn họ.
"Đứng đó làm gì?" Ca Đốn ngoắc tay hô lớn: "Tới đây!"
Dã nhân nghe thấy Ca Đốn gọi hắn lập tức triển khai cước bộ nhanh chóng chạy tới.
"Thiệt là... hắn cho rằng chúng ta sẽ không để ý tới hắn sao?" Lôi Mông thở dài nói.
Nếu dã nhân không cùng đi tới đây, bọn họ vốn có thể thoải mái rời đi. Nhưng bây giờ bọn họ không thể làm như vậy, đây là vấn đề nhân tính. Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông đã từng giết người phóng hỏa không ít, không có tư cách nói bản thân mình là người tốt, bọn hắn bây giờ chỉ cầu cho tinh thần yên tâm thoải mái là tốt rồi. Có câu nói ăn đồ của người thì phải lo chuyện nhà người, hiện tại mảnh vỡ tinh thần đã ở trên người bọn họ, vì thế bọn họ phải có trách nhiệm giải quyết phiền toái giúp dã nhân, xem như là phí bảo hộ, nếu cứ như vậy rời đi bọn họ còn xứng làm võ sĩ không?
"Hình như những gã võ sĩ bộ lạc kia cũng biết Khắc Lý Tư bình nguyên có một khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm." Địch Áo vừa quan sát dã nhân chạy tới vừa nói.
"Làm sao ngươi biết?" Ca Đốn hỏi.
"Mới vừa đụng tới tên tiểu tử ngốc này, hình như những gã võ sĩ bộ lạc kia chỉ muốn hù dọa chúng ta chạy trốn, sau đó nhìn thấy mảnh vỡ tinh thần nằm trong bụi cỏ, bọn hắn lập tức thay đổi chú ý." Địch Áo nói.
"Bọn họ đang giằng co với Thánh Đế Tư hồ mà? Hẳn là không còn lực lượng đưa đến bên này mới đúng?" Lôi Mông nói.
"Lần cuối cùng ta thấy tiểu tử ngốc này là ở Thánh Đế Tư hồ." Địch Áo nói: "Hắn có thể tới đây thì những võ sĩ bộ lạc kia cũng có thể tới đây."
"Ai dà, càng ngày càng phiền toái đây." Ca Đốn thở dài nói.
"Đúng vậy, ruồi nhiều lắm." Địch Áo cười đáp.
Lúc này dã người đã chạy tới phụ cận, mỉm cười với đám người Địch Áo rất có sức cuốn hút, trước kia hắn từng cười mấy lần nhưng nụ cười chỉ lướt qua rồi biến mất. Còn bây giờ tựa như đóa hoa không ngừng nở rộ biểu hiện ra nội tâm hắn đang thật sự vui mừng.
Đám người Địch Áo có chút kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới dã nhân này cười lên lại dễ coi như thế, thậm chí làm cho bọn họ bỏ qua khuôn mặt dơ bẩn mấy năm chưa từng rửa một lần kia.
"Đi thôi." Địch Áo nhẹ giọng nói.
Dã nhân gật đầu một cái rồi phóng tới trước, chạy ra vài chục bước mới bật người nhảy lên, động tác của hắn vô cùng mạnh mẽ, nhảy một cái là bay ra xa mười mấy thước, vừa tiếp đất liền quay đầu lại cười cười nhìn về phía đám người Địch Áo, sau đó tiếp tục chạy tới.
"Hình như chưa từng có bằng hữu." Ca Đốn cũng phải thổn thức, thở dài nói.
"Nói nhảm." Lôi Mông nói: "Chúng ta nói nhiều một tý là hắn nghe không hiểu, hơn nữa hắn nói chuyện cứng ngắc như thế. Nếu từng có bằng hữu, hắn sẽ không đần như vậy."
"Thế nhưng cái mùi trên người hắn làm cho người ta khó thể chịu nổi." Địch Áo cười nói: "Sau khi chúng ta trở lại Nam tước lĩnh sẽ tìm người tắm rửa cho hắn."
"Ừ, tìm cho hắn một bộ y phục thật đẹp nữa, tiểu tử này hẳn là rất anh tuấn." Lôi Mông nói. -
"Không sai." Ca Đốn nói: "Rồi giới thiệu tỷ tỷ của ngươi cho hắn, để cho hắn làm tỷ phu của ngươi."
"Ngươi? Tại sao luôn luôn đánh chủ ý lên tỷ tỷ ta vậy hả?" Lôi Mông chửi ầm lên.
"Ha hả!" Ca Đốn cười lên rạng rỡ, thúc Hỏa Hống Thú chạy tới dã nhân.
Dựa vào dã nhân có năng lực cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, đám người Địch Áo đi một đường không có gặp phải phiền toái gì. Bọn họ cũng không muốn tranh đấu với người khác, chỉ cần dã nhân phát hiện phía trước có biến, bọn họ sẽ tránh ra rất xa.
Hai ngày sau, bọn hắn bước lên một ngọn đồi cao, từ đó có thể nhìn thấy Thiên Tinh hồ ở phương xa, nhưng thấy và đi tới là hai chuyện khác nhau. Bọn họ leo xuống dưới, xuyên qua rừng cây phía trước, lại băng qua mấy con sông nhỏ mới tới Thiên Tinh hồ, đoạn đường này ít nhất phải tốn nguyên một buổi sáng.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |