← Ch.175 | Ch.177 → |
Một lúc lâu sau, hình như cô bé nhớ lại gì đó, trong ánh mắt toát ra vài phần buồn bã thảm thiết, giọng nói cũng theo đó hạ thấp xuống: "Ta... không có."
Thấy cô bé phản ứng, mấy người Địch Áo liếc nhìn nhau, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao cô bé này lưu lạc bên ngoài, nhưng hẳn là đã xảy ra một vài chuyện không tốt. Nàng biết nói một chút chứng tỏ từng sống trong một hoàn cảnh tương đối văn minh, lại liên tưởng đến tình cảnh những bộ tộc võ sĩ đuổi giết nàng, từ đó xem như không khó để suy đoán xuất thân nàng.
Thế nhưng mấy chuyện này không có quan hệ gì với mấy người Địch Áo, so sánh với nhau thì đám người Địch Áo cảm thấy hứng thú với bộ quyền sáo thần bí trên tay cô bé hơn.
Lúc này Ngã Lệ đã dọn dẹp hồ tắm xong, Địch Áo, Lôi Mông và Ca Đốn cùng nhau đi vào.
Trong sân chỉ còn lại Tác Phỉ Á, Ngã Lệ và cô bé kia, Tác Phỉ Á thật sự là nhìn không nổi tư thế "lớn mật" của cô bé ở trên tàng cây, không nhịn được mới nhẹ giọng nói: "Xuống đây ngồi đi."
Cô bé chần chờ một lát, từ trên cây nhảy xuống, theo từng động tác của nàng, cái váy rách te tua trên người nhất thời đón gió bay phất phới, cô bé tựa hồ không ý thức được mình lộ cảnh xuân ra ngoài, cứ thế ngồi xuống ghế rất tự nhiên.
Không biết là do Tiểu Miêu Tử giãy dụa mệt mỏi hay là đã quen thuộc "mùi vị mới" trên người chủ nhân rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, nằm ở trong ngực cô bé không nhúc nhích, đôi mắt tròn vo tò mò đánh giá Tác Phỉ Á ngồi ở đối diện.
"Thật là đáng yêu." Tác Phỉ Á dù sao cũng là nữ tử, ánh mắt không thể tránh khỏi bị dáng điệu thơ ngây chân thành của Miêu Tử hấp dẫn, vừa định đưa tay ra kiểm tra bất chợt nhớ tới kết quả của nữ bằng hữu lúc trước, không khỏi ngượng ngùng rụt tay trở về.
Cô bé kia hiển nhiên không hiểu Tác Phỉ Á đang định làm gì, cũng không biết cách đáp lại, giờ phút này tất cả lực chú ý của nàng đều đặt ở trên ống tay áo của mình. Thật ra ống tay áo không dài, chỉ đến cùi chỏ của nàng mà thôi, nhưng so sánh với mảnh da thú nàng mặc trước kia tự nhiên là dài hơn rất nhiều.
Nếu đổi thành những người khác thì chỉ cần vén ống tay áo lên là được rồi, nhưng cô bé hiển nhiên không có ý định làm như vậy, mà trực tiếp vươn tay ra giật nửa đoạn ống tay áo xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn ở bên trong.
Tác Phỉ Á nhìn thấy mà có cảm giác cực kỳ bất lực, chẳng lẽ từ trước tới giờ nàng chưa từng mặc qua y phục? Nàng giật xuống như vậy, bộ y phục này còn có thể mặc ra ngoài không đây? Nhưng sau một lát, ánh mắt Tác Phỉ Á liền đọng lại, đây là cánh tay như thế nào một chứ? Trên da thịt trắng nõn hiện ra rất nhiều vết thương loang lổ, mỗi một vết sẹo tựa hồ nói lên cô bé từng gặp qua những loại kinh nghiệm như thế nào. Hai mắt Tác Phỉ Á không khỏi bắt đầu ướt át, nhìn bộ dạng cô bé này niên kỉ hẳn là không lớn, tại sao những người đó lại có thể hạ quyết tâm đối xử với nàng như vậy chứ?
Tác Phỉ Á đang định hỏi cho rõ ràng nhưng lại ngại đối phương không rành nói chuyện trao đổi, dù có hỏi cũng như không, trong lúc nhất thời tìm không ra có thể vấn đề có thể trả lời đơn giản, không khí tự nhiên lâm vào trầm mặc.
Thời gian trôi qua thật lâu, một chuyện khiến cho Tác Phỉ Á càng thêm khiếp sợ xuất hiện, túi nước chứa mảnh vỡ tinh thần mà Lôi Mông đặt ở trên bàn làm cho Miêu Tử chú ý, nó không an phận nằm ở trong ngực cô bé, từ từ di chuyển lên muốn bò lên trên bàn. Điều này cũng không có gì, mấu chốt là ở cử động của cô bé, nàng vỗ nhẹ Miêu Tử một cái, lộ ra nụ cười cưng chiều khả ái, sau đó đưa tay móc ra một khối mảnh vỡ tinh thần nhét vào trong miệng Miêu Tử.
"Ngươi... ngươi làm gì?" Tác Phỉ Á căn bản không kịp ngăn cản nữa, cứ thế trợn mắt há mồm nhìn cô bé kia làm việc, chẳng lẽ nàng điên rồi?
Cô bé bị dọa cho sợ hết hồn, không khỏi cảnh giác nhìn Tác Phỉ Á, theo bản năng ôm chặc Miêu Tử vào trong ngực, sau lưng khẽ cong lại, không khí trong sân nhất thời trở nên cực kỳ khẩn trương.
Tác Phỉ Á nhận thấy ngữ khí của mình hơi nghiêm khắc, nhưng nàng khống chế không được tâm tình của mình, đây chính là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm a...aaa? Một khối như vậy đã đủ cho người bình thường phấn đấu cả đời rồi, nhưng cô bé này là do đám người Địch Áo mang về, Tác Phỉ Á có thể không cần để ý những người khác, nhưng nàng không thể không bận tâm đến Địch Áo cảm thụ, đành phải hạ giọng nói: "Ngươi có biết đang đút cho nó ăn cái gì không?"
"Thánh... Thạch!" Cô bé nói rất chậm, vừa chậm rãi đứng lên vừa lui về phía sau. Mặc dù Tác Phỉ Á đã cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng cô bé vẫn nhạy cảm phát hiện sự tức giận trong đáy mắt Tác Phỉ Á.
Thánh Thạch? Cho tới bây giờ Tác Phỉ Á chưa từng nghe thấy có người nào gọi mảnh vỡ tinh thần như vậy, đang định nói tiếp điều gì đó thì mấy người Địch Áo từ trong phòng tắm đi ra, thấy tình cảnh trong sân không khỏi ngẩn người kinh ngạc, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nàng đưa mảnh vỡ tinh thần cho con mèo nhỏ ăn!" Tác Phỉ Á nói tới đây mới kịp phản ứng, con mèo bình thường làm sao có thể nuốt trôi mảnh vỡ tinh thần? Chuyện này chỉ có một cách giải thích, đó là con mèo nhỏ này chính là yêu thú, nhưng nàng chưa từng nghe nói đến mèo cũng có thể biến thành yêu thú, quả thực là khó thể tin tưởng.
Địch Áo không khỏi cười khổ, ban đầu hắn, Lôi Mông và Ca Đốn nhìn thấy cảnh đó cũng kinh hãi rất lâu, huống chi là Tác Phỉ Á, nàng không bị hù dọa mới là lạ.
"Lại đây ngồi đi, không có chuyện gì đâu!" Địch Áo nói với cô bé, sau đó vỗ vỗ vai Tác Phỉ Á: "Muốn ăn thì cứ cho nó ăn, dù sao những món đồ này là nàng đưa cho chúng ta."
"Nói thì nói như thế, nhưng mấy ngày hôm trước nó mới vừa ăn xong một lần, lần này lại còn ăn nữa?" Tác Phỉ Á cau mày nói: "Nếu như vẫn tiếp tục ăn như vậy, vậy thì cần phải tốn bao nhiêu mảnh vỡ tinh thần đây?"
Mấy người Địch Áo đều ngớ ngẩn, trước kia bọn họ thật sự không nghĩ tới vấn đề này, cứ cho rằng chính là đồ của người ta, người ta muốn cho mèo hay cho chó ăn cũng không có quan hệ gì hết. Nhưng bây giờ nhìn lại, sợ rằng một túi mảnh vỡ tinh thần còn chưa đủ cho đầu Miêu Tử này ăn, đợi đến khi ăn hết thì làm gì bây giờ? Đuổi cô bé ra khỏi cửa sao? Vậy không khỏi quá mức bất cận nhân tình rồi, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy coi như là có một tòa Kim Sơn sớm muộn gì cũng bị con mèo này ăn sụp.
"Nó đại khái qua thời gian bao lâu mới cần phải ăn một lần?" Địch Áo chỉ chỉ Miêu Tử trong ngực cô bé.
"Gần đây... nó...đang phát triển." Cô bé ngập ngừng nói.
Mấy người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, bốn mắt kinh hãi, đây có tính là đáp án hay không? Ai cũng biết yêu thú ở trong quá trình trưởng thành cần có rất nhiều mảnh vỡ tinh thần, nhưng vấn đề là quá trình này đến tột cùng kéo dài trong thời gian bao lâu?
Ba ngày sau, Đường Ân nhận được tin tức vội vã mang theo Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn bước vào trang viên. Có lẽ là cố ý hoặc vô tình gì đó, khi Địch Áo ngăn cản việc tường thuật quá trình xảy ra chuyện này, đám người Đường Ân vẫn duy trì trầm mặc, thật ra những chuyện khác rất dễ giải thích, duy chỉ có một vài vấn đề có thể tạo thành ngăn cách, ví như tại sao không nói tin tức kia cho bọn hắn biết sớm? Đợi đến lúc Địch Áo giới thiệu quá trình một lần, giảng giải kế hoạch của mình ra, tầm mắt Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn rơi vào trên người Đường Ân, hiển nhiên là đang đợi Đường Ân quyết định.
"Địch Áo, ngươi làm rất tốt." Cuối cùng Đường Ân cũng mở miệng, câu nói đầu tiên chính là khen ngợi Địch Áo.
Địch Áo cười cười, trên thực tế nội tâm hắn khá là thấp thỏm bất an, lúc trước hắn và Tác Phỉ Á thương lượng hồi lâu cũng nghĩ không ra nổi một lý do thích hợp. Nếu như Đường Ân thật sự hỏi đến vấn đề kia, nhất định sẽ làm cho hắn vô cùng lúng túng.
Chỉ là không muốn nói hay cho rằng đôi cánh của mình đã cứng cáp rồi, hoàn toàn có thể đích thân giải quyết phiền toái? Hay còn có nguyên nhân nào khác?
Nếu như trước mặt hắn không phải là phụ thân của Tác Phỉ Á, Địch Áo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tác Phỉ Á và Đường Ân là thân nhân của hắn ở trên thế giới này, hắn không muốn sinh ra ngăn cách giữa hai bên.
"Biết phẩm chất ưu tú nhất của người trẻ tuổi là gì không?" Đường Ân cười nói: "Là lực khống chế đại cục, không có mấy người thanh niên bị chết đói, nhưng kẻ bị tươi sống nghẹn chết có nhiều lắm. Biết lợi dụng lực lượng Thánh Đế Tư thành đối kháng vớiì Hầu tước và Phật Lang Duy, đây không phải là ý nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ được và làm được chính là điểm tốt của ngươi."
"Tốt lắm, tốt lắm." Tư Phái Khắc cắt ngang lời khen ngợi của Đường Ân: "Ngươi muốn khích lệ con rể của mình thì sau này vẫn còn có thời gian, bây giờ chúng ta cần phải tìm cách thu thập tên khốn Phật Lang Duy kia."
"Còn nói chuyện này làm gì nữa?" Đường Ân bình thản nói: "Địch Áo đề ra kế hoạch đã phi thường hoàn thiện."
"Phật Lang Duy sẽ nổi điên." Sử Đế Văn dùng thanh âm khàn khàn nói: "Đoàn đạo tặc của hắn có ít nhất tám tên Cực Hạn võ sĩ, bọn chúng tạo thành áp lực cực lớn cho chúng ta, có thể sẽ dẫn đến... hủy diệt."
"Không chỉ đơn giản như vậy." Tư Phái Khắc lắc đầu nói: "Không phải Đường Ân đã nói rồi hay sao, chúng ta còn có Tái Nhân Hầu tước kia mà? Đúng rồi, Tác Phỉ Á, sau này ngươi tận lực bớt tiếp xúc với người của Thánh Đế Tư học viện, nên để cho Tái Nhân Hầu tước nghĩ rằng chúng ta đứng ở phe hắn, sau đó..."
← Ch. 175 | Ch. 177 → |